Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1281: Liên Ngọc Chi thật sự sợ rồi.   




Cái gọi là đánh lén bất ngờ đó của Hồng Kỳ, thật sự… chẳng là cái gì cả.



Càng không phải nói đến tốc độ chiêu đánh lén đó của Hồng Kỳ lại quá ư là chậm trong mắt Tô Minh.









“Hà tất phải nóng nảy như thế?”, Tô Minh cười nói. Đối mặt với ‘Đại thiên dương phân cốt thủ’ là chiêu thức võ đạo đoạt mệnh vô cùng mạnh nhưng anh chỉ khẽ giơ tay trái lên là có thể chặn được rồi.



‘Đại thiên dương phân cốt thủ’ lập tức bị tiêu diệt.



Giống như quả bom, mặc dù kéo kíp nổ rồi nhưng vì dây ướt nên quả bom không nổ.



Cảm giác quái dị này khiến cho thần hồn của Hồng Kỳ bị sợ chết khiếp.



Người khác không biết nhưng hắn biết rõ, chiêu thức ‘Đại thiên dương phân cốt thủ’ là vô cùng mạnh.



Đặc biệt là hắn đã tu luyện đến cảnh giới viên mãn.



Sao có thể bị chắn lại một cách dễ dàng như vậy? Lại không hề có tiếng động? Kể cả bị chắn lại nhưng ít ra cũng phải có âm thanh khủng khiếp và khí lực sục sôi chứ.



Nhưng sao cảnh tượng trước mặt lại…



Đầu óc Hồng Kỳ vô cùng hỗn loạn.



“Yên lặng yên lặng! Không phải là anh nghĩ đến người bạn ban nãy của mình đấy chứ? Để tôi tiễn anh xuống đó”, trong không khí yên tĩnh, Tô Minh bật cười nói. Tay phải giơ lên như nhìn thấy bạn cũ của mình. Tay phải đập lên vai Hồng Kỳ như đang cổ vũ và an ủi hắn.



Nhưng khoảnh khắc đó…



Lúc Tô Minh đập nhẹ lên vai Hồng Kỳ mà hắn cảm thấy vai mình bắt đầu yếu đi, bắt đầu mềm nhũn không thể tưởng tượng nổi.



Lúc sắp chết, Hồng Kỳ định nói gì đó nhưng không có cơ hội. Dưới vô số ánh mắt, hắn suy sụp rồi hóa thành hư vô, đến thần hồn cũng không còn.



Mọi người ở sân Linh Võ bắt đầu rơi vào trạng thái yên tĩnh trong thời gian dài.



Đến khi…



“Phụp!”, Liên Ngọc Chi quỳ sụp xuống, nói: “Phò mã… Phò mã xin tha mạng! Trước đó Ngọc Chi có mắt như mù, Ngọc Chi…”.



Liên Ngọc Chi sợ chết khiếp, toàn thân co rúm lại, mềm nhũn.



Cô ta nhớ lại vẻ kiêu ngạo chế giễu và coi thường Tô Minh trước đó, giờ nghĩ lại mà thấy lạnh sống lưng.



Liên Ngọc Chi thật sự sợ rồi.



Tô Minh quét nhìn Liên Ngọc Chi một cái, vừa định nói gì đó nhưng đúng lúc này, ngập ngừng một lát, sắc mặt trở nên khó coi.

Dường như Liên Ngọc Chi sợ chết ngất đi. Cô ta tưởng rằng sắc mặt Tô Minh khó coi là vì anh tức giận và muốn ra tay với mình.