Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1256: Bởi vì không thể tránh được.  




Có gan thì bốn người Ngư Dung Băng đừng bước ra, cứ tiếp tục như vậy đi!



Lại qua một lúc!



Vài giây dài như cả năm.





Trong không gian tĩnh lặng, bốn cô gái Ngư Dung Băng, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, cuối cùng cũng đồng thuận.



Đứng ra!



Bởi vì không thể tránh được.



Với sức mạnh tuyệt đối, bọn họ nếu không tình nguyện thì cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng, đi ra khỏi đám người, xuất hiện trước mặt Liên Ngọc Chi cùng đám người Quan La Thiên.



“A...”, nhìn thấy bốn cô gái Ngư Dung Băng, ngay cả Liên Ngọc Chi cũng có chút kinh ngạc, mấy người hầu đi theo Liên Ngọc Chi lại càng trợn tròn mắt.



Vốn dĩ dù Tống Kình Thương tâng bốc nhiều như vậy nhưng trong mắt Liên Ngọc Chi và đám tuỳ tùng thì thế giới Tiểu Thiên chính là thế giới Tiểu Thiên, họ căn bản không ôm hy vọng gì lớn.



Nói đến cùng, Liên Ngọc Chi chỉ cảm thấy chọn lựa vài cô gái làm người hầu, đi theo cô ta về thế giới Đại Thiên là mình đã rất chiếu cố cho học viện Linh Võ, đã báo đáp cho học viện Linh Võ rồi. Cô ta cũng không thật sự hy vọng có thể chọn ra được người ưu tú gì, có đủ tư cách để làm người hầu của cô ta là được.



Nhưng trước mặt… Cho dù Liên Ngọc Chi là con gái cùng phải tán thưởng một câu: Bốn cô gái thật xinh đẹp!


Chỉ nói đến nhan sắc, những cô gái trước mặt này hoàn toàn có thể xem là coi là trăm vạn dặm mới tìm được một.

Càng đáng phục hơn là thiên phú võ đạo của họ đều không đơn giản, tùy ý liếc mắt một cái liền thấy trong số bốn người này có người sở hữu thể chất đặc biệt...



“Chào cô Liên!”, Ngư Dung Băng hơi khom lưng, thỏa đáng đúng mực còn mang theo một tia kính sợ đối với cường giả, đương nhiên còn xen lẫn chút khẩn trương.



“Hiện tại liền cùng bổn tiểu thư rời khỏi nơi này, thế nào?”, Liên Ngọc Chi đi thẳng vào vấn đề, cô ta có chút gấp gáp, từ đáy lòng cảm thấy rung động, cô ta muốn dẫn theo bốn cô gái này rời đi, họ chắc chắn đáng giá để bồi dưỡng.



“...”, sắc mặt của mấy người Ngư Dung Băng tái nhợt, có chút bối rối.



Ngư Dung Băng là người phản ứng nhanh nhất, cô quyết định dứt khoát, nặng nề gật đầu: "Là vinh hạnh mà tôi vẫn luôn mong chờ”.



Vốn dĩ cô ta xé rách bùa triệu hồi để chuẩn bị đợi Tô Minh trở lại, đến lúc đó cho dù bị Tống Kình Thương tính kế cùng sự bức ép của người phụ nữ đến từ thế giới Đại Thiên cũng không phải sợ, vì có Tô Minh.



Nhưng thực lực của Liên Ngọc Chi này lại mạnh mẽ vượt quá sức tưởng tượng, quả thực khiến người ta phải tuyệt vọng!



Ngư Dung Băng ngược lại cảm thấy, nhân lúc Tô Minh vẫn chưa kịp trở về, họ nhanh chóng rời đi cùng Liên Ngọc Chi mới là lựa chọn tốt nhất, nhất định không thể để anh và nhóm người Liên Ngọc Chi này đụng độ, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó tính mạng của Tô Minh… cô ta thực sự rất lo lắng, lo lắng.



Ở phía xa, Lâm Chân Võ ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài.



Ông ta dám nói chữ không sao?



Các quản lý cấp cao khác cùng học sinh của học viện Linh Võ càng không dám lên tiếng.