Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1227: Cảnh tượng này đúng là vô cùng chấn động! 




Viêm Ma lão tổ sống chục triệu năm, mặc dù bị trấn áp dưới đáy thung lũng nhưng chưa từng cảm nhận được mùi chết chóc như này.



Vậy mà vừa ra được thì đã…



Nói thật thì Viêm Ma lão tổ cũng thấy hụt hẫng. Nhưng giữa lúc sinh tử, khao khát được sinh tồn khiến nó điên cuồng ra tay.



“Gầm!”, nó há miệng như cái động đen ngòm, một luồng khí màu đỏ đen như nham thạch đổ về phía kiếm quang Sinh Tử Chớp Ảnh ở phía trước.





Không chỉ vậy, Viêm Ma lão tổ còn giơ móng vuốt to lớn như cột ma thuật điên cuồng đập về phía trước. Nó đập từng cái mà khiến không gian cũng như kiếm quang trước mặt đều hóa thành hư vô.



Thậm chí, đuôi của nó cũng quất từ phía sau về phía trước. Mỗi cái quất đuôi đó đều khiến không gian xung quanh phạm vi một trăm ngàn mét đều hóa thành hư vô. Quá đỗi khủng khiếp!



Vì nó cảm nhận được mùi chết chóc nên cú ra tay này là dốc hết toàn bộ sức lực, giống như thần chết dưới địa ngục đang vung tay chém giết vậy.



Kết quả là những ngôi nhà ở Tiên Âm Cốc và đất đai ở đảo Tiên Âm đều hóa thành hư vô.



Vô số cường giả và yêu nghiệt vây xung quanh đảo Tiên Âm để quan sát thì lúc này đều thi triển thân pháp rồi điên cuồng lùi về sau hoặc là nấp ở trong bảo bối phòng ngự của mình.



Tất cả đều sợ chết khiếp.



Viêm Ma lão tổ nổi giận thì thật sự có thể hủy diệt cả đất trời.



Sau mấy hơi thở, hơn chục kiếm quang Sinh Tử Chớp Ảnh mà Tô Minh đánh ra, lúc này đều tan biến.



Cuối cùng thì Viêm Ma lão tổ cũng thi triển ra thực lực siêu mạnh của yêu nghiệt siêu cấp thời thượng cổ.



“Gầm!”, sau khi đập tan mấy chục đường kiếm quang thì Viêm Ma lão tổ gầm rú huênh hoang về phía Tô Minh. Cùng lúc đó là luồng khí nóng như nham thạch phun ra từ núi lửa.



Dòng nham thạch đó không chỉ chứa nhiệt độ cao ngoài sức tưởng tượng, dường như có thể thiêu đốt và làm cả biển Vô Mệnh bốc hơi.



Thậm chí, nó còn ẩn chứa sức ăn mòn khiến người khác run rẩy.



Trong chớp mắt, dòng nham thạch đó như sóng thần lao tới khoảng không gian của Tô Minh.



Quá nhanh, quá nguy hiểm!



Nhưng Tô Minh không hề né tránh mà cũng không có thời gian để tránh.



“Cậu nhóc!”, mặt Vũ Bất Bại biến sắc, hét lớn một tiếng. Ban nãy Tô Minh thi triển thực lực siêu mạnh đã làm Viêm Ma lão tổ bị thương, Vũ Bất Bại vui mừng đến phát điên nhưng thoắt cái đã…



Quan Khuynh Thành cũng hoảng loạn định lấy ra chiêu bài của mình.



Tô Ly và Vân Thanh Thanh cũng vậy.



“Hừm! Dễ dãi cho thằng ranh đó quá! Cầu Nhi! Ban nãy mẹ còn thề sẽ không cho thằng khốn đó được chết yên ổn, thật không ngờ… Cái tên phế vật Viêm Ma lão tổ này…”, Mạt Thính Vũ thở phào một cái, có chút đắc ý, có chút sung sướng nhưng vẫn thấy không đã đời.



Trên mặt bà ta mang theo nụ cười tàn nhẫn. Bà ta nhìn vào vị trí hiện giờ của Tô Minh, bà ta tận mắt nhìn thấy Tô Minh sắp bị dòng nham thạch ở miệng Viêm Ma lão tổ nhấn chìm.



“Hừm…!”, lúc này Viêm Ma lão tổ như có chút không cam lòng. Rõ ràng, theo như người khác thấy thì Tô Minh chết chắc rồi, khéo còn nát như bột. Nhưng Viêm Ma lão tổ vẫn nhả thêm một dòng nham thạch nữa, nhất thời nham thạch chảy mạnh, nhiệt độ không gian xung quanh cũng tăng mạnh lên đến 3000- 5000 độ. Cảm giác như bầu trời cũng bị nhuộm thành màu đỏ lửa.



Nhưng cũng đúng lúc này…



“Viêm Ma lão tổ? Lão tổ đang đùa trẻ con sao?”, giọng nói của Tô Minh đột nhiên vang lên.



Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tô Minh với bộ dạng trần trụi từng bước đi ra khỏi dòng nham thạch mà không bị tổn hại gì.

Cảnh tượng này đúng là vô cùng chấn động!