Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1220: Chính là Mạt Thính Vũ.  




Nếu như thật sự như vậy thì Tiên Âm Cốc đó... quá đáng sợ rồi.



Ẩn giấu quá sâu quá sâu.



Mà lần này, việc gọi là đến viếng thăm của Tô Minh quả thực là chuyến viếng thăng nực cười đến cực điểm!



"Đáng chết!", giọng nói của Vũ Bất Bại khàn dần đi: "Bắt buộc phải ngăn cản cậu Tô đến thăm Tiên Âm Cốc... không hay rồi, cậu Tô đã đến gần Tiên Âm Cốc rồi..."





Nói rồi, Vũ Bất Bại quay người liền bay lên vòm trời phía xa, mấy người Vũ Bất Lưu, Vũ Bất Hoặc và Quan Khuynh Thành đều vội vàng bám theo.



Không chỉ có đám người Vũ Bất Bại phát hiện ra.



Trong số biển người có mặt ở đó có vài cường giả cũng đã phát hiện ra cuối chân trời có một con Tử Hỏa Ưng đang bay như di chuyển tức thời hướng về phía Tiên Âm Cốc.



"Tô Minh đến rồi!"



Nhất thời, hàng loạt ánh mắt đều nhìn về hướng Tô Minh, xuyên qua cả không gian, nhìn chằm chằm vào Tô Minh. Có khen ngợi, có sợ hãi, có tò mò, có không hiểu, có nghi ngờ đủ cả.



Cùng lúc đó.



Tử Hỏa Ưng đột nhiên dừng lại.



Trước mắt.



Là đám người Vũ Bất Bại.



"Đại trưởng lão, ông cũng đến à?", Tô Minh đứng trên lưng Tử Hỏa Ưng, nhìn về phía nhóm Đại trưởng lão, cười hỏi. Anh có chút kinh ngạc, cũng có chút ấm lòng, anh biết sự xuất hiện của mấy người Vũ Bất Bại là vì giúp anh.



"Cậu Tô! Bây giờ lập tức rời đi, cậu không thể tới viếng thăm Tiên Âm Cốc được!", Vũ Bất Bại gào lên, giọng nói cực kỳ nghiêm trọng, không thể hoài nghi.



Từ tận đáy lòng Vũ Bất Bại thấy hơi kỳ lạ, bởi vì tốc độ trước mắt về mặt cảnh giới lại đã đạt đến cảnh giới Chân Thánh trung kỳ rồi!



Tốc độ tăng tiến cảnh giới này có hơi khoa trương nhỉ?



Đương nhiên, tiến bộ về mặt cảnh giới lúc này cũng không còn quan trọng nữa, đối mặt với Viêm Ma lão tổ thì thậm chí có là người của thế giới Đại Thiên cũng vô dụng, cậu từ cảnh giới Chân Hoàng lên cảnh giới Chân Thánh có tác dụng sao?



Tô Minh lại lắc đầu, có người tính kế muốn giết chết em gái tôi? Tôi có thể bỏ qua sao?



Hay là chờ đợi được ư?



Không đợi được.



Giết! Giết! Giết!



"Cậu Tô, bây giờ không phải là lúc để cậu tùy hứng đâu, Tiên Âm Cốc ẩn giấu quá sâu, thực lực của Viêm Ma lão tổ căn bản cậu không thể tưởng tượng được đâu, thậm chí có là người của thế giới Đại Thiên... Cậu nghe lời lão phu nói đi, bây giờ rời đi, lão phu không muốn nhìn thấy nhóc Quan thủ tiết ở góa!", giọng nói của Vũ Bất Bại âm vang có lực.



Nhưng Tô Minh vẫn lắc đầu: "Đại trưởng lão, ý tốt của ông tôi xin nhận, nhưng tôi rất tự tin, thực lực của tôi cũng rất mạnh".



"Cậu...", Vũ Bất Bại suýt chút nữa là muốn chửi thề.



Nhưng chưa đợi cho ông ta nói gì thêm.



"Vũ bất Bại, sao hả? Có người muốn đến thăm Tiên Âm Cốc tôi, ông không cho phép? Vũ trưởng lão quản có vẻ hơi rộng nhỉ? Nơi này là Tiên Âm Cốc, chứ không phải là Võ tông đâu!"', từ trong Tiên Âm Cốc truyền đến một giọng nói phụ nữ lạnh nhạt, châm biếm mà còn vô cùng vô cùng cường thế.



Chính là Mạt Thính Vũ.

Vũ Bất Bại biến sắc.