Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1110: Đã không kịp rồi.  




Hình bàn chân của Long Tượng Thiên Địa va chạm với mũi nhọn từ luồng khí màu đen mà Tiêu Nhập Cốt bắn ra khi nãy.



Cú va chạm này quả thực còn khủng khiếp hơn nhiều so với sự bành trướng của hai tầng địa chất.



Sự tuỳ ý của luồng sức mạnh như có thể tái tạo lại cả tầng địa chất, biến đổi cả đất trời.





Vô số Quy luật thiên đạo được sinh ra từ trong khu vực năng lượng dao động kia.



Trên tầng Chiến Uyên, một khe nứt sâu đến tận tâm đất đang từ từ lan rộng ra, phảng phất như muốn xé rách cả tầng Chiến Uyên.



Đám tu giả võ đạo trốn trong khe nứt không gian, người bị thương kẻ hôn mê, thậm chí còn có không ít người tan nát cả nhục thân chỉ còn lại mỗi Thần hồn.



Từng ánh mắt sợ hãi, khủng hoảng như muốn nứt ra, thẫn thờ nhìn chằm chằm vào hệ quả mà cú va chạm gây ra.



Một nhịp thở sau.



“Đáng chết!!!”, cơ thể Tô Minh thoáng lắc lư.



Nhịp tim của anh như muốn ngưng lại.



Long Tượng Thiên Địa cũng thua?



Thế này đã thua rồi sao?



Phải biết là thực lực của anh bây giờ đã cực kỳ mạnh, nhất là trên đường đi đến Chiến Uyên anh đã hấp thụ được giọt tinh huyết của cự thú thời tiền sử kia khiến thực lực của anh tăng vọt.



Trong tình huống này lại dùng đến Long Tượng Thiên Địa, uy lực tuyệt đối không thể tưởng tượng được.



Vậy mà lại vẫn thua đau thế này?



Nói thực, Tô Minh có chút khó chấp nhận được.



Phải biết, một ngày anh cũng chỉ có thể sử dụng một lần Long Tượng Thiên Địa.



Rắc.



Mà trong lúc cảm xúc và suy nghĩ của Tô Minh đang vô cùng bất ổn, luồng khí màu đen kia đã đến đối diện với Tô Minh.



Tô Minh không có thời gian để xuất chiêu chặn lại!



Đã không kịp rồi.



Tiếng ‘rắc’ vang lên, là tiếng vỡ của chuông Thiên địa huyền hoàng Chung ảnh.



Chuông bị đánh nát một cách dễ dàng.



Tiếp đó.



“Phụt!!!”

Đâm xuyên.