Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1030: “Cảnh giới Chân Vương sơ kỳ”




Khóe miệng Tô Minh co rút.



Minh vẫn nên im lặng thì hơn.



"Sau khi cắn nuốt viên kiếm hoàn này, liệu kiếm ý của tôi có thể tăng tiến thêm một tầng không?", Tô Minh liếm môi, bản thân mình khá là may mắn, ắt hẳn Phó Tử Lập chỉ mới có được kiếm hoàn, ông ta còn chưa bắt đầu cắn nuốt nó thì đã đi đời nhà ma, nhờ đó mà mình lời to.





Loại bảo bối như kiếm hoàn này không có bất kỳ tác dụng phụ nào, nhất là kiếm hoàn tinh khiết thì càng như vậy.



Bản thân chỉ cần cắn nuốt nó, kiếm ý sẽ tăng vọt.



Hiện tại, kiếm ý của Tô Minh đã đạt đến Nhập Linh đỉnh phong kỳ.



"Sau khi nuốt viên kiếm hoàn này, kiếm ý có thể tiến sâu vào trình độ thăng hoa trong truyền thuyết không nhỉ?", Tô Minh vô cùng mong đợi.



Ý cảnh đạt đến cấp độ thăng hoa chắc chắn sẽ mang đến niềm vui bất ngờ nào đó.



Ít nhất, từ trước đến nay, anh chưa từng gặp vị thiên tài nào có thể tu luyện ý cảnh đến trình độ thăng hoa trong thế giới Tiểu Thiên bao giờ.



Anh cất kiếm hoàn vào.



Tô Minh cảm nhận ước chừng mười lăm phút nữa là đến Thiên Đường Ngục.



"Nhưng cũng đủ thời gian đột phá chút cảnh giới", Tô Minh không muốn lãng phí một chút thời gian nào, cho dù chỉ là mười lăm phút.



Đối với anh hiện tại, cảnh giới bản thân đã vô cùng vững chắc.



Nêu không phải do bản thân mạnh mẽ ép cấp thì đã đột phá từ lâu rồi.



Mà bây giờ, lại có một số lượng lớn linh thạch để cho anh cắn nuốt.







Đã đến lúc nên đột phá rồi.



Tô Minh không hề do dự, thúc đẩy hơn mười nghìn khối linh thạch thượng phẩm, điên cuồng hấp thu cắn nuốt.



Khí tức trên người anh bắt đầu dao động quỷ dị.



Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến bước đi vượt qua hư không về phía Thiên Đường Ngục của anh.



Thời gian trôi qua từng giây từng phút.



Khoảng mười lăm phút sau.



“Uỳnh!”



Tô Minh mở choàng mắt.



Trong đêm tối hư không vô tận, bên trong đôi mắt của anh có hai luồng sáng như rồng như điện nổ bắn ra, cắt đứt một đoạn hư không tuế nguyệt, vô cùng kinh khủng.



“Cảnh giới Chân Vương sơ kỳ”, Tô Minh mỉm cười.

Rất thỏa mãn.