Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1195




Chương 1195

“Anh Vân yên tâm đi, bây giờ thỉnh thoảng em mới chơi một lát thôi, phần lớn tinh lực đều đặt trên việc học cả, không tin thì cậu hỏi Béo đi.”

Đường Thái Minh cười nói.

“Không sai, thằng nhóc này gần đây rất nỗ lực.” Béo nói.

Lúc này, Như Tuyết cũng tới.

“Lâm Vân!”

Như Tuyết cười tươi rói chạy tới trước mặt Lâm Vân, nếu không phải còn có Béo và Đường Thái Minh ở bên cạnh, Như Tuyết chắc chắn hận không thể chạy thẳng tới ôm chầm Lâm Vân một cái.

“Được rồi, người đã tới đủ rồi thì lên xe thôi, chúng ta đi tụ tập ăn uống một bữa.” Lâm Vân phất tay nói.

“Được! Xe của em ở bên này.” Béo chỉ chỉ vào bên cạnh.

Dù sao thì xe thể thao chỉ có 2 chỗ ngồi, một chiếc thì ngồi không đủ.

Thế nên Như Tuyết lôi kéo Lâm Vân, Béo kéo Đường Thái Minh, hai chiếc xe một trước một sau rời khỏi trường học.

Trong xe.

“Lâm Vân, em sắp đi thực tập rồi, em muốn tới công ty anh làm việc, sau này cũng có thể giúp đỡ cho anh.” Như Tuyết chân thành nói.

Như Tuyết không muốn làm một cái bình hoa di động, cô cũng muốn làm việc gì đó giúp cho Lâm Vân.

“Được thôi, anh đánh tiếng với bên công ty trước, em đến công ty con Bảo Thạnh của Tỉnh Xuyên làm việc, trước tiên thì làm quản lý đi.” Lâm Vân cười nói.

Lâm Vân biết Như Tuyết không chịu rảnh rỗi được.

Nhà hàng Hán Đình.

Trong một căn phòng bao.

“Anh Vân, tôi phải mời cậu một ly mới được.” Béo nâng ly rượu lên.

“Còn tôi nữa!” Đường Thái Minh cũng đứng dậy.

Ba người cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.

“Cái đó… Tôi đi vào nhà vệ sinh một lát.” Đường Thái Minh đứng dậy.

“Đi cùng đi, vừa hay tôi cũng đang muốn đi.” Lâm Vân cũng đứng dậy.

Ngay sau đó hai người đi ra khỏi phòng bao, đi về phía nhà vệ sinh.

Trên hành lang.

Bốp!

Lâm Vân đụng phải bả vai của một người đàn ông trẻ tuổi mang kính râm, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ trẻ tuổi cũng mang kính râm, trang điểm lòe loẹt.

“Mày không có mắt à?!” người đàn ông đó tháo mắt kính xuống, rống lên một câu với Lâm Vân.

Lâm Vân hơi nhíu mày, khi đang muốn phản bác lại thì…

“Yô, đây không phải là Đường Thái Minh sao.” người đàn ông đó nhìn về phía Đường Thái Minh.

“Trịnh Vĩ, Lyly. Là hai người!” sau khi Đường Thái Minh nhìn thấy bọn họ thì sắc mặt khẽ thay đổi.

Nhìn có vẻ như bọn họ quen biết nhau.

“Đường Thái Minh, hai năm không gặp, không ngờ rằng cậu vẫn nghèo hèn như vậy.” Lyly gỡ kính râm xuống nhìn Đường Thái Minh, trong mắt toàn vẻ khinh thường.