Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1179




Chương 1179

Nhà của cô gái trẻ là một ngôi nhà gạch ở vùng nông thôn.

Qua hỏi thăm Lâm Vân biết được cô gái tên là Trương Thúy, năm nay 18 tuổi.

Sau khi xuống xe, bọn họ phải đi một quãng đường dài mới đến được nhà cô ấy.

Trên đường.

“Trương Thúy, tại sao ở tuổi của em, em lại không đi học?” Sau khi Lâm Vân nắm được một chút thông tin của Trương Thúy, anh liền thay đổi cách nói chuyện.

“Bởi vì… người nhà không cho phép em đi học, em phải ở nhà phụ giúp việc đồng áng.” Trương Thúy cúi đầu nói.

“Vậy sao? Em vẫn còn trẻ như vậy, nếu ở nhà làm ruộng, cả đời này sẽ bị bỏ phí mất.” Lâm Vân nghiêm túc nói, Trương Thúy liền im lặng không nói gì.

“Đúng rồi Trương Thúy, chân của bạn tôi đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Vân hỏi.

Khi Thạch Hàn đi trên đường, Lâm Vân phát hiện ra rằng anh ấy đang đi khập khiễng.

Trương Thúy nói: “Bác sĩ trong làng nói rằng xương hai chân của cậu ấy bị gãy. Làng không có điều kiện chữa trị nên chỉ có thể cố định bằng phương pháp đắp đất.”

Nghe xong lời này, Lâm Vân cảm thấy ngực đau nhói, như vậy thì Thạch Hàn thật sự rất đau!

Trên đường đi theo họ, Lâm Vân đã nghĩ tới một câu hỏi, làm thế nào để có thể khôi phục ký ức cho Thạch Hàn bây giờ?

“Đúng rồi, Khư Bệnh Đan!” Lâm Vân đột nhiên nghĩ ra một thứ.

Khư Đệnh Đan tuyên có thể chữa được tất cả các bệnh, và nguyên tắc của nó là phục hồi cơ thể thông qua năng lượng trong viên thuốc.

Thạch Hàn bị mất trí nhớ là bởi vì chấn thương não, cho nên chỉ cần Khư Bệnh Đan chữa khỏi vết thương ở não cho Thạch Hàn, thì liệu rằng cậu ấy có khôi phục được trí nhớ hay không?

Lâm Vân không chắc lắm, nhưng anh có thể thử xem. Mặc dù viên thuốc chữa bệnh này vô cùng quý giá, và Lâm Vân chỉ còn lại 7 viên. Nhưng đối với Thạch Hàn, Lâm Vân cảm thấy dù quý giá đến đâu thì cũng không bì được việc làm cho anh nhớ lại!

Vào lúc này, Lâm Vân đã đi theo Trương Thúy và Thạch Hàn đến cửa nhà của Trương Thúy.

Lâm Vân ra lệnh cho bốn người đợi ngoài sân, sau đó một mình anh đi vào.

Trong sân có một người phụ nữ trung niên đang đứng đó.

“Mấy đứa sao lại lề mề như vậy, bây giờ mới trở về à!” Người phụ nữ trung niên đứng lên.

“Tên ngốc kia, nhanh chóng đi lấy nước qua đây!” Người phụ nữ trung niên vừa nhìn thấy Thạch Hàn liền ra lệnh cho cậu.

Lâm Vân khi nghe những lời này lông mày liền cau lại.

“Bác gái này, thứ nhất, tên của cậu ấy không phải là tên ngốc. Thứ hai, chân của cậu ấy đi khập khiễng như kia, sao bác lại có thể bảo cậu ấy đi xách nước được? Như vậy không tốt cho lắm?” Lâm Vân nhìn người phụ nữ trung niên nói.

“Cậu là ai? Tôi quản lý người nhà tôi, cậu có chuyện gì sao? Nếu cậu ta ra gì thì sao tôi phải nuôi cậu ta?” Người phụ nữ trung niên lớn tiếng nói.

“Tôi là bạn của cậu ấy!” Lâm Vân nói.

“Tôi không quan tâm cậu là ai, đây là nhà của tôi, cậu mau cút khỏi đây, ở đây không chào đón cậu!” Người phụ nữ trung niên hét lên với Lâm Vân.