Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1171




Chương 1171

Rất nhanh, Lâm Vân đã đưa hoa quả ra xe.

Ở cửa.

Lúc Lâm Vân chuyển hoa quả thì một tay chống vào đuôi xe Maserati.

“Tên bán hoa quả hôi hám kia, bỏ ngay bàn tay bẩn thỉu của cậu ra! Tay cậu bẩn thỉu làm bẩn cả Maserati của tôi rồi! Cậu có biết đây là xe gì không? Nếu làm bẩn thì bán cả cái tiệm của cậu cũng không đền được đâu!”Người phụ nữ trung niên gào thét với Lâm Vân.

“Một chiếc Maserati mà thôi, làm gì căng thế?”Lâm Vân cười lạnh.

Lâm Vân tự thấy tay mình rất sạch sẽ mà bà ta lại nói vậy, rõ ràng là coi thường người khác, trong lòng Lâm Vân dĩ nhiên thấy khó chịu.

“Ái dà, một tên bán hoa quả thế mà coi thường Maserati?Thật quá buồn cười, cậu đã lái Maserati bao giờ chưa?E rằng cậu chỉ lái được loại minibus thôi nhỉ?”Người phụ nữ trung niên cười nhạo.

“Tôi đã lái qua xe sang, nhìn thấy xe sang còn nhiều hơn bà đấy.” Lâm Vân cười lạnh trả lời.

“Ha ha, cậu lái trong mơ à?Một tên bán hoa quả mà cũng không biết xấu hổ nói ra những lời này, thật là buồn cười.”Người phụ nữ trung niên cười một tràng.

Đúng lúc này, điện thoại của người phụ nữ trung niên kêu lên.

“Cô chủ nhiệm, cô nói gì cơ? Con tôi đánh nhau với bạn ở lớp hả? Được, tôi đến ngay đây, cô nhất định phải dạy dỗ đứa kia cho tốt đấy.”Người phụ nữ trung niên nói.

Sau khi bà ta cúp điện thoại thì nói:

“Thằng nhóc, coi như cậu may mắn đấy, tôi còn có việc không rảnh nói nhảm với cậu nữa, nếu không cậu dám thách thức tôi thì tôi cho cửa hàng bán trái cây thối của cậu đóng cửa.” Người phụ nữ trung niên nói.

Sau khi nói xong, bà ta lập tức quay người lên xe rời đi.

Người phụ nữ trung niên vừa mới đi thì Đặng Nam đã vội vàng chạy về.

“Anh à, anh đi mua đồ ăn nhanh thế à?” Lâm Vân hỏi Đặng Nam.

“Không phải, vừa rồi tôi nhận được điện thoại của cô giáo nói con tôi đánh nhau với bạn, bảo tôi nhanh đến trường xử lý.”Đặng Nam có vẻ lo lắng.

“Vậy à?Tôi đi cùng anh.”Lâm Vân cũng đứng dậy.

Ngay sau đó, Lâm Vân và Đặng Nam cùng lên minibus chạy nhanh đến trường tiểu học ở huyện Thanh.

Trong phòng làm việc ở trường.

“Con à!”

Sau khi Đặng Nam vào phòng làm việc thì phát hiện trên mặt con anh ta chỗ xanh chỗ tím, hiển nhiên là bị đánh.

Đứng bên cạnh còn có một đứa nhỏ, chắc người đánh nhau với con của Đặng Nam, nhưng thoạt nhìn bên ngoài cũng không có bất kỳ vết thương nào.

“Cha, Chu Hạo cười con là đứa không có mẹ, con bảo nó không được nói vậy, nó.. Nó lại đánh con, huhu.” Con của Đặng Nam vừa nói vừa khóc.

“Con đừng sợ, cha đến rồi.” Đặng Nam ngồi xổm xuống liên tục an ủi thằng bé.

Đứa nhỏ tên Chu Hạo kia hống hách nói: “Đánh mày thì thế nào, tội dám cãi lại tao, cha tao là Chu Cường đấy.”

Sau khi Đặng Nam nghe những lời này thì vội vàng đứng lên nhìn cô chủ nhiệm lớp hỏi:

“Cô chủ nhiệm, cuối cùng là có chuyện gì thế?”