Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1137




Chương 1137

“Mày…mày…mày không giữ lời. Mày…mày nói không tính toán gì hết mà!” Phạm Quảng Đức tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Lâm Vân.

“Đối với bạn bè, Lâm Vân tôi nói một không nói hai. Đối với kẻ thù, không cần giữ chữ tín làm gì.” Lâm Vân bình tĩnh nói. Anh híp mắt nhìn, lại tiếp: “Ông yên tâm. Người của nhà họ Phạm rất nhanh sẽ cùng đoàn tụ dưới địa ngục với ông thôi. Từ ngày ông diệt Tỉnh Xuyên, tôi đã nói sẽ có ngày diệt trừ cả nhà họ Phạm!”

Sau nghi nghe như vậy, Phạm Quảng Đức lộ ra vẻ tuyệt vọng. Ông ta và nhà họ Phạm, cứ như vậy tàn lụi? Một loại hối hận cùng tuyệt vọng dâng lên trong lòng Phạm Quảng Đức.

Lâm Vân rút bảo kiếm ra, Phạm Quảng Đức cũng theo đó mà ngã về trước, không còn hơi thở, chỉ còn hai con mắt trừng trừng không nhắm. Tựa như đang cho thấy ông ta không hề cam lòng biết bao. Gia chủ nhà họ Phạm uy chấn tứ phương, lúc này toi mạng.

Người giết ông ta chính là Lâm Vân!

Ở chỗ những vị ông chủ kia thấy Phạm Quảng Đức chết đi, trong lòng bọn họ cũng không yên.

Đây rõ ràng chính là gia chủ của nhà họ Phạm. Nhà họ Phạm cũng xem như là nhà đứng đầu Tứ đại gia tộc. Gần đây sau khi đạp đổ nhà họ Triệu cùng với Tỉnh Xuyên lại càng trở thành độc tôn. Hơn nữa sau lưng họ còn có nhà họ Trần. Ở trong mắt những người đó, sự tồn tại của nhà họ Phạm kinh khủng đến thế nào chứ!

Trong lòng bọn họ đầy khiếp sợ. Đồng thời ánh mắt nhìn Lâm Vân cũng thêm vài phần kính sợ.

“Cha!!”

Phạm Nhật Long thấy cha mình bị giết. Hắn cuồng loạn gào thét ầm ĩ. Gân xanh nổi đầy trên trán. Mặt cũng đỏ phừng phừng.

Phạm Nhật Long vọt tới trước mặt cha hắn. Đỡ ông ta dậy, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi đầm đìa.

Có điều, Lâm Vân không tỏ ra thương hại hắn chút nào.

Nếu như ông ngoại của Lâm Vân không trốn đến chùa thì có khi đã bị giết từ lâu rồi. Còn Thạch Hàn, còn bản thân Lâm Vân, Phạm Nhật Long hắn sẽ thương hại mình sao? Tuyệt đối sẽ không!

“Phạm Nhật Long, có phải là rất đau lòng hay không? Đúng rồi đấy. Tao muốn giết cha mày trước mặt mày, để cho mày phải chịu đau khổ như tao đã từng!” Lâm Vân mặt mũi dữ tợn.

“Mày là thằng khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!” Phạm Nhật Long tức giận gào thét.

Phạm Nhật Long hận không giết được Lâm Vân. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn không thể đánh lại được Lâm Vân.

Lâm Vân tóm lấy cổ áo của Phạm Nhật Long, giọng lạnh như băng mà chất vấn hắn: “Phạm Nhật Long, nói cho tao biết thi thể của Thạch Hàn đang ở đâu?”

Thạch Hàn chết, Lâm Vân nhất định phải chôn cất anh ta rồi hàng năm cúng bái. Bởi vậy cho nên Lâm Vân phải tìm được thi thể của Thạch Hàn.

“Mày muốn biết hả? Mày nằm mơ đi! Ha ha! Có chết tao cũng không nói cho mày biết đâu!” Phạm Nhật Long ha ha cười lớn.

“Mẹ nó!”

Lâm Vân tức giận, đấm cho Phạm Nhật Long một cái vào mặt, xô ngã hắn xuống đất.

“Mày không nói đúng không? Vậy để tao hành hạ mày ra bã!”

Lâm Vân mang kiếm tới, thẳng tay đâm vào trên lòng bàn tay của Phạm Nhật Long, ghim hắn xuống đất.

“A! A! A!”

Phạm Nhật Long gào thảm một tiếng.

Ngay sau đó, Lâm Vân lại lấy ra một cây chủy thủ.