Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1083




Chương 1083

“Thật là một cảm giác kỳ lạ!”

Lâm Vân cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đang hân hoan dưới sự nuôi dưỡng của nguồn nước tươi mới trong hồ bơi.

Cảm giác này thật quá mức tuyệt vời, khiến cho rất lâu sau, anh mới miễn cưỡng bước ra. Thời gian trôi qua có lẽ cũng khoảng hai tiếng.

Hai giờ sau, Lâm Vân đã không còn cảm giác đau đớn và mệt mỏi nữa, mới từ từ rời khỏi hồ nước.

Giờ phút này, Lâm Vân chỉ cảm thấy cả người tràn đầy khí lực, dường như thể chất cũng đã tiến bộ rõ rệt.

Lâm Vân không khỏi cảm thán, hồ nước này thực sự quá tuyệt vời.

“Mau tìm đường thoát trước.” Lâm Vân lẩm bẩm.

Trong khi ngâm mình, Lâm Vân cũng đã quan sát xung quanh. Lúc này anh đang ở dưới vách núi, xung quanh đều là những triền núi cao.

Trời cũng sắp tối, Lâm Vân cũng không muốn qua đêm ở một nơi như vậy, dù sao nơi này trông rất u ám, có lẽ còn có dã thú ở gần đây.

Sau khi ngâm mình trong nước hồ, Lâm Vân cảm thấy những bước đi của mình trở nên nhẹ bẫng, vì thế liền dồn sức để đi tìm lối thoát.

Sau một giờ tìm kiếm, Lâm Vân phát hiện nơi anh đang ở là đáy vực sâu, chung quanh là vách núi, hoàn toàn không có đường ra.

Trừ khi trực tiếp rơi từ trên xuống giống như Lâm Vân, ngoài ra không có con đường nào dẫn xuống nơi này, cũng vì vậy mà tìm đường ra là điều không thể.

Nói cách khác, Lâm Vân rơi xuống vách núi, muốn đi ra ngoài, chỉ có thể từ dưới leo lên.

Nhưng vách đá này cao cả trăm mét, lại còn rất dốc, ngay cả những vận động viên leo núi hàng đầu cũng không bao giờ dám leo lên những vách đá như vậy mà không có bất kỳ biện pháp bảo vệ nào. Chỉ cần một cú ngã, cũng có thể khiến thịt nát xương tan.

Hơn nữa Lâm Vân chưa bao giờ leo núi, nói rằng Lâm Vân có thể từ đây leo lên, chỉ có thể là tưởng tượng.

Cũng không thể gọi ai đó tới cứu. Lâm Vân nãy giờ đều không thể tìm được điện thoại di động, chắc chắn là trong lúc rơi xuống, điện thoại cũng đã rơi đi đâu mất rồi.

Nhìn lên vách núi, Lâm Vân thở dài ngước mắt lên trời:

“Lâm Vân tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây cả đời sao? Tôi sẽ không bao giờ thoát ra được phải không?”

Lúc này trời đã dần tối.

“Khè khè!”

Lúc này, Lâm Vân nghe thấy có chuyển động trong bụi rậm nhỏ bên trái.

Lâm Vân quay đầu lại, chợt nhìn thấy một ánh mắt đang hướng về phía mình. Đôi mắt to cộ màu vàng, chăm chú nhìn lại anh.

Hóa ra là một con trăn.

“Chết tiệt!”

Vừa thấy con trăn, Lâm Vân liền hoảng sợ.

Con trăn này, ít nhất cũng phải dài sáu hoặc bảy mét, phần thân to bằng đùi của Lâm Vân.

Lâm Vân trước đây từng nhìn thấy một con trăn anaconda trong vườn thú, nhưng con này thực sự lớn hơn rất nhiều.

Quan trọng nhất chính là, con mà anh từng thấy trong vườn thú đã bị nhốt trong lồ ng sắt, cũng đã được thuần hóa.