Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 1050




Chương 1050

Trong hoàn cảnh khó khăn, cùng cực thế này, anh mới có thể nhìn ra đâu mới là người đối xử với anh thật lòng.

Tiểu Ngọc thấy mắt Lâm Vân đã hơi ướt liền càng thấy sốt ruột.

“Anh Vân, anh đừng buồn. Dù có khổ cực như thế nào, Tiểu Ngọc em cũng sẽ ở bên cạnh anh.” Tiểu Ngọc liền an ủi Lâm Vân.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lâm Vân nghe cô nói vậy liền cười lên.

“Tiểu Ngọc, cảm ơn em. Nếu em nói như vậy thì anh càng không thể để em chịu cảnh mưa gió bên ngoài được. Nghe lời anh, em cứ nghỉ lại ở đây đêm nay đi.” Lâm Vân nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Ngọc.

“Không. Tôi sẽ đi cùng anh. Cho dù bên ngoài mưa to sấm sét đến thế nào tôi cũng sẽ đi cùng.” Mặt Tiểu Ngọc vô cùng kiên quyết.

Thạch Hàn thấy vậy liền bước lên nói:

“Tiểu Ngọc, dù sao cô cũng chỉ là một cô gái. Nếu trúng gió, ướt mưa bị ốm thì càng gây nhiều khó khăn hơn. Anh Vân giờ đang có nhiều chuyện phải lo rồi, nếu cô cũng bị ốm rồi đi viện thì càng làm anh ấy thêm đau đầu, đúng không?”

“Tôi… Tôi tất nhiên sẽ không để Anh Vân thêm chuyện phải lo.” Tiểu Ngọc vẫn cố nói.

“Nếu như vậy, cô nên ở lại khách sạn mà nghỉ ngơi, đừng để mình bị ốm.” Thạch Hàn nói.

“Nhưng… thôi được rồi.” Tiểu Ngọc ngập ngừng rồi gật đầu đồng ý. Cô cũng biết mình không nên gây thêm chuyện để Lâm Vân phải lo lắng nữa.

“Thạch Hàn, vậy anh cũng ở lại đây đi.” Lâm Vân nhìn về phía Thạch Hàn.

“Anh Vân, anh nói gì vậy? Tôi phải đi cùng với anh mới có thể bảo vệ anh chứ?” Thạch Hàn nói.

Thạch Hàn vỗ ngực rồi nói tiếp: “Hơn nữa, thân thể của tôi còn khỏe mạnh hơn anh gấp nhiều lần. Tôi từng được huấn luyện đặc biệt, lại đánh võ nhiều năm như vậy, cũng trải qua không ít khổ vực, chút gió mưa bão bũng này thì có đáng là gì.”

“Được.” Lâm Vân gật đầu.

Lâm Vân biết, Thạch Hàn nhất định sẽ không dễ dàng đổi ý. Vì thế, hai người liền ra khỏi khách sạn.

Lúc này đã là tám giờ tối. Đang là cuối mùa thu, dưới những trận gió lớn, Lâm Vân cũng cảm thấy rét lạnh.

Đùng đùng…

Lại một tiếng sét nữa vang lên giữa bầu trời đêm. Mưa to tầm tã. Từng đợt nước mưa hắt lên xối xả trên đường, trên những tòa nhà.

Bởi vì thời tiết xấu như vậy, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa.

Lâm Vân và Thạch Hàn tìm mái hiên của một cửa hàng, ngồi ở đó trú mưa. Ít nhất nơi này cũng không tồi, có thể tránh được những giọt nước mưa hắt vào.

Lâm Vân bây giờ đang trải qua hoàn cảnh đói khổ, lạnh lẽo, không xu dính túi.

Tuy rằng việc Lâm Vân muốn làm là tìm cách thay đổi mọi chuyện, đánh bại nhà họ Phạm, làm cho Tỉnh Xuyên thoát khỏi cảnh khó khăn.

Nhưng đó là chuyện sau này, trước mắt Anh Vân phải nghĩ chuyện sinh kế trước mắt đã. Đầu tiên là phải tìm cái ăn, sau đó là kiếm chỗ để che nắng che mưa.

Sau khi tìm khách sạn cho Tiểu Ngọc ở, Lâm Vân đã dùng toàn bộ số tiền còn lại trên người mình. Tất cả đều không còn lại một xu nào, thậm chí cả tiền ăn cơm cũng không có.

“Đầu tiên nghĩ cách kiếm tiền đã.” Lâm Vân khẽ nói.