Tin tức Barlow thiệt mạng trong một vụ nổ ở quận Pathumwan được đưa lên bản tin ngay vào đêm hôm đó.
Cùng lúc bản tin ông ta thiệt mạng được đưa lên, cũng lộ ra vụ bê bối chấn động rằng ông ta đã gia nhập một băng đảng Colombia, sau khi trở về Trung Quốc tham gia chính trị, ông ta đã lạm dụng chức vụ của mình để mua chuộc các chính trị gia Thái Lan bằng những cô gái trẻ từ trại trẻ mồ côi.
Sự phẫn nộ của công chúng lan rộng, ban đầu cảnh sát suy đoán vụ nổ là một vụ giết người trả thù, trọng tâm của cuộc điều tra sau đó là các quan chức có liên quan đến vụ hối lộ tình dục tại trại trẻ mồ côi.
Ngay sau vụ nổ, Hạ Hạ gặp lại A Diệu trong nhà hàng, người này gần đây rất khó gặp được, trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, lúc đưa cô về, nhìn thấy trên đường có vài chiếc xe cấp cứu đang đi ngược chiều, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn lại không có phản ứng bất ngờ nào cả.
Chu Dần Khôn đi đâu đó, nhưng Hạ Hạ cũng chẳng quan tâm lắm.
Cô ôm chân ngồi trên ghế sô pha, xem tin tức trên TV, nghĩ đến những gì Chu Dần Khôn nói trong nhà hàng hôm nay, toàn thân đều ớn lạnh.
Lúc này, ngoài cửa có động tĩnh, Hạ Hạ quay người lại, nhìn thấy một bóng người đã lâu không gặp.
"Chị Tạp Na!"
Sự trở lại của Tạp Na mang lại cho Hạ Hạ sự thoải mái và an toàn vô cùng. Tạp Na cũng mang quà đến cho cô, nhưng Hạ Hạ lại không có tinh thần để vui vẻ. Tạp Na cũng đã xem tin tức, sau đó nghe Hạ Hạ kể lại sự việc ngày hôm nay.
Tạp Na nghe xong liền sờ sờ tóc cô nói: "Hạ Hạ, chuyện của chú út, cho dù em đã nhìn thấy gì hay nghe thấy gì thì cứ coi như chưa từng thấy từng nghe. Đừng hỏi gì cả, cũng đừng can thiệp vào."
Hạ lập tức cau mày. Tạp Na không hỏi thêm câu nào nữa mà đã đứng về phía Chu Dần Khôn.
"Chị Tạp Na, chú ấy căn bản là không quan tâm đến mạng sống của người khác. Những người hôm nay có ích cho chú ấy ngẫu nhiên có thể sống sót, nhưng nếu ngày mai họ vô dụng thì sẽ phải chết."
"Chị Tạp Na, chị có bao giờ nghĩ cho bản thân của mình chưa? Chị ở đây lâu như vậy, chị cũng biết rất nhiều thứ về chú ấy. Nếu một ngày nào đó chị muốn rời đi, liệu chú ấy có—"
"Sẽ không, Hạ Hạ." Tạp Na nắm tay cô, giọng nói dịu dàng: "Anh Khôn sẽ không làm tổn thương chị. Mà cho dù có đi nữa... chị cũng sẽ tha thứ cho anh ấy."
Hạ Hạ ngơ ngác nhìn Tạp Na, nhìn vẻ mặt dịu dàng nhưng kiên quyết của cô ta, đúng là không còn lời nào để khuyên nữa.
*
Hộp đêm Tiger City.
Chu Dần Khôn thản nhiên đẩy người phụ nữ đang định tiến tới châm thuốc cho mình ra, tặc lưỡi nói: "Không biết khách là ai sao?"
Ông chủ đã lên tiếng, người phụ nữ cũng không giả vờ được nữa, cô ả đứng dậy, phô ra bộ ngực khủng của mình, lớn tới mức sắp bật ra ngoài, vặn vặn eo khiến ngực rung lên, đi đến bên cạnh một người đàn ông khác trong phòng.
Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, là người Thái chính gốc, nước da nâu, trên đầu không có một sợi tóc bạc nào. Bên cạnh đã có ba bốn người phụ nữ vây quanh, nhưng khi nhìn thấy Chu Dần Khôn kêu người phụ nữ có thân hình đẹp nhất đến, Đặc Nạp hài lòng vỗ đùi, người phụ nữ mỉm cười ngồi lên đùi hắn ta, hai tay ôm lấy cổ, bộ ngực cọ cọ vào cằm.
Người đàn ông không chút khách sáo vùi cả mặt vào đó, tay cũng chạm vào gấu váy của người phụ nữ.
Chu Dần Khôn buồn chán hút thuốc, cũng chẳng ngạc nhiên trước cảnh tượng dâm loạn trước mắt, không biết người khác có tin được người thường xuyên xuất hiện trong các cuộc họp báo tin tức—vị trợ lý của Văn phòng Thủ tướng Thái Lan, sẽ trông như thế này khi ở một mình hay không.
Dù địa vị có cao đến đâu thì suy cho cùng hắn ta vẫn là đàn ông. Thói quen xấu và ham muốn của đàn ông nói chung đều giống nhau, chẳng phải đều là quyền lực, tiền bạc và tình dục sao.
Thấy người phụ nữ ngồi trong lòng Đặc Nạp nhìn sang, Chu Dần Khôn nhướng mày, bàn tay của người phụ nữ thò vào trong quần của Đặc Nạp, không biết đang làm gì bên trong, nhưng nhìn thấy Đặc Nạp rên rỉ, bàn tay hắn ta lại nhanh chóng đưa xuống phía dưới người phụ nữ đâm mạnh.
Ngay khi hắn ta hưng phấn cởi quần, muốn lấy con *** của mình ra để nhét vào cơ thể người phụ nữ, thì một tiếng cười trầm thấp từ phía bên kia truyền đến: "Chậc, có vẻ đã đến lúc rồi. Người đẹp ở đây luôn cần có một giấc ngủ ngon. Nếu không, sẽ không tốt đâu."
Anh vừa nói xong, những người phụ nữ vẫn đang bám lấy Đặc Nạp đứng dậy bước ra ngoài. Người phụ nữ vừa rồi còn nhiệt tình trong lòng hắn như vậy, bây giờ lại lạnh lùng rút tay ra khỏi quần Đặc Nạp.
"Này này này." Đặc Nạp muốn nắm lấy cổ tay của người phụ nữ nhưng không thành công, hắn ta lập tức quay sang nhìn Chu Dần Khôn: "Khôn, có chuyện gì thì đợi xong hẵng nói. Chúng ta đều là đàn ông, cậu đừng đối xử với tôi như vậy."
Chu Dần Khôn mỉm cười, nói: "Ra bên ngoài đợi."
Người phụ nữ đang muốn nhặt những tờ tiền rơi vãi trên mặt đất, nghe thấy lời này, cũng không dám trì hoãn, lập tức ngoan ngoãn mở cửa bước ra ngoài.
"Hôm nay ngài Đặc Nạp tới đây chơi, tôi đương nhiên sẽ cho ngài vui vẻ. Cuộc vui thì nhiều lắm, khẩu giao* cũng tốt, cái gì cũng có, người ở ngay đây, cũng không chạy được, ngài gấp gì chứ."
*oral sex, khẩu giao, ý là dùng miệng ấy.
Nghe Chu Dần Khôn chậm rãi nói, Đặc Nạp càng sốt ruột hơn.
Tiger City mới đổi chủ, ông chủ mới lại biết cách làm ăn kinh doanh, ngoại trừ sòng bạc và đấu quyền anh, còn đưa tới một nhóm phụ nữ quyến rũ đến mức có thể ép gãy eo của đàn ông, tiếng tăm một truyền mười mười truyền trăm, Tiger City lúc này trở thành "Hổ vàng" nơi được các "Quan Hổ" thường xuyên lui tới.
Đặc Nạp từ lâu đã muốn đến đây, nhưng vì chức vụ đặc biệt cho nên không được phép xuất hiện ở những nơi như thế này.
Nhưng mấy ngày trước, Chu Dần Khôn lại chủ động đi tìm hắn. Đặc Nạp không ngốc, đương nhiên hắn biết trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí, nhưng hắn không biết Chu Dần Khôn làm sao biết được hắn cùng Cục trưởng mới Barlow không hợp nhau.
Việc bổ nhiệm Cảnh sát trưởng Thái Lan là do chính Thủ tướng quyết định, với tư cách là trợ lý nội các trong Văn phòng Thủ tướng, Đặc Nạp có quyền lên tiếng về vấn đề này, ban đầu hắn ta cật lực phản đối nhưng vẫn không ngăn cản được Barlow nhậm chức.
Chu Dần Khôn không có hứng thú với mấy cái mâu thuẫn trong quá khứ của họ, anh chỉ đề cập đến một vấn đề, anh đã kéo Barlow xuống, việc của Đặc Nạp là tiến cử với Thủ tướng, người được Chu Dần Khôn đề cử trở thành Cục trưởng cục cảnh sát mới sau Barlow.
"Khôn, những gì mà cậu yêu cầu, thành thật mà nói, tôi không thể đảm được bảo được kết quả, nhưng đề xuất thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng tôi không nghĩ đó là một vấn đề lớn. Lần trước, ngài Thủ tướng bất chấp sự phản đối của tôi mà quyết định bổ nhiệm Barlow, kết quả là dư luận đều đang chất vấn ông ấy, lần này ông ấy chắc chắn sẽ tham khảo ý kiến ​​​​của tôi. Tôi biết người mà cậu đang nói đến, hắn ta xuất thân từ khu ổ chuột, nhờ có bố vợ của hắn ta cho nên mới được như ngày hôm nay. So với Barlow, hắn ta dễ điều khiển hơn nhiều. Tôi hiểu ý cậu, tôi sẽ cố gắng hết sức, được chứ?"
Đó là lợi ích của việc nói chuyện với những người thông minh, giúp tiết kiệm rất nhiều nước bọt, Chu Dần Khôn mỉm cười, từ dưới gầm bàn lấy ra một chiếc vali, đẩy đến trước mặt Đặc Nạp: "Thêm niềm vui."
Đặc Nạp mở vali ra, tầng thứ nhất đúng là có chứa một loại thuốc kích dục, bên dưới lại còn có rất nhiều tiền mặt.
"Chúc vui vẻ." Chu Dần Khôn đứng dậy, mở cửa liền đối mặt với người phụ nữ bên ngoài.
"Anh Khôn." Người phụ nữ thận trọng gọi.
Cô ta đã ở đây lâu như vậy, hôm qua mới biết ông chủ mới trông như thế nào, hôm nay được gọi đến đây, còn tưởng là phục vụ anh, người phụ nữ có chút phấn khích. Lại không ngờ đến người cần phục vụ lại là một ông già khoảng năm mươi tuổi.
Chu Dần Khôn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt mê đắm của người phụ nữ, anh ngoắc ngoắc ngón tay, hai mắt người phụ nữ sáng lên, cô ta đi đến trước mặt anh.
Chu Dần Khôn trên mặt mỉm cười cúi đầu nói: "Hầu hạ hắn cho tốt."
Anh giơ tay, A Diệu đưa đến một xấp tiền mặt. Hàng chục tờ đô la nhét vào rãnh ngực sâu của người phụ nữ, Chu Dần Khôn còn lịch sự nói thêm: "Vất vả rồi."
Chỉ hai từ, cộng với hơi thở nóng hổi của người đàn ông, sự ma sát của tờ tiền mới toanh trên ngực, khiến giữa hai chân người phụ nữ nóng bừng. Vừa rồi anh nhìn cô ta, biết cô ta đang cố nhặt số tiền dưới đất nhưng không thành nên có lẽ đây là bồi thường cho cô ta.
Nghĩ như vậy, tim càng đập nhanh hơn. Dưới váy của người phụ nữ không có quần lót, chất lỏng nóng hổi chảy xuống chân. Chu Dần Khôn liếc nhìn, hơi nhướng mày. Người phụ nữ này lại nhạy cảm như vậy.
Ngoan ngoãn đi vào trong, khi cửa đóng lại, cô ta đã cởi quần áo, trần truồng bò vào giữa hai chân Đặc Nạp.
Cửa phòng bao đóng lại, A Diệu đưa điện thoại cho anh: "Năm phút trước Ngô Bang Kỳ có gọi."
Chu Dần Khôn quay lại, sau đó đi lên lầu, đi vào căn phòng yên tĩnh trên tầng cao nhất.
Tiếng ồn bên dưới bị tách biệt, điện thoại trên tay cũng được kết nối.
Nghe được lời của Ngô Bang Kỳ toàn là khen ngợi, người đàn ông cười khinh thường: "Đừng nói nhảm nữa, Barlow đã chết rồi. Tương lai, phần của ông ta thì cứ chia với đám xã hội đen Châu Á nắm giữ. Con đường rộng mở, việc chia một nửa thị trường với với Little Esco chắc là không thành vấn đề."
A Diệu như thường lệ rót cho Chu Dần Khôn một ly rượu có đá, anh thì vẫn ở bên cạnh trả lời điện thoại.
"Muốn bao nhiêu hàng cũng được. Chuyện này thì không cần lo." Chu Dần Khôn cầm lấy ly rượu A Diệu vừa rót, nói với đầu bên kia "Hợp tác vui vẻ" rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Giây tiếp theo, anh bấm số khác.
Ngay cả khi không nhìn, A Diệu cũng biết Chu Dần Khôn gọi cho ai.
Điện thoại gọi đi rồi, Chu Dần Khôn cũng nhàn nhã uống rượu, thậm chí còn kiên nhẫn đếm từng tiếng tút tút trước khi cuộc gọi kết nối.
Điện thoại chỉ vang lên hai lần, người bên kia đã bắt máy: "Lão đại, em chờ anh rất lâu rồi đó."
Là giọng nói của Carl.
"Tình huống của Ngô Bang Kỳ thế nào?"
"Không sao, em và thằng mập kia đều đang để mắt tới. Đúng như dự đoán, Barlow vừa chết, sau này sẽ không có người nào quản hắn ta nữa, còn có thể kiếm thêm một phần tiền, Ngô Bang Kỳ cười muốn toác của miệng. Hiện tại hắn ta đang có quan hệ mật thiết với bọn xã hội đen châu Á, bọn chúng cũng biết cách này kiếm được nhiều tiền nên rất có hứng thú."
Chu Dần Khôn không nói thêm gì, Carl nói tiếp: "Đợi bọn chúng nói chuyện với Little Esco xong, giải quyết được rắc rối, con đường cũng rộng mở, Ngô Bang Kỳ cũng không cần thiết phải tồn tại nữa. Đến lúc đó, chúng ta sẽ trực tiếp hợp tác cùng với các băng đảng châu Á để bán hàng. Chưa đầy một năm chúng ta đã có một giao dịch tầm cỡ, lúc đó tiền vào cũng như nước máy!"
Nghe vậy, Chu Dần Khôn mất kiên nhẫn. Lúc này, A Diệu nhìn điện thoại của mình, hắn nói nhỏ muốn ra ngoài một lúc. Chu Dần Khôn không hỏi, gật đầu.
Carl đang ríu rít muốn nói thêm nhưng lại bị tàn nhẫn cắt ngang: "Được rồi, còn quặng thì sao?"
"Bọn em đang xử lý." Đầu bên kia của điện thoại Carl có tiếng mở cửa, có vẻ như đang muốn đi chỗ khác, ngay lập tức có một tiếng kêu của phụ nữ vang lên trong điện thoại: "Lão đại, con gái của Barlow xinh đẹp như vậy, nếu cô ta không ký, vậy em có thể dùng biện pháp khác không?"
Carl phàn nàn: "Thằng mập này không giỏi làm việc, nó chỉ giỏi dùng súng hù dọa phụ nữ."
Carl và Tra Sai vẫn đang ở Colombia, nhiệm vụ cuối cùng là phải giành được công việc kinh doanh quặng của Barlow. Khi còn trẻ, Barlow du học ở Colombia, hắn ta đã làm rất nhiều việc, chẳng hạn như gia nhập một băng đảng, hoặc là lấy được giấy phép khai thác và vận hành khu mỏ, cuối cùng đưa nó cho Lydia con gái của ông ta.
Chu Dần Khôn lười nghe Carl nói tiếp: "Sao cũng được, mày làm xong việc thì có thể quay về."
"Em biết rồi, anh Khôn."
Vừa cúp điện thoại, Chu Dần Khôn ngước mắt đã thấy A Diệu quay lại: "Anh Khôn, có người tìm anh."
Việc có người tìm anh là chuyện bình thường, anh cũng không để ý lắm, gõ gõ ngón tay lên bàn nói: "Rót thêm ly nữa."
A Diệu để người bên ngoài đi vào, sau đó đi tới tủ rượu lấy rượu, đi tới rót cho Chu Dần Khôn. Vừa rót rượu vừa nhìn khuôn mặt Chu Dần Khôn, nhớ lại những gì vừa nghe được ở bên ngoài, A Diệu không khỏi cau mày.
Người bước vào mặc áo sơ mi trắng, quần âu, đeo kính, trên tay cầm một chiếc cặp. Trong màn đêm thác loạn này lại trông khá lạc lõng.
"Xin chào, ngài Chu. Tôi là người phụ trách công ty luật Randy. Cái đó, tôi có chuyện muốn nói với ngài."
Trong phòng yên tĩnh, thời gian từng giây trôi qua.
Đá trong ly cũng hòa tan với rượu. Ngón tay thon dài và sạch sẽ của người đàn ông vuốt ve mép ly rượu, nghe xong, vẻ mặt cười như không cười.
Người đứng đối diện tâm tình thấp thỏm.
"Ngài Chu, nếu luật sư của ông Chu Diệu Huy tiếp tục không thực hiện nghĩa vụ của mình, thì với tư cách là công ty luật của ông ấy, sau khi bị khởi tố, chúng tôi phải đại diện cho di chúc của ông Chu Diệu Huy dưới danh nghĩa công ty luật. Đến lúc đó, chúng tôi sẽ phải đọc nội dung di chúc cho những người thừa kế nghe, đồng thời còn phải hỗ trợ người thừa kế giải quyết tài sản thừa kế."
Nói xong, ông ta lại nhìn Chu Dần Khôn, nhanh chóng đưa tay lau mồ hôi trên trán.
"Cho nên, có người đang điều tra di chúc của Chu Diệu Huy, còn muốn giúp người thừa kế xử lý tài sản thừa kế?"
"À... đúng vậy, đối phương rõ ràng là người rất có kinh nghiệm, còn chuẩn bị cùng lúc hai phía, một mặt thì gây áp lực cho công ty luật, mặt khác lại liên hệ với bộ phận từ thiện của chính phủ để làm thủ tục quyên góp tài sản. Mọi chuyện đều tiến hành rất nhanh, may mắn là cơ quan công tố không thể nặc danh, nếu không đến lúc chúng ta phát hiện thì đã muộn. Bởi vì rốt cuộc, trên thực tế không cần có chữ ký của người giám hộ, chỉ cần chính người thừa kế ký tên là thủ tục hoàn tất. Vậy nên ngài Chu, ngài xem..."
"Tôi biết rồi." Chu Dần Khôn nâng ly rượu đã loãng lên: "Anh có thể đi."
"Được."
Mặc dù vẻ mặt của Chu Dần Khôn từ đầu đến cuối đều không thay đổi, nhưng căn phòng rộng lớn dần dần tràn ngập một cỗ cảm giác ngột ngạt, người đàn ông được cho phép vội vã rời đi, không dám ở lại thêm một giây nào.
Cánh cửa đóng lại, chặn hết mọi âm thanh từ bên ngoài vào.
Ngoại trừ A Diệu, không có ai nghe thấy được tiếng ly rượu đập vào tường, vỡ tan thành từng mảnh.