Ồn ào, tức ngực, chóng mặt.
Cô gái từ từ mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một ngôi nhà kính. Không, nó có vẻ giống một cái lồng hơn là một ngôi nhà. Ánh sáng phía trên cực kỳ chói mắt, cô chỉ mới nhìn một cái đã buộc phải nhắm mắt lại.
Tiếng hò reo bên ngoài càng lúc càng lớn, tai cô ù đi, hai tay bị trói nằm nghiêng trên mặt đất, lại luôn có thứ gì đó đụng vào mặt, ngứa ngáy lại còn cản trở tầm nhìn.
Hạ Hạ toàn thân không còn sức lực nhưng vẫn cố gắng chống đỡ mặt đất ngồi dậy dựa vào khung sắt rỉ sét phía sau, lúc này cô mới nhận ra thứ vừa quét qua mặt mình chính là tóc, mái tóc đen dài của cô gái ngồi phía trước.
Cô không phải là người duy nhất bị nhốt trong lồng kính hình vuông này, thế mà lại có tới hơn chục người, tất cả đều là những cô gái có mái tóc đen, dáng người mảnh khảnh, trông không quá cao.
Ánh đèn chói lóa chiếu rọi từ nhiều góc độ khác nhau khiến nhóm các cô gái châu Á trông càng thêm nhỏ nhắn, trắng trẻo và thanh tú.
Giữa những tiếng kêu, tiếng run rẩy thì thầm và xin tha trong lồng kính, Hạ Hạ lờ mờ có thể nghe thấy có cả tiếng Hàn và tiếng Nhật.
Tất cả các nữ sinh đều bị trói tay, một số còn bị xé rách quần áo, lộ ra một mảng lớn da thịt—Hạ Hạ lập tức cúi đầu nhìn mình, hai nút trên cùng của chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng đã rơi đâu mất, mặc dù cổ áo không mở rộng nhưng chỉ cần có người đứng trước mặt là có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong.
Cô lại nhìn xuống, mép váy bị thứ gì đó cào rách, cô còn có thể nhìn thấy máu chảy ra từ bên trong.
Trong lòng Hạ Hạ run rẩy kịch liệt, chẳng lẽ...đôi mắt cô đẫm lệ, làm mờ tầm nhìn của cô, chẳng lẽ là... cô choáng váng tỉnh lại, quần áo thì xộc xệch, đôi chân chảy đầy máu, đầu gối đau nhức, vừa nghĩ đến người đàn ông có hình xăm khắp mặt trong căn lều đỏ thẫm là cô không cầm được nước mắt.
Lúc này, một tiếng rầm vang lên, có người mở cửa, nữ sinh bên cạnh sợ hãi hét lên, trốn vào góc, Hạ Hạ bị ép vào chỗ trong cùng ít bị chú ý hơn.
Cô bất lực nhìn người đàn ông to lớn kia, đầu ông ta ghé vào chạm tới nóc lồng kính, bước thẳng tới kéo một cô gái lên, cánh tay của cô gái đó còn không to bằng cổ tay hắn ta, đó là một cô gái Nhật Bản, cô gái hét lên xin tha.
"Rầm—" một tiếng, bằng các ngôn ngữ khác nhau, có vô số tiếng reo hò của đàn ông vang lên bên ngoài kia, nhưng đồng dạng đều là cùng một giọng điệu tục tĩu kèm những lời chửi thề.
Tất cả các cô đều tận mắt chứng kiến ​​người đàn ông thô lỗ xé bỏ bộ quần áo trên người cô gái Nhật Bản, thậm chí còn không để lại cho cô ta một mảnh quần lót.
Hai tay cô gái bị trói, toàn thân không có gì che đậy, người đàn ông kéo tóc cô ta, ép toàn bộ khuôn mặt của cô gái vào lồng kính, những người đàn ông cách đó không xa thì hưng phấn nhào về phía trước, Hạ Hạ trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn đám người kia đang nắm chặt các tờ tiền trong tay, tiến lại liếm liếm mặt kính.
Qua tấm kính, vị trí mà họ liếm chính xác là ngực và âm hộ của cô gái đang khỏa thân phía bên trong.
Cô gái kia chưa bao giờ chứng kiến ​​một màn như vậy, bất lực và tuyệt vọng hét lên, Hạ Hạ nhìn thấy tóc cô gái bị bàn tay người đàn ông nắm chặt, đầu bị kéo ra sau, ngực và thân dưới lại càng dính chặt vào lớp kính thủy tinh phía trước hơn.
Sự bàng hoàng và sợ hãi tột độ trong lòng khiến Hạ Hạ không thể khóc nổi. Cô dùng răng cắn đứt sợi dây trói vào tay mình, đột nhiên lại có tiếng hét lên, cô ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông kia nâng cô gái Nhật Bản lên, hai tay dang rộng đùi cô gái ra, hướng ra ngoài tấm kính. Chân cô gái gần như là bị bẻ gãy, bộ phận kín bị cọ xát với tấm kính, xấu hổ và đau đớn mà hét lên, người đàn ông đang tra tấn cô ấy và đám đàn ông bên ngoài cười đến điên cuồng.
*
Trận đấu Muay thái tối nay, nhà vô địch quyền anh nổi tiếng Thái Lan cũng sẽ đích thân ra sân.
Trận đấu quyền anh còn chưa bắt đầu, Chu Dần Khôn vừa bước vào đã bị tiếng ồn lớn làm cho cau mày. Nhìn từ xa, lại là chiêu trò cũ, đấu giá đàn bà qua tấm kính.
Nhìn thấy Chu Dần Khôn đang nhìn về phía đó, Tháp Tang người luôn đi bên cạnh, vội vàng mở miệng nói với ông chủ Câu lạc bộ Bất Dạ Thành đang tiến tới nghênh đón.
Người đến là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, mọi người đến đây đều gọi ông là anh A Khẳng.
"A Khôn, tôi đợi cậu đã lâu!" A Khẳng bước tới, nhìn thấy người bên cạnh Chu Dần Khôn thì nhất thời giật mình. Ngô Bang Kỳ hiện không mặc cảnh phục.
"Quý ông tới đây vui vẻ sao?" A Khẳng nửa đùa nửa thật nói.
Khẳng là một người thông minh, mặc dù nhận ra Ngô Bang Kỳ nhưng ông ta không chắc liệu Ngô Bang Kỳ có muốn bị người khác nhận ra hay không.
Ngô Bang Kỳ cười không nói gì.
"Đây không phải là hỏi thừa rồi sao." Tháp Tang nháy mắt, nhanh chóng chuyển chủ đề, chỉ về hướng Chu Dần Khôn vừa nhìn: "Đây là trò chơi mới mẻ gì vậy anh Khẳng?"
"Trò cũ thôi, chẳng qua bây giờ đang phổ biến kiểu phụ nữ châu Á này, ngày nào cũng quen ăn món ngon sơn hào hải vị nên giờ ăn chay, bọn chúng còn trẻ, da dẻ mềm mại, thả lên giường thì khóc lóc la hét. Trước đây thì khó chịu, nhưng bây giờ thì mới mẻ." A Khẳng nhún vai: "Có cầu thì có cung. Chưa kể, giá cũng khá cao."
Tháp Tang hào hứng xoa tay.
"Khôn, đã lâu không đến, thay đổi khẩu vị một chút thì thế nào?" A Khẳng vừa bước vào đã nhìn thấy Chu Dần Khôn liếc nhìn phía bên kia, nếu ông ta còn cần Tháp Tang nhắc nhở thì Bất Dạ Thành cũng nên đóng cửa đi là vừa.
Là người quen biết Chu Dần Khôn đã lâu, A Khẳng cũng biết Chu Dần Khôn thích những người phụ nữ có da có thịt, còn loại nhỏ nhắn yếu đuối như này thì không thể chịu nổi sự dày vò của anh.
Nhưng đàn ông mà, luôn thích sự mới mẻ.
"Yên tâm, những đứa chưa ra khỏi lồng đều sạch sẽ." A Khẳng nói thêm.
Chu Dần Khôn chỉ là tùy tiện nhìn qua, thế mà A Khẳng đã nhiệt tình chào bán, anh liếc nhìn Tháp Tang bên cạnh đang nháy mắt: "Sắp xếp cho anh lớn một người, tất cả tính cho tôi"
"Úi, A Khôn, ngại quá." Tháp Tang cười khổ.
Chu Dần Khôn tùy ý xua tay, ý bảo hắn đừng đi theo nữa.
Tiếp theo anh và Ngô Bang Kỳ muốn nói đến công việc kinh doanh nghiêm túc.
A Khẳng cũng thấy được tối nay Chu Dần Khôn tới đây bàn chuyện công việc, lập tức nói: "Mời đến bên này. Chỗ tốt nhất đã được sắp xếp, là đối diện với võ đài, đêm nay Thông Sách tự mình ra sân, sẽ có rất nhiều người đến!"