Xe chạy đến cuối làng, dừng lại trước một tòa nhà hai tầng, đây cũng là một trong số ít những ngôi nhà tốt trong làng.
"Đây là nhà của tôi."
Tang Lộ mở cửa xe, ở bên đó hét lớn: "Mạch Sa!"
Tiếp theo đó, Hạ Hạ nhìn thấy một cô gái mặc áo sọc, thắt búi tóc trên đầu, vui vẻ gọi ba, sau đó chạy tới nhảy vào vòng tay Tang Lộ.
Tang Lộ sờ đầu Mạch Sa nói: "Nhà có khách thì nên làm sao? Dùng tiếng Anh đi con."
Mạch Sa nghĩ cô ấy đã lớn rồi, vội vàng quay lại vẫy tay với đứa em trai ở phía sau, cậu bé mới ba bốn tuổi vui vẻ chạy đến chỗ chị gái trên đôi chân nhỏ nhắn, sau đó ngước cổ lên nhìn cô bé.
Mạch Sa nhìn những vị khách bước xuống xe, nắm tay em trai, từng chữ một giới thiệu bản thân.
"Xin chào, tôi tên Mạch Sa, năm nay tôi sáu tuổi. Đây là em trai Cái Tỉ của tôi, cậu bé sắp bốn tuổi rồi! Chào mừng đến với nhà của tôi, mẹ tôi đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon!"
Mạch Sa cường điệu dang rộng tay miêu tả, Cái Tỉ, người đang mặc bộ đồ gấu bên cạnh cũng bắt chước làm theo, cậu bé còn khúc khích cười, nụ cười chân thành chữa lành trên khuôn mặt đen sạm khiến trái tim Hạ Hạ tan chảy.
Cô tháo kính râm cất đi, ngồi xổm xuống chào hai đứa trẻ: "Xin chào, tôi tên là Hạ Hạ. Cảm ơn các em đã tiếp đãi tôi."
Suy nghĩ về chiếc vali của mình, Hạ Hạ nói: "Tôi có mang theo một ít món quà nhỏ, lát nữa sẽ mang đến cho em!"
"Wow — có quà!" Hai đứa trẻ đồng thời vui vẻ hét lên, chạy về tìm mẹ: "Mẹ ơi, vị khách xinh đẹp mang quà đến cho chúng ta!"
Thật ồn ào.
Chu Dần Khôn chân dài đi vòng ra sau xe, nhìn hai quả lựu đạn thịt biết nói, một lớn một nhỏ, vừa chạy vừa la hét như điên.
3
Một cái đã đủ phiền, giờ lại còn có hai cái.
Hạ Hạ nhìn hai bóng dáng nhỏ bé vui vẻ, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút nóng nảy, cô vô thức quay người lại, nhìn thấy người đàn ông cau mày, trước mặt cha đứa bé vẫn không giấu đi vẻ chán ghét.
Cô quay lại lúng túng nhìn Tang Lộ: "Mạch Sa với Cái Tỉ đều rất dễ thương."
"Cảm ơn." Tang Lộ nhìn các con của mình, cho dù cô có thích thế nào đi chăng nữa nhưng hắn hiểu trong mắt những người không thích trẻ con, đó là một sự phiền toái.
Để thuận tiện và an toàn hơn, hắn đã cung cấp nhà riêng của họ, nơi gia đình bốn người đang sinh sống, tuy là ngôi nhà tốt nhất trong làng nhưng nó cũng không xứng đáng với số tiền hoa hồng rất cao mà hắn nhận được.
Tang Lộ biết con mình không được tiếp đón lắm, vội vàng giải thích: "Con nít thường đi theo mẹ, sẽ không chạy lung tung gây rắc rối."
Đang nói chuyện, chợt nhìn thấy một người phụ nữ béo mặc bộ quần áo cũ nhưng sạch sẽ đi tới.
"Đây là Trại Lâm Na vợ tôi."
Trại Lâm Na biết tiếng Anh nhưng không nhiều, chồng bà lại nói vị khách này có địa vị cao, khiến bà ấy càng căng thẳng hơn. Quả nhiên, hai người đàn ông tới đây tuy là còn trẻ nhưng thoạt nhìn đều không dễ nói chuyện, chỉ có cô gái trước mặt lại trông rất thân thiện.
Bà ấy nhìn Hạ Hạ, chậm rãi nói bằng tiếng Anh mà bà ấy đã luyện tập từ trước: "Toàn bộ tầng hai đã được dọn dẹp sạch sẽ, mọi người có cần gì thì cứ nói với tôi."
Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn tầng hai, phát hiện ngay cả kính cửa sổ cũng đã được lau sạch.
"Được, cảm ơn ạ."
"Hạ Hạ! Hạ Hạ!" Lúc này Mạch Sa và Cái Tỉ mỗi người bưng ra một đĩa hoa quả lớn, nhiệt tình mời Hạ Hạ dùng bữa.
Tiếng reo hò của đứa bé truyền đến, Hạ Hạ không khỏi nhìn người đàn ông bên cạnh, quả nhiên lông mày anh đã nhíu lại.
Tang Lộ thấy vậy lập tức nói: "Chúng ta vào trong nhà nói chuyện cứu người đi đã."
Hắn nhìn vợ nói: "Em mang bọn nhỏ ra ngoài chơi một lát đi."
"Vâng." Trại Lâm Na gật đầu, lại nhìn qua hướng Hạ Hạ. Chuyện của đàn ông luôn nguy hiểm, họ sẽ không bao giờ đưa một cô gái đi cùng.
Hạ Hạ nhìn Chu Dần Khôn, nói: "Vậy cháu cũng sẽ ở bên ngoài."
Chu Dần Khôn rất hài lòng với cách cô vâng lời và hỏi ý kiến anh ​​​​bất cứ nơi nào. Anh uể oải ậm ừ, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô rồi đi vào nhà.
Tầng một rõ ràng đã được dọn dẹp và trang trí cẩn thận.
Tất cả những thứ bừa bộn đều đã được cất đi, hai chiếc bàn được kê cạnh nhau, trên đó có nước, bút, máy đo khoảng cách, điện thoại, v.v., trông giống như một văn phòng chỉ huy nhỏ.
Chu Dần Khôn bước vào phòng, ngồi trên ghế như một ông chủ, nghịch chiếc bật lửa nhỏ màu trắng trên tay.
Tang Lộ thấy cậu bé đi theo mình cởi ba lô ra, nhanh chóng lấy đồ ra trong đó lắp ráp lại, thiết bị liên lạc chiếm nửa cái bàn thoáng chốc đã hoàn thiện.
Á La bật công tắc, đèn đỏ nhấp nháy ba giây thì chuyển sang màu xanh lục.
Đầu bên kia có vài tiếng xào xạc, sau đó vang lên giọng nói trong trẻo của một người đàn ông: "Anh Khôn."
Tang Lộ nghe vậy mới biết đây là người đã gọi điện cho mình trước đó và sắp xếp các nhiệm vụ khác nhau.
Sau khi xác nhận tín hiệu liên lạc vẫn ổn, Kevin nói: "Bản đồ đã được gửi đi, vị trí của Áo Lai và những người khác là sa mạc Sonora ở biên giới Mexico và Hoa Kỳ, anh có thể trực tiếp đi vào từ vị trí hiện tại của mình."
Trên màn hình máy tính xách tay, một bản đồ đầy rẫy những chấm đỏ xuất hiện.
Mặc dù Tang Lộ không hiểu tiếng Trung nhưng khi hắn nhìn thấy tấm bản đồ quen thuộc, hắn có hơi tiến về phía trước để nhìn kỹ hơn.
"Đây là trung tâm sa mạc." Tang Lộ chỉ vào toàn bộ khu vực có các chấm đỏ: "Sa mạc Sonora rất lớn, diện tích bao phủ gồm 310.000 km2. Người các anh đang tìm đã bị truy đuổi đến tận sa mạc, lúc đó chắc chắn đã xảy ra một trận đấu súng, nhưng trong làng không hề nghe thấy một âm thanh nào, cho thấy họ ở đủ xa."
Chấm đỏ trên bản đồ chính xác là nơi tín hiệu từ Áo Lai và những người khác biến mất. Dấu chấm xanh duy nhất ở đây là địa điểm giao dịch với băng đảng châu Á.
Sự kết hợp của đỏ và xanh lam, không khó để nhận ra lộ trình họ đã đi khi bị truy đuổi vào tận sa mạc.
Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm vào màn hình: "Lộ trình cơ bản để hàng từ Colombia qua biên giới Mexico-Mỹ là gì?"
"Đầu tiên là vận tải đường bộ, có rất nhiều tuyến đường, như con đường này, đường này, còn có các con đường cao tốc này."
Tang Lộ nói: "Dù sao thì chính phủ Colombia cũng không thể đối phó được với những nhóm lớn đó nên việc vận chuyển ma túy trong nội địa Colombia rất thuận tiện. Vào Mexico từ Colombia cũng rất dễ dàng, nhưng từ Mexico đến Mỹ thì thường phải đi đường ngầm."
"Có điều, dạo gần đây xảy ra sự cố rò rỉ điện ở đoạn đường ngầm ở Mexico khiến nhiều người thiệt mạng nên tạm thời phải đóng cửa. Đó là lý do tại sao có giao dịch trên mặt đất. Sau giao dịch có hai tuyến đường để vận chuyển hàng vào Mỹ, một là để người ta chở hàng băng qua sa mạc tiến vào, nhưng số lượng vận chuyển nhìn chung không lớn."
"Thứ hai là giấu hàng. Tôi nghĩ anh đang làm ăn với một băng đảng châu Á ở Colombia phải không?"
Tang Lộ còn chưa nói xong đã nhìn thấy một ánh mắt cảnh giác quét qua.
Thấy Á La nhìn mình không nói gì, Tang Lộ giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi không phải đang cố gắng dò hỏi thông tin, chúng tôi đã và đang hợp tác với họ để giúp họ hộ tống các phương tiện vận tải trên đường biên giới khỏi bị tấn công. Những chiếc xe tải đậu bên ngoài đã được chuẩn bị từ lâu, cũng đã được dọn sạch sẽ để chất hàng, nhưng tôi lại nhận được cuộc gọi từ băng đảng châu Á nói họ đã bị tấn công và mọi thứ đã bị đình chỉ. Chẳng qua là người của anh cũng ở đây vào lúc này..."
Lời giải thích này khá hợp lý. Nếu Lực lượng Phòng vệ có ác ý cướp hàng và thực hiện vụ tấn công này thì không được tiết lộ dù chỉ một lời tránh khơi dậy nghi ngờ.
Bên kia, Kevin đi thẳng vào chủ đề tiếp theo, hỏi bằng tiếng Anh: "Bây giờ em cần hỗ trợ gì để vào sa mạc?"
Là người đã sống ở đây từ nhỏ, Tang Lộ nhìn vào những chấm đỏ trên màn hình. thành thật nói: "Muốn đi vào sa mạc để cứu người, chỉ có thể lái xe."
"Nhưng càng đi sâu thì càng nguy hiểm, nếu gặp phải bão cát không nhìn thấy đường thì không sao, nguy hiểm nhất là thật ra là gặp phải cát lún, nó có thể nuốt chửng cả con người và ô tô, thậm chí có khi chỉ trong chưa đầy một phút"
*
Bên ngoài nhà.
Hạ Hạ kinh ngạc nhìn vật trong tay mình, sau đó ngẩng đầu lên: "Đây là sữa lạc đà sao?"
"Ừ." Mạch Sa ngồi bên tay trái Hạ Hạ, ngẩng đầu uống sữa lạc đà trong bát, khóe môi vẫn còn vết sữa trắng.
"Khi bố đưa chúng em đến sa mạc, ông đã đun sôi sữa lạc đà cho chúng em."
Lúc này Cái Tỉ bên phải Hạ Hạ đếm đếm trên đầu ngón tay: "Chúng em còn cưỡi lạc đà, sống trong lều lớn và sử dụng cát để rửa mặt rửa bát!"
Cách cậu bé khoe bộ ngực nhỏ khiến Hạ Hạ và Mạch Sa bật cười.
"Hạ Hạ, ba của chị có dẫn chị đi sa mạc chưa?"
Nhắc đến Chu Diệu Huy, Hạ Hạ dừng lại một chút, đối mặt vẻ mặt tò mò của hai đứa trẻ, cô cười lắc đầu.
"Ba chị bình thường rất bận rộn, không có nhiều thời gian." Giọng cô không lớn, suy nghĩ quay về quá khứ, nhớ lại lần đoàn tụ hiếm hoi của một gia đình ba người.
"Nhưng mà, bất cứ khi nào ông ấy rảnh, ông ấy cũng sẽ đi cùng chị và mẹ. Ông ấy còn cố gắng hết sức để trở về vào dịp sinh nhật của chị, khi chị buồn vì thi không tốt, ba và mẹ cũng sẽ đưa chị ra ngoài chơi, mua cho chị bất cứ thứ gì chị muốn."
Hạ Hạ mỉm cười nói: "Hơn nữa, ba chị tính tình rất tốt, ông chưa bao giờ khắt khe với chị. Đôi khi chị mắc lỗi, mẹ lại bảo nếu có ba ở đây, ông ấy sẽ làm cho mẹ cười, mà khi mẹ cười, chị cũng sẽ cười, cuối cùng mọi người đều cười."
Nói xong, mắt cô bắt đầu nóng lên, Hạ Hạ cúi thấp đầu xuống, bưng bát lên nhấp thêm một ngụm sữa lạc đà.
Vị sữa hơi ngọt, làm dịu đi vị đắng vừa tràn vào lòng.
Trẻ con luôn là đối tượng nhạy cảm nhất về mặt cảm xúc, Mạch Sa thậm chí còn quên lau vết sữa trên khóe môi, cô bé trầm tư nhìn Hạ Hạ, như thể hiểu ra điều gì đó.
Chiếc bát trước mặt Cái Tỉ, người ngồi đối diện với Mạch Sa đã trống rỗng, cậu bé ngơ ngác nhìn mẹ mình đang ngồi cách đó không xa.
Sau khi quan sát vài giây, cậu bé giơ ngón tay út chỉ vào nơi đó: "Mẹ, mẹ."
Hạ Hạ và Mạch Sa nhìn theo hướng cậu bé chỉ, liền nhìn thấy Trại Lâm Na đang ngồi lặng lẽ ở bên tường, gấp quần áo nhìn về phía các con lau nước mắt.
Vừa thấy mẹ khóc, Mạch Sa và Cái Tỉ liền chạy tới ôm cổ mẹ.
Trại Lâm Na là một người phụ nữ dịu dàng tốt bụng, Hạ Hạ nhìn thấy bà ấy lau nước mắt, mỉm cười hôn lên mặt hai đứa con của mình, qua hình bóng ấy như thể cô nhìn thấy mẹ mình Tát Mã.
Rõ ràng là vừa rồi mọi chuyện vẫn ổn mà, Hạ Hạ bối rối đứng dậy bước tới.
Trại Lâm Nha nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô, vội vàng mỉm cười, đang định đẩy một chiếc ghế nhỏ cho Hạ Hạ, nhưng không ngờ Mạch Sa nhạy cảm đã nhiệt tình đẩy nó tới.
"Cảm ơn Mạch Sa."
Hạ Hạ ngồi trước mặt Trại Lâm Na, suy nghĩ hai giây mới khách khí nói: "Xin hỏi có gì khó khăn sao?"