Hạ Hạ theo nhân viên đi vào, nhân viên quả thật không bán thứ gì cho cô, ngược lại còn đưa cho cô một ly nước trái cây mới vắt: "Rất ngọt, uống xong sẽ thấy dễ chịu hơn."
Cô gái cúi đầu nhìn xuống chiếc bật lửa, nghe thấy lời này cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nữ nhân viên mỉm cười với cô.
Nụ cười như dòng nước ấm chảy vào tim, Hạ Hạ cũng mỉm cười.
Cô cầm ly nước lên uống một ngụm. Nước ép hơi lạnh, rất ngọt.
"Cảm ơn." Hạ Hạ đặt ly xuống, giọng điệu chân thành.
Sau đó, cô chỉ vào chiếc bật lửa mà cô vừa để ý: "Cái này giá bao nhiêu ạ?"
Chiếc bật lửa cô nhìn trúng có bề ngoài màu bạc mờ, bản thân chiếc bật lửa không lớn nhưng đường nét rất mượt mà, đây là mô hình hợp tác với nhà thiết kế nổi tiếng.
Hạ Hạ không có nghiên cứu gì về mấy cái này, cô chỉ dựa vào hình dáng bên ngoài của nó mà nhìn trúng thôi.
"Cái này giá 30000 baht."
*30000 baht: 20.695.734 (hơn 20 triệu)
Cô gái nghe thấy giá tiền liền sờ vào số tiền còn lại trong túi. Mải chọn đồ đẹp đến nỗi quên mất giá cả.
Cô xấu hổ ho nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn sang chiếc tủ trong suốt bên cạnh, vẻ ngoài những chiếc bật lửa này có kém hơn một chút, nhìn qua cũng khá vừa ý.
"Còn những thứ này thì sao? Ừm..." Cô thành thật nói: "Em cần thứ gì đó rẻ hơn một chút."
"Ồ, được thôi. Giống như cái này, cái này và cái này, mặc dù không phải là mẫu đồng thiết kế của nhà thiết kế bên chúng tôi, nhưng giá cả lại rất vừa vặn. Lần lượt là 10.000, 6.000 và 4.500."
*6.000bath: 4 triệu 139
4.500bath: hơn 3 triệu
Người bán hàng lần lượt bày ra ba chiếc bật lửa khác nhau theo thứ tự. Hạ Hạ mím môi, vành tai đỏ bừng.
Nữ nhân viên mỉm cười: "Em muốn mua với giá bao nhiêu?"
Hạ Hạ lấy trong túi ra số tiền còn lại: "Em chỉ có bấy nhiêu thôi."
Sau khi mua vé máy bay và áo khoác ngoài, chỉ còn lại 1.500 baht.
*1.500bath: hơn một triệu tý.
"Vậy khuyên em nên mua cái này." Người bán hàng quay lại lấy một chiếc bật lửa trắng tinh từ trên kệ ra.
"Bề ngoài của mẫu này tương đối mềm mại và đơn giản, là khuyến nghị chính của hai năm trước. Mặc dù mất khá nhiều thời gian để thiết kế nhưng khả năng sử dụng vẫn tốt. Thực tế thì những vật dụng tiêu hao như bật lửa đôi khi sử dụng có thể bị thất lạc, trừ khi người sở hữu có sở thích sưu tầm, còn không thì không cần thiết phải mua loại quá đắt tiền."
Cô ấy mỉm cười nói: "Nhưng có lẽ chỉ có phụ nữ chúng ta nghĩ như vậy thôi, dù sao thì nó cũng không phải là thứ cần thiết đối với chúng ta."
Những lời nói tự nhiên này như làm giảm bớt sự xấu hổ của Hạ Hạ.
Cô cầm chiếc bật lửa lên nhìn đi nhìn lại, chất liệu bên ngoài sờ vào có cảm giác mát lạnh, có những đường vân mảnh trông có chút giống ngọc.
Hạ Hạ nhớ lại lời giới thiệu của nhân viên bán hàng lần trước khi cô mua bật lửa, liền hỏi: "Những thứ bên trong chiếc bật lửa này cần phải được thay thế thường xuyên, vậy có cần loại dầu đặc biệt không?"
"Có."
Nhân viên bán hàng mang hộp đóng gói phù hợp đến: "Thương hiệu của chúng tôi có lõi bông và đá lửa tích hợp đặc biệt, cùng với chất bôi trơn con lăn. Sử dụng phụ kiện chính hãng theo hướng dẫn có thể kéo dài tuổi thọ sản phẩm rất nhiều."
Cô ấy giải thích rất chi tiết.
Hạ Hạ không ngờ việc bảo trì bật lửa lại rắc rối như vậy, cô cầm bút bên cạnh viết ra tất cả những thứ không có trong sách hướng dẫn.
Nhớ lại vẻ mặt cau có vô cùng thiếu kiên nhẫn của người đàn ông nhìn chằm chằm tờ giấy, ghét bỏ quá trình phức tạp.
Hạ Hạ đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Cô ngừng viết: "Ở đây có dịch vụ kí gửi không? Em muốn tặng cái này làm quà, nhưng... sau khi đi sẽ không quay lại nữa."
Nữ nhân viên hiểu rõ mỉm cười: "Có, theo quy định của sân bay thì bật lửa không được đem lên máy bay, tuy bật lửa trong cửa hàng không có butan, nhưng dù sao thì nó cũng là một sản phẩm nguy hiểm. Vì vậy sau khi khách hàng mua hàng, chúng tôi sẽ gửi nó qua hệ thống kí gửi thông thường."
Cô ấy nhìn đồng hồ nói: "Đơn hàng hôm nay sẽ được gửi đi vào sáng mai."
Hạ Hạ gật đầu: "Vậy em sẽ lấy cái này, cảm ơn chị."
"Được, xin vui lòng điền địa chỉ vào đây."
Hạ Hạ thanh toán xong, cô nghe thấy lời nhắc lên máy bay, cô nhìn lên thời gian, nửa giờ thì ra lại trôi qua nhanh như vậy.
Cô vội vàng tạm biệt nhân viên bán hàng, cầm chiếc túi đựng áo khoác rồi bước nhanh ra ngoài.
Lúc này, dòng chữ "Đang lên máy bay" hiển thị trên màn hình cổng lên máy bay. Hạ Hạ vừa đi ra liền nhìn thấy cửa mở, trong lòng tràn ngập vui sướng cùng hưng phấn chưa từng có.
Sự phấn khích bao trùm lấy cô, cô chạy lên.
Nhưng chiếc túi đựng áo khoác cô mang theo quá lớn, chỉ cách cổng lên máy bay hai, ba bước chân nữa, cô lại vấp phải chiếc túi. Trên tay buông lỏng, tấm vé lên máy bay rơi xuống đất.
Hạ Hạ lập tức cúi xuống nhặt lên.
Đúng lúc này, trước mặt xuất hiện một đôi chân.
1
Cơ thể cứng đờ.
Đôi chân không hề lướt qua mà dừng lại ngay trước mặt cô. Cô gái cứng ngắc ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo bàn chân, cuối cùng bắt gặp một đôi mắt màu xanh nâu.
Máu khắp cơ thể lúc này trở nên lạnh lẽo. Hạ Hạ ngơ ngác nhìn người trước mặt, trên mặt gần như không có chút huyết sắc.
Vô số ánh mắt xung quanh đổ dồn về bên phía này.
Người đứng trước mặt cô có nét mặt thanh tú, vẻ mặt lãnh đạm - chính là Á La.
*
Căn hộ trong khách sạn.
Người đàn ông mặc áo sơ mi den dựa người vào ghế sô pha, tay cầm ly rượu chứa đầy đá.
Chỗ sofa bên trái và đối diện còn có hai người đàn ông đang ngồi.
"Ngài Chu, ngài Lai Tư biết ngài sẽ không xảy ra chuyện gì mà, chỉ là quân đội mất đi một phó tư lệnh, cảnh sát mất đi một cục trưởng, sụ việc đúng là nháo đến quá lớn, thời điểm này nếu ngài ấy rời khỏi Thái Lan để đến gặp ngài thì có chút không tốt."
Người lên tiếng tên là Địch Thiện, trợ lý của Bộ trưởng bộ Y tế Thái Lan đương nhiệm Lai Tư.
Nhìn Chu Dần Khôn chỉ uống rượu chứ không nói chuyện, Địch Thiện không biết rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì.
Phán Lực Ngang và Bì Sa Văn chết thảm như vậy, nhìn người đàn ông trẻ hơn mình mười tuổi trước mặt, trong lòng hắn không khỏi bồn chồn.
Suy cho cùng, đề xuất hợp pháp hóa đã coi như là giữa Lai Tư và Chu Dần Khôn có hợp tác. Người trước hứa sẽ cung cấp tất cả các thông tin trước đó, sẽ bật đèn xanh cho các thủ tục, thì người sau mới xuống xay.
Cuối cùng đề xuất không được thông qua, Chu Dần Khôn không những bị tổn thất khoản đầu tư ban đầu mà còn bị quân đội và cảnh sát chặn lại trong rừng núi Birao, suýt chút nữa là bỏ mạng ở đó, còn Lai Tư thì lại chỉ ở phía sau tất cả, gần như không bị thiệt hại gì.
Nghĩ đến đây, Địch Thiện chủ động giải thích: "Về dự án đề xuất hợp pháp hóa, quả thực là do Phán Lực Ngang đứng đằng sau thao túng. Đánh giá từ phân tích bỏ phiếu sau đó, nếu không phải do Phán Lực Ngang giữa đường tỏ tỏ thái độ, dẫn đầu bỏ phiếu phản đối thì đề xuất chắc chắn sẽ được thông qua."
"Tình trạng hỗn loạn của trận chiến ở núi Birao gần như che đậy hoàn toán vấn đề của đề xuất." Địch Thiên nhìn Chu Dần Khôn, ngập ngừng nói: "Ý của ngài Lai Tư là tốt nhất là nên hoãn đề xuất, mà ngài Chu cũng nên hành động khiêm tốn lại."
Nói xong, hắn lại hạ giọng: "Ngài Lai Tư sắp tranh cử chức thủ tướng, chỉ cần ngài ấy thuận lợi nhậm chức thì sau đó sẽ là một thế giới hoàn toàn khác."
Chu Dần Khôn nghe nửa ngày, lúc nghe được tin này mới có chút phản ứng.
Ngay cả người đứng đầu nhóm dự án hợp pháp hóa ngồi đối diện, Mike Trần nghe xong cũng không khỏi chen vào: "Thủ tướng đã tuyên bố tái tranh cử vào năm ngoái, ngài Lai Tư muốn tranh cử chức thủ tướng đời kế tiếp cũng phải mất ít nhất ba năm nữa đi?"
"Không, không." Địch Thiện liên tục xua tay: "Thủ tướng hiện tại là một doanh nhân, điều này không phải mọi người không biết. Mặt ngoài dù là tái đắc cử, nhưng thực tế ông ta đã gây ra rất nhiều bất mãn cùng nghi ngờ. Để có thể tái đắc cử thành công, hắn đã đẩy thời gian bầu cử sớm lên gần một năm, đồng thời trong thời gian nhiệm kỳ đã chi ra rất nhiều tiền bạc và chính sách để lấy được lòng tin của cử tri, từ đó thao túng cuộc bỏ phiếu."
"Người không hài lòng nhất trong số họ là quân đội. Từ lâu họ đã muốn bầu một người có nền tảng Quân đội lên ngồi vào vị trí Thủ tướng. Có tin đồn Thủ tướng đương nhiệm dưới áp lực hiện tại sẽ công bố một cuộc bầu cử mới. Cứ như vậy, đến lúc đó ngài Lai Tư ra tranh cử là chuyện đương nhiên."
Nói đến đây, Địch Thiện không khỏi ngồi về phía trước: "Chỉ cần ngài Lai Tư thành công đắc cử thì sau khi nhậm chức sẽ hoàn toàn ủng hộ sự nghiệp của ngài Chu ở Thái Lan."
Hàm ý không thể rõ ràng hơn được nữa.
Địch Thiện này đã nói rõ hắn ta đến đây kéo tài chính tranh cử cho Lai Tư. Suy cho cùng trong chính trị, vận động có nghĩa là đốt tiền. Ai đốt nhiều hơn, tồn tại lâu hơn sẽ có cơ hội chiến thắng.
Việc thủ tướng hiện nay có thể tái đắc cử là ví dụ điển hình nhất.
Địch Thiện thấy Chu Dần Khôn cười, trong lòng vui mừng, chỉ là sau đó lại nhận ra có gì đó không ổn.
Nụ cười đó dường như chứa đầy sự giễu cợt.
Chu Dần Khôn bẻ bẻ cổ, thậm chí còn không buồn hỏi thêm. Lai Tư đến đề xuất hợp pháp hóa còn không giải quyết được thì hắn lấy gì cạnh tranh với quân đội giành vị trí thủ tướng?
"Ngài Chu..." Địch Thiện chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
"Tôi sẽ xem xét kế hoạch vận động ngân sách."
"Được được, không vấn đề gì!" Địch Thiện nghe xong lời này hiển nhiên cảm thấy có hy vọng: "Tôi sẽ quay lại truyền đạt ý tứ của ngài Chu với ngài Lai Tư!"
Mike Trần đối diện nhìn Chu Dần Khôn, lại nhìn Địch Thiện, âm thầm lắc đầu.
Ngay cả hắn cũng nhìn ra được Địch Thiện này cầm ngân phiếu không của Lai Tư đến để gây quỹ tranh cử, đây cũng là một phương pháp mà các chính trị gia Mỹ thích sử dụng.
Là người đã làm việc cho Chu Dần Khôn một thời gian, Mike đương nhiên hiểu rõ phong cách làm việc của ông chủ trẻ này. Nếu như thực sự có hứng thú, anh sẽ trực tiếp nhận tiền, cái gọi là cần xem kế hoạch vận động và ngân sách trước xem ra cũng chỉ là cái cớ có lệ mà thôi.
Không đồng ý cũng không từ chối, là bởi vì tình hình trước mắt chưa rõ. Chỉ khi hướng gió rõ rồi thì anh mới nắm bắt cơ hội trực tiếp ra tay.
Sau khi Địch Thiện rời đi, Mike nói: "Ông chủ, mặc kệ Lai Tư có đắc cử thành công hay không, dự án của chúng ta từ giai đoạn đầu đã đầu tư rất nhiều tiền vào, nếu cứ như vậy bị gián đoạn thì thật đáng tiếc. Nhóm chuyên gia nhất trí khuyến nghị chuyển công việc nghiên cứu sang hoạt động ngầm. Theo những gì vừa phân tích đánh giá từ biểu quyết mà người kia đề cập, công việc về đề xuất hợp pháp hóa có thể coi như đã kết thúc, khi thời điểm thích hợp mới đến, chỉ cần được cải thiện hơn nữa trước thì có thể được đề xuất lại."
"Cho nên tiếp theo muốn chuyên về các thuốc cai nghiện hóa học?"
"Đúng vậy, lão đại." Mike nói: "Việc phát triển thuốc cai nghiện do giáo sư người Hà Lan Colbert đứng đầu. Trong quá trình phát triển, hắn đã nghĩ ra một ý tưởng mới."
Chu Dần Khôn đặt ly rượu xuống nói: "Nói nghe một chút."
"Thực ra, các thuốc cai nghiện đang được nghiên cứu trên toàn thế giới, xét về phương pháp cai nghiện y tế có hai loại chính được sử dụng - thuốc cai nghiện và thuốc chống tái phát. Loại thứ nhất là cai nghiện thể chất, loại thứ hai là cai nghiện tâm lý."
"Ý của giáo sư Colbert là nếu chúng ta hiểu nguyên lý thì liệu có thể làm ngược lại được không?"
"Ví dụ, doping* có thành phần hóa học đối kháng sẽ làm phân hủy tác dụng của các chất cai nghiện y tế, khiến cho các loại thuốc cai nghiện đã đưa vào sử dụng trên lâm sàng đều không còn hiệu quả, cho nên người nghiện ma túy sẽ không bao giờ cai được dù có dùng phương pháp nào."
*Doping: dùng tăng cường thể chất trong thể thao, và chất này bị cấm.
Lời còn chưa dứt, Chu Dần Khôn mỉm cười: "Không tệ."
Xem ra những lão già kia làm việc chậm chạp nhưng cũng không hẳn là hoàn toàn vô dụng.
"Hiện tại tiến độ thế nào rồi?"
Mike trả lời: "Giáo sư Colbert bắt đầu thúc đẩy ý tưởng này ngay sau khi ông ta đề xuất, cho đến nay đã đạt được một số kết quả."
"Bọn họ kết hợp các danh mục thuốc cai nghiện và kết quả kinh nghiệm lâm sàng được nhiều quốc gia công bố để làm rõ phương pháp cai nghiện. Còn có, trong khi nghiên cứu nguyên lý ngộ độc còn phát hiện ra một loại thuốc thử tổng hợp dường như có khả năng cai nghiện gấp đôi, tuy nhiên vẫn đang trong quá trình kiểm chứng giả thuyết. Tôi sẽ báo cáo lại khi có kết quả chính xác."
"Ừ." Chu Dần Khôn nói: "Nguồn vốn sẽ được đầu tư ở tất cả các giai đoạn của dự án."
Nghe vậy, Mike vui mừng khôn xiết, vội vàng đứng dậy nói: "Được ông chủ. Vậy bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành bước nghiên cứu tiếp theo."
Lần này báo cáo khá thỏa đáng, Chu Dần Khôn nhàn nhã rót thêm một ly rượu.
Mike mở cửa và vặn gặp được Á La. Thiếu niên không tỏ ra biểu cảm gì, bước qua, bước vào phòng đóng cửa lại.
Người đàn ông trong phòng vốn đang có tâm trạng rất tốt, lúc nhìn thấy tấm vé lên máy bay trên tay Á La anh còn phải nhịn cười.