Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 221




Thái Lan, Băng Cốc.

Hạ Hạ đứng trước máy in cầm mẫu đơn đăng ký học ở nhà vừa in ra lên.

Tờ giấy còn hơi ấm, cô cầm cây bút trên bàn bên cạnh điền từng thông tin vào. Nhà trường cho phép học sinh học tại nhà từ một đến hai tuần mỗi học kỳ, chỉ cần làm thủ tục đăng ký thông thường, không cần chữ ký của người giám hộ.

Giáo viên phụ trách môn học thuật cầm đơn đăng ký do Hạ Hạ đưa tới bằng cả hai tay, kiểm tra hồ sơ đăng ký học kỳ này của cô, sau khi xác minh đơn giản thì đóng dấu.

Hạ Hạ nói lời cảm ơn, trước khi rời khỏi văn phòng còn nhìn qua chỗ ngồi của cô giáo Bỉ An, đó là giáo viên yêu thích của cô, đáng tiếc là hôm nay cô Bỉ An không có ở đây.

Cô gái nhẹ nhàng đóng cửa lại, nhìn xuống túi đựng tài liệu trên tay.

Lúc ra khỏi học viện, cô nghe thấy tiếng chuông reo kết thúc giờ học, theo sau là những tiếng hò hét vui đùa ồn ào, Hạ Hạ vô thức nhìn sang, nhìn thấy học sinh các lớp mặc đồng phục ùa ra ngoài, có người đi đến sân chơi, có người vội vã chạy thẳng tới siêu thị của trường học.

Hạ Hạ không khỏi dừng lại, nhớ tới mỗi lần trước khi tan học Lai Á đều kéo cô đi siêu thị, lần nào cô cũng là người đầu tiên mua được loại kem khó mua nhất. Sau đó hai người chen lấn ra khỏi siêu thị, mồ hôi chảy đầm đìa, chạy tới dưới gốc cây lớn vừa cười vừa ăn.

Lúc này, trong mắt cô hiện lên một bóng người quen thuộc, Hạ Hạ giật mình lùi về phía sau một bước, nửa người cô bị che lại sau cánh cửa, bên ngoài căn bản sẽ không chú ý tới.

Lai Á vẫn như trước, vừa tan học lập tức chạy ra khỏi lớp, cô ấy nói là do cô ấy ghét mùi sách, ngửi lâu hơn một giây sẽ phát ốm. Hạ Hạ đương nhiên biết cô ấy đang phóng đại, nhưng cô cảm thấy lúc ấy của Lai Á rất đáng yêu, nhìn cách cô ấy liên tục huyên thuyên mà không quên liếm kem càng đáng yêu hơn.

Ánh mắt nhìn theo bóng dáng quen thuộc, Hạ Hạ nhìn thấy Lai Á không đến siêu thị mà đi tới dưới gốc cây bọn họ hay ngồi ăn kem.

Cô ấy ngồi đó một mình, nhìn ra sân chơi, không biết đang nghĩ gì.

Hạ Hạ đứng sau cánh cửa tầng một của Tòa nhà Học vụ chéo phía sau Lai Á, cô không ngờ lại trùng hợp gặp được vừa lúc cô ấy ra khỏi lớp, từ đầu cô vốn không mong đợi sẽ được nhìn thấy Lai Á.

Bước chân vô thức tiến về phía trước, nhưng rồi dừng lại.

Cô không muốn nói lời tạm biệt với Lai Á, cũng không thể nói lời từ biệt với cô ấy.

Cô không muốn nói lời tạm biệt vì không biết phải nói với Lai Á lý do mình rời đi là gì, chẳng lẽ lại nói với Lai Á là cô đang chạy trốn khỏi người đàn ông đó, người đàn ông mà trước đó cô còn giới thiệt với bọn họ là chú của cô?

Bàn tay cầm túi tài liệu hơi siết chặt, cô thực sự không nói được.

Nếu cô nói ra thì chuyện này có thể sẽ gây rắc rối cho Lai Á. Nếu để anh biết cô đã gặp Lai Á trước khi rời đi, Hạ Hạ không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ như thế nào.

"Lai Á!"

Đột nhiên một giọng nói vang lên khiến Hạ Hạ tỉnh táo lại, cô nhìn sang thì thấy ba bốn cô gái đang cầm đồ ăn chạy về phía gốc cây, một người trong số họ vòng tay qua vai Lai Á: "Cậu đang làm gì ở đây vậy? Để tớ xem cậu nhìn ai trên sân, chỗ này cũng đâu có anh chàng đẹp trai nào đâu?"

Lai Á mở to mắt, mấy cô gái bắt đầu trò chuyện vui vẻ. Hạ Hạ nhìn thấy bọn họ ngồi cùng nhau ăn đồ ăn, cùng nhau trò chuyện về những học sinh mới chuyển trường, bóng lưng ai nấy đều tràn ngập sinh lực.

Nhìn thấy Lai Á mỉm cười, Hạ Hạ cũng cười. Nhưng nước mắt bất chợt lại rơi xuống túi đựng tài liệu trên tay, để lại những vết ướt.

Giờ giải lao không lâu, chẳng mấy chốc chuông báo lại reo lên. Lần này mọi người không còn sôi nổi như trước, họ trò chuyện theo nhóm hai ba người rồi chậm rãi đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Hạ Hạ nhìn Lai Á bước vào tòa nhà giảng dạy, thấy cô ấy đã có bạn bè mới cùng chơi trong giờ giải lao, cô lau nước mắt, cảm thấy nhẹ nhõm.

Chỉ trong vòng hai ba phút, khuôn viên trường trở lại trạng thái trống rỗng, yên tĩnh như trước, Hạ Hạ bước ra ngoài.

Một chiếc xe địa hình kín đáo đậu ở cổng trường đối diện con đường, nhìn thấy Hạ Hạ đi ra, Á La khởi động xe.

Cửa ghế phụ mở ra, Hạ Hạ ngồi vào, thắt dây an toàn.

Lúc chiếc xe lao ra đường, Hạ Hạ quay đầu qua nhìn tài xế.

Thiếu niên có khuôn mặt tinh xảo, thậm chí lông mi còn dài với cong hơn người bình thường, nước da rất trắng, dáng người cũng không cao to khỏe mạnh như những quân nhân vũ trang cô nhìn thấy trong rừng, mặc đồ thể thao, trông giống như những học sinh quốc tế chuyển trường ở trường cô vậy.

"Cô cần gì à?" Thiếu niên đang lái xe đột nhiên quay đầu lại hỏi.

"Hả?" Hạ Hạ sửng sốt một lát mới nhận ra mình đã làm gì. Cô nhìn chằm chằm người ta khiến người ta tưởng cô cần thứ gì đó

"À không, không cần gì cả."

Á La lại quay đầu lại nhìn con đường phía trước.

Trong xe yên tĩnh được mấy giây, Hạ Hạ mới mở miệng hỏi câu hỏi vừa rồi cô muốn hỏi: "Cậu có bằng lái xe không?"

"Có."

"Cũng là giả à?

"Ừ."

"..."

Hạ Hạ Hạ nhìn xuống dây an toàn mình đang thắt, nhìn thấy Á La thuần thục xoay vô lăng, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.

Địa điểm tiếp theo là Thư viện Quốc gia, nơi mà Hạ Hạ đã lên kế hoạch khi lần đầu tiên đặt chân đến Bangkok. Đầu tiên đến trường xin nghỉ phép, sau đó đến thư viện tìm thông tin rồi bay về Yangon.

Đối với sự sắp xếp này, Á La chỉ nói có một từ: Được.

Sau khi xe dừng lại, Hạ Hạ tháo dây an toàn ra: "Cậu đợi tôi ở ngoài, xong việc tôi sẽ ra."

"Được." Á La nhìn cô ôm túi đựng tài liệu xuống xe.

Mãi cho đến khi Hạ Hạ bước vào thư viện, thiếu niên mới rời mắt đi, tiếp tục suy nghĩ về những câu hỏi mà vừa nãy nghĩ ngoài cổng trường - Anh Khôn nói, chăm sóc con bé thật tốt.

Cậu ta dường như chưa hoàn thành.

Từ lúc xuống máy bay đến giờ cậu ta đã làm hai việc: lái xe và đợi cô đi ra.

Nếu cứ quay lại như thế này thì nhiệm vụ sẽ chỉ hoàn thành được một nửa. Nghĩ tới đây, Á La cau mày.

Lúc này trước mặt vang lên tiếng nhạc, cậu ta nhìn sang, thấy cửa hàng đang tổ chức sự kiện, ngoài cửa có rất nhiều trẻ em và người lớn.

Vừa định quay đi thì lại nhìn thấy một người phụ nữ dẫn một bé gái từ trong đám đông đi ra, đứa bé đang ôm búp bê và đồ ăn nhẹ trên tay, mỉm cười vui vẻ. Cô bé vui vẻ đi theo người phụ nữ ra xe, được bế vào ghế trẻ em ở ghế sau, người phụ nữ còn giúp cô bé mở túi đồ ăn nhẹ.

Cậu thiếu niên nhìn chằm chằm một lúc lâu, từ "chăm sóc" lại hiện lên.

*

Bên trong Thư viện Quốc gia.

Một tiếng ding-dong vang lên, thang máy dừng lại ở tầng mười ba.

Chỗ này rất rộng nhưng không lại có nhiều người, thậm chí còn yên tĩnh hơn trên tầng nơi sao ấn* tài liệu.

*Photocopy: sao chụp in ấn tài liệu.

Lần gần đây nhất cô đến đây là một năm trước, nhà trường đã tổ chức cho học sinh chuẩn bị vào cấp 3 học cách tra cứu thông tin, tương lai có thể vào Thư viện Quốc gia bằng thẻ học sinh và sử dụng quyền tra cứu trong thư viện miễn phí.

Nhưng hôm nay cô đến đây không phải là để tìm tài liệu.

Hạ Hạ đi qua phòng thông tin, đi thẳng về phía cầu thang.

Có một hành lang dài bên cạnh cầu thang mà cô đã cùng một số học sinh khác khám phá ra trước đó. Vì lúc đó vì có nhiều sinh viên nên nhà vệ sinh trong thư viện rất đông, bọn họ tìm đến cầu thang bộ ở đây, lúc gặp cô lao công thì mới biết đi qua hành lang trong tòa nhà này sẽ đến được Khu phức hợp Chính phủ Thái Lan.

Hạ Hạ đi qua hành lang, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Nó ở bên trái khi bước ra là phòng vệ sinh ở tầng này, bên ngoài có một chiếc xe quét rác, trong đó có các loại dụng cụ vệ sinh.

Máy điều hòa trong khu phức hợp yếu, lại có rất ít người. Cô nhìn xung quanh, thấy hướng dẫn dịch vụ và điều hướng tòa nhà được dán trên tường, phía dưới hướng dẫn dịch vụ còn có một máy in tự phục vụ.

Cô gái đứng đó một lúc lâu, đọc kỹ từng chữ trên đó rồi in ra một tập tài liệu.

Bộ Phúc lợi Xã hội nằm ở tầng 9 của khu phức hợp, nhưng mà vì mới quá trưa cho nên chỉ có một nữ nhân viên đang nhàm chán cắt móng tay, mãi cho đến khi nghe thấy có tiếng gõ cửa cô ấy mới ngước mặt lên.

Nhìn thấy là một cô bé, cô ấy nhướng mày: "Em cần làm gì?"

"Xin chào." Hạ Hạ bước vào: "Em đến đây để xin chuyển đổi quyền giám hộ."

Chắc chắn là đã tìm nhẫm chỗ rồi, người phụ nữ tiếp tục cắt móng tay: "Em không thể tự mình thay đổi quyền giám hộ, em phải nhờ ba mẹ ra tòa làm việc đó."

Nhắc đến ba mẹ, Hạ Hạ cụp mắt xuống: "Họ đã không còn ở đây nữa."

Người phụ nữ dừng động tác nhìn cô.

"Em không có người thân nữa nên không ai có thể làm người giám hộ cho em. Trong trường hợp này, quyền giám hộ không cần thông qua tòa án mà sẽ tự động chuyển sang cục dân chính phải không ạ?"

"Phải." Người phụ nữ ngồi thẳng dậy, gõ gõ bàn phím, màn hình trước mặt cô ấy sáng lên: "Em tên gì?"

Hạ Hạ đọc tên và ngày sinh của mình, thông tin cơ bản được hiển thị.

Nhân viên kéo xuống, lẩm bẩm: "Thông tin của em chưa đầy đủ, đã lâu không được cập nhật — À, nhân tiện, đơn xin thay đổi quyền giám hộ cũng cần có giấy chứng tử, người giám hộ hiện tại của em—"

Nói được nửa chừng người phụ nữ giật mình, nhìn thấy tên và tuổi giống hệt trên bản tin, trong lòng cô ấy run lên, lập tức ngẩng đầu lên.

Trước mặt một thỏa thuận bí mật xuất hiện.

Nó vừa được in ra từ máy in tự phục vụ, trong đó yêu cầu rõ ràng rằng trẻ vị thành niên và gia đình có quyền yêu cầu bảo mật thông tin trong thủ tục tố tụng dân sự, nếu không có thủ tục chính thức thì không được tiết lộ thông tin cho bất kỳ ai hoặc bất kỳ tổ chức nào. Nếu có bất kỳ vi phạm nào, bạn sẽ bị phạt cách chức và phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Theo thủ tục, cần có giấy chứng tử của người giám hộ thân nhân cuối cùng. Nhưng thực tế thì ai cũng đều biết thủ lĩnh khủng bố Chu Dần Khôn đã chết trong một vụ nổ trực thăng, không có thi thể và không thể cấp giấy chứng tử, đây là một tình huống đặc biệt.

Người phụ nữ nhìn quanh, thấy bọn họ là hai người duy nhất trong văn phòng.

Theo tình huống tương tự trước đây, cần phải báo cáo với cấp trên và thực hiện các thay đổi sau khi được phê duyệt.

Nói chung là thường sẽ không bị từ chối.

Hơn nữa... cô gái này không chỉ có liên quan đến bọn khủng bố, thậm chí còn họ Chu.

Nghĩ đến câu "Em không còn người thân nữa", người phụ nữ rùng mình, đưa ra quyết định dứt khoát: "Đợi một chút, sẽ xong ngay thôi"

Hoạt động chuyển giao quyền giám hộ cho cơ quan dân sự không hề rắc rối, nhìn thấy nhân viên ký thỏa thuận bảo mật, Hạ Hạ kìm nén sự run rẩy vì căng thẳng trên người: "Thủ tục đến đây là xong chưa ạ?"

Người phụ nữ gật đầu: "Đã thay đổi, từ hôm nay sẽ có hiệu lực. Nếu không chắc chắn, em có thể đi đến Tòa nhà Bộ Nội Vụ để xác nhận lại, nhưng nó hơi xa, em cũng có thể lên lầu, ở đó có một trung tâm tư vấn của Bộ Nội vụ, em có thể kiểm tra."

"Vậy là được rồi ạ" Hạ Hạ cầm lại thỏa thuận bảo mật, nhìn vào mắt người phụ nữ: "Cảm ơn."