Chu Dần Khôn khinh bỉ: "Nói nhảm cái gì vậy, nói mấy lời hữu ích chút đi."
Nghe vậy, Phán Lực Ngang giật mình, im lặng hai giây, ông ta nói: "Đúng, mọi thứ đều đã được lên kế hoạch trước. Chúng tôi... ngay từ đầu tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ngồi chung thuyền với cậu."
Vừa nói, ông ta vừa ngước mắt lên nhìn vào mắt Chu Dần Khôn: "Bởi vì cậu sẽ không bao giờ để chúng tôi đi. Ủy viên cảnh sát tiền nhiệm Barlow không phải đã chết thảm ra sao? Hắn làm việc cho cậu, giúp cậu dễ dàng độc chiếm thị trường Thái Lan, sau đó thì bị giết chết trong một vụ đánh bom. Cậu tiến cử với Đặc Nạp giới thiệu Bì Sa Văn cho Thủ tướng, không chỉ vì cậu biết được nguồn gốc của hắn, mà còn là vì cậu biết có thể thông qua hắn có được đường dây quân sự không phải sao?"
"Còn đề nghị hợp pháp hóa mà cậu đưa ra." Giọng Phán Lực Ngang khàn khàn: "Đầu tiên sẽ là cần sa, sau đó sẽ là heroin và thuốc gây ảo giác! Đợi đến khi những thứ này có thể được lưu hành công khai trên thị trường, cậu sẽ không cần sự giúp đỡ của quân đội và cảnh sát nữa, đồng thời cũng sẽ không cần phải trả 200 triệu đô la Mỹ mỗi năm cho sự giúp đỡ của họ. Để ngăn chặn cuộc phản công, chẳng phải cậu sẽ giết chúng tôi trước sao?"
Chu Dần Khôn dựa lưng vào máy xay thịt lắng nghe những lời Phán Lực Ngang nói, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
"Cho nên chúng tôi không còn lựa chọn nào cả, tôi chỉ có thể diệt trừ cậu trước!" Đôi mắt ông ta đỏ rực: "Nhưng là chúng tôi đã đánh giá thấp cậu. Dùng nhiều nhân lực và vật lực như vậy để tấn công bất ngờ nhưng vẫn thất bại. Bây giờ chúng tôi đã nằm trong tay cậu, chặt đầu hay giết chết tùy ý, nhưng bọn trẻ và những người kia đều vô tội."
Cuối câu, có thể nghe thấy giọng nói của Phán Lực Ngang run run.
Chu Dần Khôn đang trêu Lãng Cát, thấy Phán Lực Ngang dừng lại, anh quay đầu lại nói: "Xong rồi?"
Giọng điệu bình tĩnh, không chút lay động.
"Cho nên chỉ vì những suy đoán này mà mày lựa chọn đâm đầu vào chỗ chết?" Chu Dần Khôn bóp nát tàn thuốc: "Thành thật thì, tao thật sự không muốn lãng phí tiền bạc của mày."
Phán Lực Ngang và Bì Sa Văn đều sửng sốt.
"Tình huống mà mày đề cập, trong tiếng Trung gọi là qua sông đốt cầu, còn có— " Anh dừng lại, nhìn A Diệu, người sau suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Dỡ cối xay giết con lừa*."
*Ý là muốn đuổi người đã chăm chỉ làm việc cho mình. Cũng giống kiểu qua cầu rút ván của bên ta.
Á La nhìn hai người mắt qua mày lại, hắn cụp mắt xuống, cũng không nói gì.
2
Chu Dần Khôn thong thả nói: "Các cảnh sát trưởng lần lượt thay đổi, chắc chắn sẽ dấy lên nghi ngờ, đây không phải là chuyện tốt. Cho nên sau này chỉ cần không cản đường, số tiền ít ỏi đó thật sự chẳng là gì cả. Ngay cả khi mày muốn nhận nhưng lại không muốn bỏ ra thì cũng nên cân nhắc hậu quả trước khi làm chứ, tao nói đúng không?"
Anh ân cần nhắc nhở: "Cho dù tao thực sự hối hận rồi ra tay giết người như mày đoán, thì ít nhất cũng chỉ giết hai người bọn mày, tình hiện giờ không phải rất phức tạp rồi à."
Phán Lực Ngang nghe vậy, muốn nói, nhưng chưa kịp nói đã bị cắt ngang.
"Mày lại muốn nói mình vô tội nữa phải không?" Chu Dần Khôn cười khinh thường: "Sao vậy, mày là người duy nhất trong nhà có trẻ con sao, chỉ có con cái của mày là vô tội thôi sao?"
Vừa nói anh vừa cầm lấy đôi chân nhỏ của Lãng Cát ấn vào trên cái nút màu xanh lá cây.
Mấy tiếng ầm ầm vang lên, máy xay thịt công nghiệp từ từ khởi động. Tấm sắt dưới mông rung lên, đứa trẻ sợ hãi lập tức mím môi, hai mắt cũng đỏ hoe.
"Bây giờ mới biết cầu xin tha tội. Thế khi mày phát động cuộc tấn công bất ngờ, tại sao mày không nghĩ đến những đứa trẻ vô tội ngồi trên xe của người khác?"
"Đều là lỗi của chúng tôi, thật xin lỗi! Làm ơn, làm ơn, tất cả đều là lỗi của chúng tôi."
Chu Dần Khôn xách Lãng Cát lên treo ở cửa máy xay thịt. Cách đó không xa, Tra Sai lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
"Không! Không!" Những người lớn trên mặt đất như chết đứng tại chỗ, hét lên như điên. Tiểu Lãng Cát cuối cùng cũng ý thức được điều gì, mở miệng khóc lớn.
"Nó chết rồi mày vẫn có thể có một đứa khác." Chu Dần Khôn hỏi: "Nhưng thỏ nhỏ tao nuôi chết rồi, vậy ai sẽ trả lại cho tao?"
1
Nói xong, ngón tay anh buông lỏng—
"A—a! A! Lãng Cát! Con của tôi! A!"
2
Người phụ nữ ngất xỉu ngay tại chỗ. Phán Lực Ngang và Bì Sa Văn bị Áo Lai và Nick giẫm lên đầu ép xuống đất, hai bên giằng co dữ dội, tay và mặt đều bị mài mòn, liên tục rỉ máu.
Ngay sau đó, từ miệng máy của cái máy phát ra tiếng, lần này bùn đỏ như máu không nhiều, đổ hết vào cái xô cũng không dâng lên bao nhiêu.
Máy xay thịt tiến vào trạng thái trống rỗng, trên góc nhọn của lối ra treo một mảnh vải có hoa văn, chính là chiến binh hành tinh.
Bầu trời bên ngoài dường như đang sáng dần lên. Chu Dần Khôn liếc nhìn gia đình đau buồn trên mặt đất, hất cằm, cả gia đình Phán Lực Ngang đều bị đưa đi.
Chu Dần Khôn hào phóng nói: "Yên tâm, cả nhà nhất định phải ở bên nhau, phép lịch sự này tao vẫn còn phải có."
1
*
Buổi sáng ở Bangkok luôn đến rất sớm, năm giờ trời đã sáng.
Đã gần bảy giờ, dòng người hối hả vội vàng đi làm. Trên đường, ô tô xe buýt di chuyển chậm rãi, nhiều người ngồi bên cửa sổ đeo tai nghe nhìn ra ngoài.
Trên vỉa hè có người quét dọn đang quét đường, có người đi bộ, có người đang ăn sáng. Đột nhiên, một giọt chất lỏng màu đỏ nhỏ giọt trên cửa sổ xe buýt, người phụ nữ bên cửa sổ giật mình, không khỏi tắt nhạc tháo tai nghe ra.
Cùng lúc đó, trước đèn giao thông ở ngã tư, người đàn ông đeo kính đang cắn dở miếng bánh thì cảm nhận được chóp mũi ươn ướt. Anh ta dừng lại, hơi ngửi ngửi thử, cảm thấy nhân thịt trong bánh có chút mùi tanh.
Phía sau, người quét đường ngồi xổm xuống, nhìn vũng bùn đỏ kỳ lạ trên mặt đất, duỗi ngón tay quệt quệt một chút, trong đó hình như còn có các vật cứng cứng rất nhỏ.
Đúng lúc này, trên đầu đột nhiên vang lên tiếng cánh quạt gầm rú, mọi người dưới đất vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Vừa ngẩng đầu lên, mùi hôi thối xộc đến như mưa xối xả, mọi người hét lên bỏ chạy, những chiếc xe trên đường lần lượt bật cần gạt nước lau sạch vết máu, cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Máu đặc tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, hai tay run rẩy gọi cảnh sát.
Không ai có thể ngờ lúc bảy giờ sáng tại nơi đông đúc nhất Bangkok, thịt người cắt nhỏ sẽ xuất hiện như mưa dưới bầu trời.