*McMillan TAC-50.
Đêm khuya, sau trận đấu súng, núi Birao trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Càng im lặng thì tiếng thở hổn hển càng dễ nhận thấy. Chu Dần Khôn quay đầu nhìn lại, thấy cô gái phía sau đang cầm một cái ấm nước chật vật cố theo kịp anh.
“Chu Hạ Hạ.” Anh gọi.
Hạ Hạ ngẩng đầu nhìn, người đàn ông hỏi: “Mệt quá không nói được nữa à?”
Không đợi cô trả lời, anh đi về phía trước, ngồi lên tảng đá, dáng vẻ khá nhàn nhã. Hạ Hạ cũng đi tới: “Dừng lại nghỉ ngơi như vậy có ổn không, có làm lãng phí thời gian không?”
Chu Dần Khôn buồn cười nhìn cô: “Nếu nghỉ ngơi là lãng phí thời gian thì đợi đến khi kiệt sức mà ngất đi thì sẽ không lãng phí thời gian sao?”
Hạ Hạ nghe thấy toàn lời mỉa mai, cô ngồi xuống trên em tảng đá, mở nắp ấm nói: “Cũng đâu khoa trương như vậy.”
“Khoa trương chỗ nào.” Anh nhìn cô: “Thế là ai vừa làm thêm có hai lần đã kiệt sức ngất xỉu?”
Hạ Hạ không ngờ anh đột nhiên lại nói những lời này, cô vừa uống một ngụm nước liền nghẹn ngào không kịp nuốt. Cô xấu hổ ho mấy tiếng, nhưng Chu Dần Khôn lại càng hứng thú hơn: “Tôi đang hỏi cháu đấy, người đó là ai vậy?”
Cô biết rõ là anh cố ý, Hạ Hạ không muốn tiếp tục chủ đề này nên cô chỉ lo uống nước, mặc kệ anh. Kết quả sau khi uống nước xong anh vẫn nhìn cô chằm chằm, Hạ Hạ nhìn thấy trên người anh vẫn đầy bụi bẩn và cỏ dại, cô dừng lại, lau cái miệng ấm vừa uống xong, sau đó đưa ấm nước cho anh.
Người đàn ông nhìn hành động không cần thiết của cô, nhận lấy nhấp một ngụm.
Anh chỉ nhấp một ngụm rồi đưa ấm nước trở về tay Hạ Hạ. Cô đóng nắp lại, nhìn qua. Hiện tại đã gần hơn nhiều với đỉnh núi rút lui mặc định mà Chu Dần Khôn nói, nhưng thực tế thì vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Bắp chân và mắt cá chân cô đều đau nhức, lòng bàn chân có chút đau nhức, Hạ Hạ lo lắng lãng phí thời gian, nhưng cô cũng hy vọng có thể nghỉ ngơi lâu hơn một chút. Cô hơi duỗi thẳng chân để thư giãn, lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh.
Chỉ là không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của anh, Hạ Hạ theo bản năng rời đi, đợi mấy giây, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Vừa rồi sao chú… lại nói những lời đó?”
“Lời nào cơ.”
“Là, chú để cháu hợp tác với cảnh sát, kêu cháu cho họ số điện thoại của chú, để họ có thể theo dõi vị trí của chú.” Cô gái quay đầu lại nói: “Đây không phải là phản bội chú sao?”
Chu Dần Khôn nhướn mày: “Sao vậy, cháu không không muốn?”
Hạ Hạ mím môi, không biết phải trả lời như thế nào. Theo luật, công dân có nghĩa vụ phải hợp tác với cảnh sát. Nhưng trong tình huống này, nếu cô thực sự làm vậy, đối với cô việc này giống như phản bội người khác để sống sót hơn. Cô không thể điềm tĩnh như không mà làm vậy được.
Nhìn thấy cô do dự, người đàn ông ngẩng mặt lên, cẩn thận quan sát cô hai giây rồi đột nhiên bật cười: “Cháu thực sự cho rằng cháu có thể phản bội tôi sao?”
"Cái gì?"
"Chỉ là tạm thời đánh lạc hướng sự chú ý của bọn chúng mà thôi. Chỉ cần chúng chú ý đến tôi, chúng sẽ không thể quan tâm đến cháu." Chu Dần Khôn buông cô ra: "Mục đích của bọn hắn rất rõ ràng, chính là muốn giết tôi. Nếu tôi chết, cháu sẽ không còn giá trị lợi dụng, cho nên họ không cần phải giết cháu."
"Nếu tôi không chết, bọn chúng sẽ không dám động vào cháu. Không thì sẽ giống như Đô đốc Ba Thái ấy, bị bắn vào đầu ngay trên chính lãnh địa của mình."
Có nghĩa là dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì cô vẫn có thể sống sót.
Hạ Hạ ngơ ngác nhìn anh.
Tuy không biết trong lòng cô đang giằng co điều gì, nhưng ánh mắt cô dán chặt vào mình đối với người đàn ông lại rất hưởng thụ. Mặt cô bẩn thỉu, mặc bộ đồ ghillie, ngồi trên tảng đá, toàn thân như biến thành một quả bóng tròn, nhìn thế này giống như một con chó con vừa mới ra khỏi hố bùn.
Khóe môi của người đàn ông nhếch lên, xoa đầu cô như xoa đầu một con cún: "Chu chó nhỏ, sủa hai tiếng nghe thử."
2
Bản thân Hạ Hạ vẫn đang còn chút xúc động. Đột nhiên bị anh trêu chọc như vậy, cô cau mày nghiêng đầu tránh khỏi tay anh: "Cháu không phải chó."
Chu Dần Khôn cũng không tức giận: "Coi thường chó con? Chó con có khứu giác rất nhạy, nó có thể giúp được rất nhiều việc ở một nơi như thế này. Cháu làm được không?"
Lời nói nghe không có vẻ mỉa mai mà giống như những lời trải nghiệm hơn. Hạ Hạ ngập ngừng hỏi: "Chú và cún con cũng từng trải qua nơi này sao?"
"Cũng gần giống vậy." Chu Dần Khôn nói: "Nhưng rất xa, ở Amazon."
"Có phải là rừng nhiệt đới Amazon không?" Hạ Hạ ngạc nhiên, nơi đó còn được gọi là "vùng cấm con người", nó là một trong những khu rừng mưa nhiệt đới nguy hiểm nhất thế giới.
"Tại sao chú lại đến đó?"
Làm gì người bình thường nào không có việc gì làm lại đi đến loại địa phương đó. Đó là nhiệm vụ cuối cùng của của với nhóm lính đánh thuê, mặc dù nhiệm vụ thành công nhưng trên đường rút lui lại gặp phải cuộc phản công trả đũa, chín người tham gia nhiệm vụ buộc phải nhảy dù xuống rừng nhiệt đới Amazon.
Chu Dần Khôn cũng lười nói chuyện quá khứ, có lệ trả lời: "Quên đi."
"Vậy chú cùng cún con phải ở lại đó trong đó bao lâu?" Hạ Hạ nghĩ, nếu có thể thoát khỏi nơi nguy hiểm như vậy thì nơi này chắc cũng không có vấn đề gì.
"Hơn một tháng."
Vừa dứt lời liền thấy hai mắt cô gái mở to: "Phải hơn một tháng mới ra ngoài?"
Người đàn ông nhìn cô như sợ không thoát ra được: "Yên tâm, lần này sẽ không lâu như vậy."
Hơn một tháng, Hạ Hạ không thể tưởng tượng sẽ như thế nào nếu phải sống ở một nơi như núi Birao lâu như vậy, chứ đừng nói đến việc đi bộ trong rừng Amazon hàng chục ngày.
Hơn nữa, còn là với một chú cún con. Nhưng... cô chưa bao giờ nhìn thấy có cún trong biệt thự, cũng như chưa từng nghe nói Chu Dần Khôn có nuôi cún, chẳng lẽ—
Lưng cô đột nhiên ớn lạnh.
"Thế con cún con đó..." Cổ họng cô khô khốc: "Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vào thời điểm khó khăn nhất, bạn đồng hành của tôi muốn ăn nó."
Tim Hạ Hạ thắt lại, đúng như dự đoán.
"Cho nên—"
"Cho nên tôi giết hắn đưa cho chó của tôi ăn." Chu Dần Khôn nói: "Nó ăn no nê rồi cuối cùng cùng tôi ra ngoài. Nhưng vật nhỏ đó cũng rất vô dụng, sau khi ra ngoài không lâu thì nó chết. "
1
Nói xong, anh nhìn vào chân Hạ Hạ, nói: "Nghỉ ngơi đủ chưa?"
"À, đủ rồi." Cô gái nghe vậy sửng sốt, vô thức đáp lại chuẩn bị đứng dậy. Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh bất ngờ tóm lấy cô ấn cô xuống, cả hai lăn qua tảng đá rồi ngã xuống bãi cỏ trên sườn dốc.
Hạ Hạ nghe rõ tiếng súng, kinh hãi hỏi: "Lại có người tới đây à?"
Nhưng vừa rồi xung quanh cô lại không có âm thanh nào.
Chu Dần Khôn rút tay đang đỡ sau đầu cô ra, giơ tay lên nhìn, trên bộ quân phục ngụy trang của anh có một lỗ hổng, anh nhìn lại, một viên đạn đã găm sâu vào tảng đá anh vừa ngồi khiến tảng đá vỡ tan, bắn tung tóe, để lại một cái hố lớn ở giữa.
1
"Không có ai ở gần đây cả." Anh cười như không cười nói: "Là một tay bắn tỉa."
*
Dưới núi.
Một thông điệp ngắn gọn bằng tiếng Nga phát ra từ bộ đàm: "Đã tìm thấy mục tiêu."
Người cầm bộ đàm là Chisov, người phụ trách hoạt động do Cơ quan An ninh Liên bang Nga cử đến Thái Lan để bắt Chu Dần Khôn. Sau khi nhận được báo cáo, hắn nhìn Phán Lực Ngang đứng bên cạnh, phiên dịch viên quân sự đang dịch cho hắn bản báo cáo rằng tay bắn tỉa Nga đã phát hiện ra mục tiêu.
Phán Lực Ngang nghe xong quay đầu lại nhìn Chisov: "Sau khi trời tối, quân của chúng ta sẽ rút lui, hắn sẽ thả lỏng cảnh giác, sau đó là thời gian quân đội Nga làm việc chăm chỉ."
Chisov nhìn những người bị thương đang được đưa đi: "Nhiệm vụ ban đêm rất nguy hiểm, tôi cũng muốn đảm bảo an toàn cho quân của tôi. Cho nên tôi chỉ có thể phái đi một đội năm người có kinh nghiệm chiến đấu trong rừng tương đối phong phú, nếu nhiệm vụ thất bại, tôi hy vọng bên quân đội Thái Lan có thể phái thêm người sau bình minh.
Phán Lực Ngang không trả lời. Ông ta không muốn kéo chuyện này ra cho đến tận bình minh.
Trên núi.
Chu Dần Khôn xem hộp đạn rồi nhìn người bên cạnh. Mặc bộ đồ ghillie, cô như hòa nhập hoàn hảo với rừng rậm, cũng khó bị phát hiện. Cho nên phát súng vừa rồi chắc chắn là nhằm vào anh. Nhưng cô lại ngồi cạnh anh cho nên khả năng cao sẽ vô tình bị thương.
Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại.
Đánh giá sức mạnh lực bắn, đối thủ đã sử dụng súng bắn tỉa TAC-50 có tầm bắn lên tới ba km, là loại vũ khí bắn tỉa được cơ quan tình báo và thực thi pháp luật của các nước Đông Âu ưa chuộng nhất. Cú bắn này giống hệt với cú bắn tỉa của chiếc Land Rover màu đen trên đường cao tốc Kanchanaburi.
Có vẻ như Phán Lực Ngang và Bì Sa Văn đã tìm được những người trợ giúp tốt, sau khi quân đội và cảnh sát Thái Lan rút lui, một nhóm đặc vụ Nga đến.
Khẩu AS50 trên người chỉ còn lại hai viên đạn có tầm bắn 2.500 mét. Chu Dần Khôn im lặng hai giây, nhìn tảng đá lớn ở phía trước bên phải con dốc xuống dốc.
"Chúng ta lát nữa sẽ tách ra." Anh hất cằm về phía tảng đá lớn, Hạ Hạ nhìn sang.
"Cháu đi bên phải, bò tới phía sau tảng đá. Tiếng súng vang lên thì di chuyển, tiếng súng ngừng thì dừng lại."
"Còn chú thì sao?" Hạ Hạ vội vàng hỏi.
"Tôi đi bên trái." Chu Dần Khôn nhìn lại, đưa tay ra: "Ấm nước."
Hạ Hạ lập tức lấy ấm nước ra đưa cho anh, cô nhìn thấy Chu Dần Khôn đặt ấm đun nước lên miệng súng, rồi từ từ bước ra khỏi con dốc phía sau.
"Bang!" Chiếc ấm lập tức vỡ tan.
"Đi!"
Nhân cơ hội súng bắn tỉa đối diện nạp đạn, người đàn ông nhanh chóng đứng dậy chạy sang bên trái, Hạ Hạ vừa nghe người đàn ông nói liền nằm xuống bãi cỏ bò về phía tảng đá phía trước bên phải. Cô nghe thấy tiếng người chạy qua khu rừng phía bên trái và tiếng đạn nổ bắn vào đá và cây cối.
Những tiếng súng nguy hiểm càng càng xa cô, mà cô càng ngày càng tiến gần đến tảng đá dùng để ẩn náu.
Chu Dần Khôn trong rừng liên tục đổi hướng, viên đạn suýt chút nữa sượt qua lưng, nó găm vào thân cây, sau bốn phát súng liên tiếp, đối phương đành phải thay băng đạn, mấy giây thở dốc, người đàn ông trèo lên cây.
Lại một phát súng nữa, viên đạn trúng vào chân anh, cành cây anh vừa dẫm lên bị gãy rơi xuống.
Trên cây, người đàn ông nằm trên cành cây rậm rạp, họng súng xuyên qua tán lá rậm rạp, ống nhắm khóa lấy tia lửa ở rừng rậm đối diện, không chút do dự bóp cò, viên đạn bất ngờ bắn ra, phía sau tảng đá đối diện, súng và thi thể đồng thời lăn ra.
Chu Dần Khôn cất súng, từ trên cây nhảy xuống.
Hạ Hạ ghi nhớ lời Chu Dần Khôn nói, khi nghe thấy tiếng súng ở bên trái, cô dùng tốc nhanh nhất độ bò về phía tảng đá, tiếng súng đột nhiên dừng lại, cô cũng lập tức dừng lại. Sau lại vô thức nhìn về phía bên đó, sao tiếng súng lại ngừng rồi? Là do anh bị trúng đạn hay là do tay bắn tỉa bị trúng đạn?
Lúc này, bên phải vang lên tiếng xào xạc.
Là tiếng chân giẫm lên cành cây gãy và tiếng quần áo cọ vào tán cây. Cùng lúc đó cũng có những giọng nói trầm trầm vang lên. Không phải tiếng Thái, nó nghe... giống tiếng Nga.
Hạ Hạ không hiểu tại sao người nước ngoài lại có thể xuất hiện ở đây vào lúc nửa đêm, cô cũng không hiểu được người ta đang nói gì, nhưng cô biết họ đang đi về hướng này.
Cô bám chặt mặt đất không dám cử động, trong vòng vài giây, cô nhìn thấy ba bóng người. Họ cũng mặc đồng phục ngụy trang và mang theo súng. Thậm chí họng của một trong những khẩu súng đã tình cờ chĩa thẳng vào cô.
Tim cô chợt dâng lên cổ họng. Hạ Hạ che miệng lại, sau đó nghe thấy tiếng nạp đạn, ba người cùng đi về hướng bên này. Hạ Hạ nín thở, đầu óc trống rỗng. Cô nghe thấy nhịp tim của mình ngày càng lớn hơn, nó lớn đến mức đủ cho người khác có thể nghe thấy.
Cô ép mình hít một hơi thật sâu để giảm bớt căng thẳng. Vừa buông ra, khuỷu tay đã chạm vào cỏ. Cỏ vừa lay động, một người trong số họ lập tức nhận ra, người đàn ông ra hiệu dẫn hai người còn lại bước nhanh về phía bên này.
Sắc mặt Hạ Hạ lập tức tái nhợt.
Ngay khi họ chỉ còn cách cô hai ba bước, đột nhiên có tiếng súng vang lên, sau đó lại có người hét lên, Hạ Hạ nhìn thấy cánh tay của người cầm súng phía trước bị trúng đạn, súng rơi xuống cỏ. Sau đó tiếng súng dày đặc vang lên, ba người đổi hướng, nhanh chóng đi về phía bên trái - đó là phương hướng của Chu Dần Khôn.
Trong vài giây, nhịp tim chậm lại. Hạ Hạ hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt rồi tiếp tục bò ra sau tảng đá. Lúc này cô mới phát hiện, trên lưng quần áo đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ở đằng kia tiếng súng vẫn tiếp tục, cô gái bò đến chỗ tảng đá, cuối cùng mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng cô không hề biết rằng, một giây trước khi cô rút chân lại, chân cô đã rơi vào màn hình ngắm.
Dưới chân núi.
Một báo cáo đến từ máy bộ đàm của Chisov: "Tay bắn tỉa đã tiếp cận và tìm thấy mục tiêu, là một người phụ nữ, đang trốn sau một tảng đá."
"Rất tốt." Chisov nói: "Hãy chú ý đến nơi đó, mục tiêu chắc chắn sẽ quay lại tìm cô ta. Ba người còn lại, đừng tiếp tục chiến đấu với mục tiêu. Nếu bị thương, hãy rút lui để hắn ta thả lỏng cảnh giác quay lại tìm cô gái đó."
"Miễn là hắn xuất hiện trong khu vực nhắm bắt, bắn ngay lập tức."
"Nhận được."
Sau khi ra lệnh, Chisov quay đầu lại, hắn nhìn Phán Lực Ngang hỏi: "Anh có chắc hắn sẽ quay lại không?"
Người sau không do dự trả lời: "Đương nhiên."
Mặc dù đã biết Chu Dần Khôn từ lâu, nhưng xét mức độ thương vong của phía Thái Lan lần này, ông ta vẫn là đang đánh giá thấp người đàn ông này. Ngay cả khi không có sự hỗ trợ vũ trang nào, Chu Dần Khôn vẫn có thể một mình đi ra ngoài. Lý do anh ở trong rừng lâu như vậy chỉ có thể là để đưa cô gái đó ra cùng.
Chisov lắc đầu, giễu cợt nói: "Không ngờ đấy."
Hạ Hạ đứng sau tảng đá khoảng năm phút thì nghe thấy tiếng súng dừng lại. Một lúc sau, cô nhìn thấy một bóng người lóe lên từ xa, trước khi cô nhìn rõ, khoảnh khắc tiếp theo người đó đã hướng về phía cô.
Nhìn thấy là bóng dáng của Chu Dần Khôn Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc người đàn ông chuẩn bị đến gần thì lại có một tiếng súng vang lên, thân hình cao lớn trước mặt đột nhiên ngã xuống đất, Hạ Hạ sợ hãi hét lên: "Chú út!"