Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 201




Nghe thấy tiếng mìn nổ, người tới đang ở hướng Tây Nam, cách đó khoảng một nghìn mét.

Chu Dần Khôn quay đầu lại nhìn Hạ Hạ, người đang lo lắng nhìn về hướng đó.

“Sợ à?”

Hạ Hạ lập tức nhìn sang, còn chưa kịp trả lời, cô đã nghe thấy người đàn ông nói: “Sợ cũng vô ích.”

Anh nghiêng đầu, tiếp tục dùng ống nhòm quan sát động tĩnh phía dưới: “Chúng tìm cả buổi chiều cũng cũng không tìm thấy, mà trời tối thì sẽ càng khó khăn hơn, cho nên thời điểm trời còn chưa tối hẳn, bọn chúng sẽ điên cuồng tìm kiếm một vòng nữa.”

“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Cô lo lắng hỏi.

Chu Dần Khôn bình tĩnh nói: “Còn có thể làm gì, đương nhiên là tấn công trước chiếm thế thượng phong.”

Dưới chân núi.

Một chiến sĩ liên lạc mặc quân phục bước xuống nói: “Báo cáo thượng tướng, binh sĩ của chúng ta đã phát hiện nhiều nơi có gài mìn! Một trong số chúng đã vô tình bị kích hoạt nhưng không gây ra thương vong, việc huỷ mìn đang được tiến hành. Xin vui lòng đưa ra chỉ thị.”

Mìn nổ không gây sát thương nhưng rõ ràng là dùng để xác định trước vị trí của kẻ địch. Phán Lực Ngang trầm giọng nói: “Chúng đang ở gần chỗ mìn nổ, bản đồ.”

Bì Sa Văn đích thân mang bản đồ đến, dưới ánh đèn quân sự, phóng viên nhanh chóng đánh dấu vị trí nổ của quả mìn.

“Bọn họ cố ý tránh đi dòng nước, khó trách sau khi tìm kiếm mãi cũng không tìm thấy, xem ra bọn họ cũng không vội ra khỏi núi.” Phán Lực Ngang nhìn khắp nơi, cuối cùng cầm bút khoanh tròn một khu vực trên bản đồ.

“Địa hình phía đông núi Birao rất bằng phẳng, đi bộ ít nguy hiểm nhất và không tiêu tốn thể lực. Để đội tìm kiếm trên núi thu hẹp phạm vi, điều chỉnh phương hướng, tìm kiếm những địa điểm ở phía đông có cây cối rậm rạp và có thể giấu người.”

“Đã nhận được!”

Lính hiệu lệnh vừa nhận được liền lập tức chạy đi, Phán Lực Ngang cau mày nhìn bóng lưng người kia. Do sử dụng bom xung điện từ vi mô nên kênh liên lạc thống nhất của quân đội và cảnh sát cũng bị gián đoạn hoàn toàn, hiện nay quân đội liên lạc chỉ có thể dùng cách thủ công, thực sự kém hiệu quả.

Ông ta quay lại nhìn Bậc Mộc Lạp: “Kêu người sửa chữa hệ thống liên lạc càng sớm càng tốt.”

*

Trên núi.

Trong ống nhòm xuất hiện càng ngày càng nhiều bóng người, rõ ràng là bọn họ đã điều chỉnh phương hướng, đều đang đi về hướng phía đông dãy núi có thực vật dày đặc nhất. Chu Dần Khôn thu hồi ống nhòm: “Ở lại đây, đừng chạy lung tung.”

Nói xong, anh đang định đi ra ngoài, không ngờ cánh tay lại bị ai đó nắm lấy, anh quay người lại bắt gặp được đôi mắt lo lắng.

Hạ Hạ nhớ lại lời anh nói trước đó "tấn công trước chiếm thế thượng phong", cô hơi lưỡng lự: "Dưới đó nguy hiểm lắm."

"Sao vậy" Người đàn ông nhìn cô từ trên xuống dưới: "Sợ tôi xảy ra chuyện gì à?"

"Nếu chú xảy chuyện gì thì cháu—" Hạ Hạ buột miệng nói được nửa câu, đột nhiên bị cô nghẹn lại, nuốt lại nửa câu còn lại vào trong.

"Thì cháu làm sao." Anh nhìn thẳng vào cô: "Cháu cũng không muốn sống nữa à?"

4

Giả dụ này thật sự khiến cô gái nghẹn họng không nói nên lời.

Trong hang động chật hẹp trên vách núi, Chu Dần Khôn rõ ràng cảm nhận được một cảm giác bất an xen lẫn cắn rứt lương tâm. Chu Hạ Hạ đang nói nửa chừng đột nhiên không dám nhìn anh nữa, người đàn ông im lặng hai giây, anh nhéo mặt cô, buộc cô phải ngước lên: "Nói cho xong đi."

"Cháu... Cô nhìn vào ánh mắt anh rồi nhanh chóng rời đi, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được: "Cháu không ra khỏi đây một mình được."

2

Nói xong, cô nhanh chóng nói thêm: "Cháu không có cách nào tìm được người giúp đỡ."

Vòng vo nửa ngày chỉ là muốn anh đưa cô ra ngoài an toàn.

Mặc dù đó là phản ứng bản năng khi một cô bé đột nhiên bị mắc kẹt trong núi, dù sao thì cũng muốn tóm lấy mọi thứ và con người để sống sót, nhưng Chu Dần Khôn vẫn không hài lòng, đầu ngón tay véo mạnh khiến ai đó đau đến cau mày.

"Chu Hạ Hạ, bớt nghĩ đến những chuyện vô dụng đó đi." Anh xoa đầu cô, ném xuống một gói bánh quy nén: "Thành thật ở đây chờ tôi quay lại."

Trời càng lúc càng tối, nỗi sợ hãi lo lắng tăng lên khi phải ở lại một mình. Thấy anh quay người định đi ra ngoài, Hạ Hạ vội vàng ngăn anh lại: "Chú có thể để lại một khẩu súng cho cháu được không?"

Người đàn ông dừng lại, quay người lại.

Hạ Hạ nhìn khẩu súng trường to dài trên người anh, sau đó ánh mắt rơi vào khẩu súng lục bên thắt lưng anh, giải thích: "Cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nếu lỡ trước khi chú quay lại có người phát hiện ra nơi này thì sao?"

Mặc dù cô cũng không dám dùng súng giết người, nhưng có vũ khí bên mình vẫn tốt hơn là không có gì.

Mặc dù không có tình huống như lời cô nói, nhưng Chu Dần Khôn nhìn vẻ mặt lo lắng khẩn trương, đại khái cũng hiểu ý cô. Cũng không hẳn là muốn một khẩu súng, mà là muốn tìm cách để sống sót vào giây phút cuối cùng.

Thấy anh không nói gì, Hạ Hạ bổ sung thêm: "Cháu biết sử dụng súng, trước đây cháu đã học qua rồi."

Chu Dần Khôn đương nhiên biết cô đã học qua, cái này căn bản không phải vấn đề. Anh đơn giản quay lại nói với cô: "Cháu có biết bên ngoài là ai không?"

Cô sửng sốt một lúc.

"Với kỹ năng bắn súng của cháu và số đạn ít ỏi này, cháu nghĩ cháu có thể giải quyết được bao nhiêu người? Nếu công khai tấn công cảnh sát, cháu có thể trực tiếp bị giết chết."

Hạ Hạ đột nhiên hiểu ra.

Cô đã nghe thấy tiếng còi báo động chói tai, nhưng trong tiềm thức cô luôn coi nhóm người đang đuổi theo họ là kẻ thù.

Loại cảnh sát nào sẽ ra tay bắn người mà không báo trước? Loại cảnh sát nào lại hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của những người dân vô tội? Nhưng mà sau sự việc bị bắt cóc đến đồn cảnh sát lần trước, cô không còn cảm thấy vô lý và đáng sợ như vậy nữa.

Nhưng phải làm gì bây giờ? Cô không thể ra tay bắn cảnh sát chống lại bọn họ, nhưng cô cũng không dám tin tưởng hoàn toàn vào những người đó. Cô thật sự đang không biết phải làm sao.

Chu Dần Khôn lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra bật lên, ánh sáng chói mắt lập tức chiếu sáng khuôn mặt Hạ Hạ, cô vô thức nhắm mắt lại.

"Đọc lại số của tôi."

Hạ Hạ mở mắt ra, khó hiểu nhìn anh.

Thấy cô vẫn im lặng, Chu Dần Khôn cau mày: "Không nhớ?"

"Không, không phải." Cô đã nhìn thấy số của anh vài lần, mặc dù không cố ý định ghi nhớ nhưng nó cũng đã in sâu vào đầu cô. Hạ Hạ đọc ra một dãy số, lông mày người đàn ông lúc này mới giãn ra.

"Nghe này, Chu Hạ Hạ."

"Nếu lỡ tôi không quay lại, người bên ngoài thật sự tìm thấy nơi này, chỉ cần cho họ biết số điện thoại của tôi. Đó là số đã được mã hóa, không dễ dàng bị phát hiện. Thứ họ muốn nhất bây giờ là vị trí của tôi. Nếu cháu đưa nó cho họ, họ sẽ không làm khó cháu. Dù sao thì cháu cũng không phải là mục tiêu họ nhắm đến."

5

Anh đặt điện thoại lại: "Tóm lại, trả lời bất cứ thứ gì người ta yêu cầu, chỉ cần cháu hợp tác là được."

3

Sau đó, anh đẩy nhánh cây sang một bên rồi bước ra ngoài.

Hạ Hạ ngơ ngác ngồi đó, nhưng bóng dáng người đàn ông nhanh chóng biến mất trong khu rừng rậm rạp.

*

Lúc này, trên con đường dốc đá cách hang khoảng nghìn mét, viên cảnh sát Thái Lan rút cầu chì phá hủy mìn đứng dậy, suýt chút nữa là trượt chân.

Hắn ta bám vào cái cây bên cạnh, liên mồm chửi rủa. Đột nhiên phía sau vang lên tiếng động, hắn lập tức quay đầu lại, nhưng chẳng nhìn thấy gì. Hắn cảnh giác nhìn chung quanh, nghe lại lần nữa, không có tiếng dã thú, lúc này mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi, hắn cởi quần áo dính dính trên người ra, nhìn bạn đồng hành đang đi tiểu: "Đừng lảng vảng nữa! Tìm kiếm xong ở đây chúng ta còn phải đi về phía đông đấy!"

Người đàn ông dựa vào gốc cây, cúi đầu, vẫn trong tư thế đi tè, không đáp lại. Viên cảnh sát bước tới vỗ nhẹ vào vai người bạn đồng hành: "Này, tôi đang nói chuyện với cậu—"

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đang dựa vào gốc cây ngã thẳng về phía trước, tay hắn ướt đẫm nóng hổi, hắn ta vội vàng rút súng ra.

"A!"

Súng chưa kịp nổ, máu đã phun ra. Viên cảnh sát cứng ngắc, thậm chí còn không kịp nhìn thấy một người bị treo ngược trên cây, cổ bị dao cắt đứt từ phía sau. Toàn bộ lưỡi dao găm đâm vào vết thương, chỉ còn một phần chuôi dao lộ ra ngoài, khi rút con dao găm ra, cổ của hắn trực tiếp gãy làm đôi.

"Kạch cạch."

Có tiếng súng lục nạp đạn rất nhỏ vang lên, người trên cây lập tức kéo thi thể viên cảnh sát ra, giây tiếp theo một phát súng nổ ra, viên đạn xuyên qua thi thể viên cảnh sát vừa nãy bị cắt cổ họng.

Chu Dần Khôn đáp xuống đất, ném cái xác vừa đỡ đạn đi, giơ tay nhắm chéo xuống phía dưới tảng đá.

Nửa cái đầu ở đó nhô ra, họng súng khẽ run lên. Nhìn thế này, không có cấp bậc trên vai đồng phục cảnh sát. Người đàn ông nhướng mày, hóa ra là cảnh sát tập sự. Ở độ tuổi trẻ như vậy, hắn ta có thể chạy nhanh như một con báo.

1

Anh cất súng, không gây ra tiếng động bước tới.

Dưới tảng đá, cảnh sát tập sự nấp sang một bên. Sau khi nổ súng, ngoại trừ tiếng người ngã xuống đất, không có bất kỳ động tĩnh nào của người sống, chẳng lẽ... hắn thật sự đã bắn trúng người thượng tướng cho là khó giải quyết rồi sao?

Trong lòng hắn vừa lo lắng vừa hưng phấn dâng trào, hít một hơi thật sâu, sau đó khống chế đôi tay đang run rẩy của mình, hắn muốn đứng dậy xác nhận hiện trường. Nhưng đúng lúc này, trên đỉnh đầu lại truyền đến một loại áp lực mãnh liệt không giải thích được, cảm giác ngột ngạt khiến cổ họng hắn nghẹn lại, lưng đổ mồ hôi.

Hắn ta vô thức ngẩng đầu lên, đầu tiên là nhìn thấy một đôi chân, sau đó là một khuôn mặt vô cùng đẹp trai.

Người đàn ông mặc quân phục ngụy trang ngồi xổm trên tảng đá, khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, người đàn ông vậy mà mỉm cười.

Tim hắn lập tức nhảy lên tận cổ họng, viên cảnh sát tập sự đột nhiên giơ tay lên, nhưng chưa kịp bóp cò thì cổ tay đã bị tóm lấy bẻ gãy, khẩu súng trong tay rơi xuống, miệng và mũi bị bịt kín khiến hắn không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cơn đau dữ dội và nỗi sợ hãi khiến đôi mắt hắn ta trợn to trắng dã.

Ngay khi hắn tuyệt vọng nghĩ cổ họng mình sắp bị bẻ gãy thì một tiếng "shh" trầm thấp vang lên trên đỉnh đấu.

Sau đó miệng hắn nới lỏng, cổ siết chặt, bị một tay bị người nào đó nâng lên, đầu ngón chân khó khăn chạm đất.

"Ưm... ư..."

"Đừng gây ra tiếng động, tôi sẽ để cậu đi." Giọng nói của người đàn ông bên tai như đang mỉm cười nói: "Ba, hai, một."

Nói xong, bàn tay trên cổ hắn thực sự thả lỏng. Cảnh sát tập sự lập tức bỏ chạy, Chu Dần Khôn nhìn hắn ta ngã bò cả một quãng đường, tặc lưỡi chán ghét.

Sau khi đợi một lúc, anh quay cổ, nhảy xuống khỏi tảng đá.

Cảnh sát tập sự vất vả lắm mới chạy đi được, tim hắn gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tầm mắt chuyển trắng rồi đen, lăn lộn bò xuống núi, cuối cùng mơ hồ nhìn thấy mấy bóng đen. Trong núi tìm kiếm suốt cả một buổi chiều, chỉ cần nhìn tư thế và động tác là có thể biết đó là đội tìm kiếm, cảnh sát hay bộ đội đều không quan trọng, chỉ cần tham gia cùng họ là có thể sống sót! Hắn ta cũng muốn nói cho họ biết đã tìm thấy mục tiêu ở đâu, nhưng người đàn ông đó rất đáng sợ, rất—

Sau lưng hắn, một cơn gió lạnh chợt thổi qua.

Theo bản năng đàn ông của mình, hắn có cảm giác nguy hiểm như sắp bị một con sói vồ lấy. Hắn ta còn chưa kịp quay người lại thì đã có một tiếng răng rắc vang lên, cổ của người cảnh sát tập sự trẻ tuổi bị bẻ gãy bằng tay không. Hắn ngã xuống, đôi mắt mở to, trong con ngươi hiện lên bóng dáng của những người đồng nghiệp nơi xa.

Một bàn chân giẫm lên đầu hắn ta, xác nhận rằng người đã chết. Chu Dần Khôn rất không hài lòng với tốc độ của con báo nhỏ này, đi săn như vậy chẳng có gì thú vị. Anh khởi động chuẩn bị rời đi thì ánh mắt chợt rơi vào bộ đàm của cảnh sát tập sự.

Anh cúi xuống lấy ra.

Nơi này cách xa chân núi, người dưới núi có thể không nghe thấy tiếng súng, nhưng người tìm kiếm trong núi chắc chắn sẽ nghe được. Sau khi bắn vài phút, vậy mà thứ này lại không có chuyển động gì.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Chu Dần Khôn lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên không có tín hiệu. Cho nên đây là nguyên nhân cho sự chậm trễ trong việc trực thăng Myanmar mãi cũng chưa có động tĩnh gì.

Có người vì muốn cắt đứt con đường sinh tồn của anh, thậm chí còn tự cắt đứt luôn hệ thống liên lạc của chính mình.

Người đàn ông cười khinh thường.

"Một đám ngu xuẩn."

*

Hạ Hạ đột nhiên nghe thấy tiếng súng, tim cô như lỡ một nhịp.

Cô vội vàng nhìn ra ngoài nhưng không dám tuỳ ý di chuyển cây che phía trước vì sợ bị phát hiện. Nhìn kiểu này, tất nhiên là không thể thấy được gì. Cô lại ngồi xuống, cong chân ôm đầu gối vào người.

Bên cạnh còn có bánh quy nén và nước, đều là đồ ăn trong túi thiết bị. Anh không cầm đi bất kì thứ gì, đều để lại tất cả ở đây.

Chu Dần Khôn có lẽ không nổ súng, vì như vậy sẽ làm lộ vị trí của anh, dẫn đến việc anh bị bao vây. Cho nên chắc là cảnh sát đã nổ súng. Cô lại nhìn ra ngoài, trời rất tối, liệu anh có bị làm sao không?

Không biết tại sao, suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn.

Lý trí nói cho cô biết, cho dù anh thật sự bị cảnh sát bắn chết thì cũng không oan uổng.

6

Nhưng mà... những lời vừa rồi cứ văng vẳng bên tai cô, nếu cô hiểu không lầm thì anh đang bảo cô hợp tác với cảnh sát phản bội anh? Mà anh thực sự đã nói như vậy, điều này thực sự làm cô rối loạn. Là anh nói sự thật hay chỉ là đang thử thách cô?

Bụng cô cồn cào, còn cảm thấy hơi chóng mặt. Hạ Hạ lắc lắc đầu, cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, sau đó cầm lấy đồ ăn bên cạnh rồi mở ra.

Gió ngoài hang thổi vào, trong màn đêm càng lúc càng tối, cái lạnh buốt giá càng ngày càng rõ rệt.

Dưới chân núi.

Cuối cùng cũng có một biến động mờ nhạt trên màn hình tín hiệu liên lạc, một tiếng rít vang lên trên kênh liên lạc nội bộ. Bì Sa Văn lập tức cầm bộ đàm lên, nói: "Có tiếng súng phải báo cáo ngay lập tức!"

Sau khi cố gắng thử nhiều lần, cuối cùng báo cáo của cảnh sát Sưu Sơn cũng đến.

"Báo cáo - cục... trưởng!" Giọng nói ngắt quãng tiếp tục: "Ở phía đông của sườn núi, tìm thấy thi thể của hai sĩ quan cảnh sát tại điểm thả mìn!"

Sau đó có người khác báo cáo trên hệ thống liên lạc nội bộ, nói rằng họ tìm thấy thêm thi thể của một cảnh sát tập sự. Sau khi xác nhận từng vị trí một, Bì Sa Văn tự mình kiểm tra bản đồ, sau đó ngẩng đầu nhìn Phán Lực Ngang: "Phương hướng ẩn náu đúng như dự đoán. Sau tiếng mìn nổ, quỹ đạo giết người của Chu Dần Khôn là từ đông sang tây.

"Ở đây, ở đây và ở đây." Bì Sa Văn đánh dấu trên bản đồ: "Nơi này trước đây từng là nơi săn bắn của người dân bản địa, chắc chắn sẽ có hang động hoặc một nơi để ẩn náu."

Phán Lực Ngang gật đầu: "Tiếp tục thu hẹp phạm vi, tăng tốc lên."

Trên núi.

Sau khi mệnh lệnh từ bộ đàm của cảnh sát trong túi áo trước ngực của anh kết thúc, kêu thêm hai tiếng tít tít nữa thì dừng lại, sau đó thì hoàn toàn im lặng. Chu Dần Khôn dựa vào thân cây, một tay cầm ống nhòm, nhìn thấy rất nhiều hắc ảnh thây ma đang tụ tập về phía bên này.

Anh quay lại nhìn nơi cây cối rậm rạp nhất.

Ở đó yên tĩnh, không có chuyển động nào cả. Anh có thể tưởng tượng được người bên trong hành động thông minh như thế nào, cô thậm chí còn không chạm vào cỏ. Chắc bây giờ cũng đã đói rồi, có lẽ là đang ăn từng miếng bánh quy nhỏ một. Khi anh quay lại, biết đâu cô đã dựa vào đâu đó ngủ quên.

Cảnh tượng dường như ở ngay trước mắt anh, khóe môi Chu Dần Khôn cong lên.

Khi người đàn ông quay lại thì trời đã tối. Anh cất ống nhòm đi, từ trên cây nhảy xuống. Khoảnh khắc tiếp theo, anh không dấu vết biến mất trong rừng rậm.