Chu Hạ Hạ không biết vì sao mình lại xui xẻo như vậy, lúc này đi ra ngoài rồi mà vẫn còn gặp được hắn.
Nếu Chu Dần Khôn đến nhà cô thì sẽ chẳng có gì ngạc nhiên khi bọn họ gặp nhau trên con đường duy nhất này.
Người đàn ông không biết rằng vì sự cố ở nhà hàng, cô gái tối đó về còn gặp ác mộng, sốt cao rồi còn bị viêm dạ dày cấp, phải ở trong bệnh viện truyền nước cả một đêm mới khá hơn.
Tất cả những gì mà anh biết chỉ là Chu Hạ Hạ không chào hỏi anh.
Thấy cô đứng yên, Chu Dần Khôn nghiêng đầu: "Đợi tôi đích thân xuống mời cháu lên?"
Chu Hạ Hạ miễn cưỡng bước tới, dừng cách cửa xe một bước: "Chú út."
Chu Dần Khôn nhìn cô. Cô ra ngoài một mình, xung quanh cũng không có vệ sĩ, anh không khỏi nhướng mày: "Trốn ra ngoài?"
Chu Hạ Hạ cúi đầu thấp giọng đáp: "Không..."
"Chu Diệu Huy có nhà không, tôi cần chuyện đến tìm ông ta."
Chu Hạ Hạ nghe vậy liền ngẩng đầu lên: "Ba không có ở nhà! Chú út, hay là lần sau chú lại quay lại nhé."
Chu Dần Khôn nói: "Nếu cháu nói dối, chú sẽ băm cháu thành từng mảnh nhỏ trước mặt Chu Diệu Huy, phơi khô rồi đem cho chó ăn."
Chu Hạ Hạ sợ đến mức run rẩy, nước mắt lưng tròng: "Không, cháu không có nói dối mà. Ba mẹ đều đã đi vắng. Tối nay là tiệc sinh nhật của phu nhân công tước nhà Á Ông, ba thực sự không có ở nhà."
Giọng điệu trong lời nói của cô rất chân thành.
Quả là tuổi trẻ, mới chỉ vậy mà đã bị dọa cho vành mắt đỏ lên.
Chu Dần Khôn cười nói: "Không sao, vừa đúng lúc chú có thể tự tới thư phòng của ông ấy lấy đồ, lên đây."
Cửa xe mở ra.
Chu Hạ Hạ không ngờ sẽ có người nói đến nhà người khác lấy đồ mà không cần có sự đồng ý của chủ nhà một cách thoải mái tự nhiên như vậy, chữ "không được" cứ mắc trong cổ họng, cô không dám nói ra.
"Chú út... ba không cho cháu tùy tiện vào thư phòng, chú, sao chú không hỏi ba một chút đi?" Chu Hạ Hạ cố gắng khéo léo giải thích.
Chu Dần Khôn trở nên mất kiên nhẫn.
Loại nửa con nít nửa người lớn này còn phiền phức hơn cả phụ nữ, có thể hiểu rõ lời nói của người khác, nhưng nghe rồi thì cũng chưa chắc là sẽ chịu làm. Nhìn thấy đôi chân dài bước ra khỏi xe, Chu Hạ Hạ muốn chạy, nhưng cô chạy không lại người ta, nếu trốn đi rồi để bị bắt lại thì kết cục sẽ rất thảm. Nó còn tệ hơn việc bị băm thành từng mảnh như chú ấy nói.
Cảm thấy bị áp bách, Chu Hạ Hạ tạm thời không nghĩ ra được phải làm gì.
Người đàn ông cao lớn bước đến gần cô, đang định nói gì đó thì đột nhiên bị một tia sáng làm cho lóa mắt, trên con đường vốn dĩ tối tăm yên tĩnh lại vang lên âm thanh của nhiều phương tiện đang lao tới với tốc độ cao.
Chu Hạ Hạ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cổ tay cô đột nhiên đau nhức, cô bị kéo qua, loạng choạng như sắp ngã xuống. Ngay sau khi cô bị kéo lên xe, cửa xe liền đóng lại rồi phóng đi, cô bị một bàn tay to lớn ấn đầu nằm xuống.
Một tiếng "rầm", cửa xe phía sau phát ra âm thanh bị va đập mạnh, tấm kính chống đạn dày cộp bị viên đạn làm cho nứt ra.
Viên đạn tiếp theo khéo léo thay đổi phương hướng bay*, nó đâm trúng cánh cửa phía sau bên phải, tiếng động lớn ngay sát bên tai Hạ Hạ, cô sợ hãi hét lên, vội vàng trốn sang bên trái. Cô ngồi xổm bên cạnh chân Chu Dần Khôn, bởi vì xe chạy quá nhanh nên Chu Hạ Hạ không thể khống chế được cơ thể mình, bờ vai gầy yếu va vào lưng ghế lái, cô đau quá, hai tay ôm chặt lấy chân người đàn ông, dựa vào anh để chống đỡ thân mình.
*Đạn thay đổi hướng bay là đạn được lắp bộ dẫn đường với cảm biến bên trong. Một hệ thống chỉ dẫn sẽ được sử dụng để phát đi các tín hiệu tới viên đạn trong khi nó đang bay, để đổi hướng. Đại loại là thế, kiểu nó cũng có thật, nó giống như boom hành trình.
Cảm giác mềm mại dán vào bắp chân anh, Chu Dần Khôn đang rút súng từ trong xe ra để nạp đạn. Anh cúi đầu liếc nhìn, đập vào mắt anh đầu tiên chính là cái cổ trắng nõn, cô cuộn tròn thành một khối nhỏ nép bên cạnh, khuôn ngực bị ép vào nhau tạo thành hai quả bóng nhỏ dán vào chân anh, người đàn ông dường như cảm nhận được sự mềm mại đó, ồ thật ra cũng không nhỏ chút nào đấy chứ.
Chu Hạ Hạ không hề biết Chu Dần Khôn trong tình huống này lại có thể ở phân tâm nghĩ đến chuyện khác, cô chỉ biết tối nay mình nhất định là bị liên lụy rồi, tiếng ô tô phóng nhanh và tiếng đạn liên hoàn bên ngoài nói cho cô biết, bên ngoài có rất nhiều ô tô và súng.
Trong xe cộng thêm cô thì chỉ có ba người. Cô không biết A Diệu đang lái xe phía trước có súng hay không, mà cho dù có đi chăng nữa, anh ta cũng chẳng thể đánh trả được trong khi đang lái xe.
Nghĩ đến đây, linh cảm đêm nay mình sẽ chết càng trở nên mãnh liệt hơn.
"Anh Khôn, chúng ta còn cách phố Silom hai ngã tư nữa." Tốc độ lái xe của A Diệu đã đạt đến tốc độ cao nhất, Chu Hạ Hạ bắt đầu cảm thấy choáng váng, thế nhưng giọng nói của anh ta lại bình tĩnh lạ thường.
Còn Chu Dần Khôn thì đầy phấn khích.
"Quẹo đi."
Vừa dứt lời, Chu Hạ Hạ chợt bị cái cua gấp này làm văng ra, cô cảm thấy như toàn thân sắp bị ném về phía trước, bỗng nhiên eo bị siết chặt, một bàn tay to lớn nóng bỏng ôm lấy, lưng cô bị anh ôm vào, giây tiếp theo cô đã nằm trên đùi anh.
Viền váy của cô vô tình bị vén lên, vòng eo trắng nõn thon gọn dán chặt vào chân người đàn ông, Chu Hạ Hạ giật mình xấu hổ, chật vật kéo váy xuống.
Không ngờ lúc này lại bị đánh một cái vào mông, giọng nói của Chu Dần Khôn trên đỉnh đầu truyền đến: "Ngoan ngoãn một chút cho tôi, bộ không muốn sống nữa à."
Cơ thể lập tức cứng đờ, nhưng cũng chỉ trong vài giây, xe sắp rẽ sang trái, đến ngã tư, từ khóe mắt cô nhìn thấy Chu Dần Khôn giơ cánh tay phải lên, đúng lúc này, tiếng súng từ hàng ghế trước và sau đồng loạt vang lên.
Chu Hạ Hạ lập tức nghiêng đầu nhìn sang, xe vẫn không dừng lại, A Diệu ngồi ở ghế lái duỗi thẳng cánh tay phải, cầm súng giống hệt với tư thế của người đàn ông ngồi ở ghế sau.
Sáu phát súng liên tiếp, chiếc xe lại tăng tốc lên tốc độ tối đa sau vài giây giảm tốc.
"Anh Khôn, mười phút nữa sẽ tới Tháp Sathorn."
Chu Hạ Hạ không hiểu họ đang nói gì, nhưng sau vài tiếng súng vừa rồi, cô nghe thấy tiếng lốp xe cọ xát với mặt đất bên ngoài đến chói tai, vài chiếc xe va chạm mạnh. Tiếng ồn quá lớn, mà quan trọng nhất là tiếng súng bên ngoài thế mà đã ít đi đáng kể.
Cô không ngờ rằng chỉ với hai khẩu súng của Chu Dần Khôn và A Diệu lại có thể ra tay chính xác như vậy.
Thế mà lại có thể mở ra một con đường sống sót kiểu này.
Chu Hạ Hạ mới yên tâm được một giây, đột nhiên cảm giác được vòng eo của mình bị đụng vào, cô quay đầu lại thì thấy Chu Dần Khôn hứng thú đút tay vào túi áo khoác của cô. Xuyên qua lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên bàn tay của người đàn ông.
"Chú làm gì vậy!" Chu Hạ Hạ thậm chí còn quên mất nỗi sợ hãi của mình, cố gắng vùng dậy.
"Cháu gái nhỏ à."
Chu Dần Khôn trực tiếp dùng súng nâng cằm Chu Hạ Hạ lên, nòng súng màu đen áp vào cái cổ trắng nõn ấm áp của cô, cô gái lập tức không dám cử động.
Tay của người đàn ông vẫn còn trong túi áo khoác của cô, chậm rãi nói: "Nếu như cháu không nghe lời, chú chỉ có thể dán cháu lên cửa kính ô tô dùng cháu để chặn mấy viên đạn kia lại thôi. Cháu nói xem nếu như có thêm mấy cái lỗ trên mặt thì trông có đẹp hơn không?"
Cô thậm chí còn không dám tưởng tượng về nó.
Anh luôn như vậy, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói ra những điều khinh khủng nhất, nhưng chẳng ai dám coi đó là một trò đùa, và cô cũng không ngoại lệ, bởi vì Chu Dần Khôn nói được làm được.
Chu Hạ Hạ nín thở bất lực nhìn anh lấy điện thoại từ trong túi cô ra, bấm một dãy số nào đó rồi đặt lên tai.
Thuận lợi lấy điện thoại ra, họng súng cuối cùng cũng rời khỏi cằm cô.
Trong lúc chờ kết nối, Chu Dần Khôn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Chu Hạ Hạ, không hiểu sao lúc này lại chuyển sang màu đỏ rồi. Có lẽ là bị lời nói của anh làm cho sợ hãi, cô cứng đờ nằm ​​trên đùi anh, không dám cử động.
Chu Dần Khôn nheo mắt, ánh mắt quét qua cơ thể cô, dừng lại ở vòng eo thon thả bị lộ ra kia.
Ồ, lí do con bé đỏ mặt đây rồi.
Trong điện thoại vẫn vang lên âm thanh "tút tút", người đàn ông một tay cầm điện thoại, tay kia cầm súng đặt lên eo Hạ Hạ.
Tấm lưng nặng nề bị đè ép xuống, họng súng đặt trên lưng cô. Thân súng lành lạnh lại thô cứng, trong khi tấm lưng cô thon thả, làn da mềm mại.
Cô run rẩy, sợ hãi gọi "Chú út", giọng điệu thấp thỏm. Cô thực sự không biết Chu Dần Khôn định làm gì.
Nghe được giọng nói run rẩy, người đàn ông lại nhìn dái tai đỏ bừng của cô, không có ý định dừng lại mà còn thấy thú vị hơn.
Hai ngón tay gian xảo nắm lấy mép áo mỏng của cô gái rồi vuốt ve. Giống như muốn kéo xuống để che đi làn da mềm mại hở ra của cô, lại cũng giống như có thể nâng lên bất cứ lúc nào, khi đó cả cơ thể cô sẽ bị bại lộ ra ngoài hoàn toàn.
Một chút hành động nhỏ này cũng đủ khiến cho trái tim cô gái như thắt lại.
Một bên lo lắng anh sẽ vén quần áo của cô lên, một bên cũng thắc mắc tại sao Chu Dần Khôn lại lấy điện thoại của cô, vì trong điện thoại của cô không có lưu số liên lạc của nhiều người.
Chẳng lẽ... Cô đột nhiên mở to mắt.
Ngay lúc đó, điện thoại được kết nối.
Cô nghe thấy Chu Dần Khôn cười nói: "Anh cả, tôi đang bị truy sát, anh mau đến cứu tôi đi."