Chưa đến ba phút, đài liên lạc báo cáo:
"Không ở tầng hai."
"Không ở tầng ba."
Giây tiếp theo, thành viên đội vũ trang nhảy từ mái nhà xuống tầng năm báo cáo: "Không ở tầng năm, nhưng có một phòng thẩm vấn đặc biệt được tìm thấy trên tầng sáu."
Đúng lúc này, có một tiếng tạp âm truyền đến: "Có đúng là có tầng sáu không? Tại sao không có cửa sổ?"
Là giọng nói ngả ngớn và phấn khích của Carl.
Nhìn từ bên ngoài, toàn bộ đồn cảnh sát chỉ có năm tầng. Chỉ sau khi bước vào mới phát hiện ra thực ra là có sáu tầng. Tầng thứ sáu dùng để làm gì không cần nói cũng biết.
Chu Dần Khôn cau mày.
"Không tìm thấy Ba Thái." Tra Sai nói: "Cửa sắt có khả năng chống cháy nổ và chống đạn. Nghe âm thanh thì năm phòng đầu đều có đàn ông canh giữ, hai phòng cuối lại vô cùng im lặng."
Carl rít lên: "Có ai trong số mấy người có thể nói trước cho tao biết, người phụ nữ lão đại cứu là ai không? Anh Khôn thậm chí còn đích thân đến đây, còn Ba Thái là ai, không phải hắn đến tìm chết đấy chứ?"
"Câm mồm." Chu Dần Khôn trên đài liên lạc cuối cùng cũng lên tiếng: "Kiểm tra khu vực phòng điều khiển trung tâm."
"Đã tìm thấy." Tra Sai nói rất nhanh: "Ở căn phòng cuối cùng, hệ thống giám sát đã được khôi phục, Ba Thái đã bắt giữ cô ấy làm con tin, hai người họ đang ở giữa phòng. Chúng em sẽ cố gắng cho nổ tung cánh cửa."
"Không." Chu Dần Khôn nói: "Con bé đã ở bên trong đó hai ngày rồi, quá yếu ớt để chịu thêm vụ nổ như vậy."
Một tiếng cảm thán trầm thấp phát ra từ tai nghe: "Ôi trời ơi, rốt cuộc người phụ nữ đó là ai vậy..."
Lại là Carl.
Những người đeo tai nghe khác cau mày, đây là lý do tại sao không ai muốn làm nhiệm vụ cùng Carl.
Phòng cuối cùng, cả hai mặt hướng ra ngoài.
Lệnh của Chu Dần Khôn phát ra từ trong tai nghe: "Tra Sai theo dõi từ bảng điều khiển trung tâm, những người khác ở lại. Carl, chiến đấu ở góc đối diện."
Carl ngồi trên một chiếc trực thăng khác, hưng phấn quan sát hồi lâu, bây giờ cuối cùng cũng đã có lệnh. Hắn hào hứng điều chỉnh khẩu súng bắn tỉa của mình, nín thở nhắm mục tiêu: "Đối diện bức tường phía nam, hướng hai giờ."
Trong tai nghe, Tra Sai nói: "Được."
Vì không có cửa sổ nên không thể nhìn rõ tình hình bên trong, mục đích bắn chéo là tạo điểm nhìn trực quan, tuy nhiên, để ngăn cản Ba Thái cùng con tin chạy tán loạn trong phòng, Hạ Hạ có thể vô tình bị viên đạn làm bị thương, trước khi nổ súng, Tra Sai - người theo dõi điều khiển trung tâm đã đoán và xác nhận vị trí.
Vừa dứt lời, viên đạn của Carl đã xuyên thẳng vào góc tường phía nam và phía đông của căn phòng, không cần Chu Dần Khôn phải nói gì, A Diệu - người đang lái trực thăng đến đây, đã điều chỉnh vị trí của trực thăng.
Ở một góc đối diện với chiếc trực thăng của Carl, qua lỗ đạn trong góc, Chu Dần Khôn nhìn thấy hình dáng cô gái bên trong phòng. Cô bị trói vào ghế điện, trở thành lá chắn chặn đạn cho Ba Thái.
Người đàn ông cười khẩy: "Đổi lựu đạn, lại lần nữa."
"Nhận được." Trong cabin, A Diệu lại thay đổi góc độ, chiếc trực thăng đối diện của Carl tránh đi.
Trước khi phóng, Chu Dần Khôn đột nhiên nói: "Cẩn thận chút."
Sức mạnh của lựu đạn nạp trên trực thăng không thể so sánh với đạn bắn tỉa, nó đòi hỏi cần có góc phóng cực tốt để tạo ra lối thoát hiểm chính xác có thể chứa được một hoặc hai người, nếu góc độ hơi lệch một chút, có thể trực tiếp phá hủy toàn bộ phòng thẩm vấn.
Nghe xong, A Diệu dừng lại nói: "Yên tâm."
Ba Thái ngồi xổm bên cạnh ghế điện, âm thầm mắng bản thân ngu ngốc không đem theo súng. Thứ duy nhất trên người hắn là con dao gọt hoa quả, không cần đoán cũng biết người bên ngoài đến đây vì Hạ Hạ. Không có người nào ở Thái Lan có thể trấn áp cảnh sát bằng hỏa lực như vậy.
Nhưng hắn không phải mặc kệ Chu Hạ Hạ sao?!
Ba Thái còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân thì đã nghe thấy một tiếng gầm rú đến gần, sau đó là một âm thanh bất thường—
"Oành."
Ở góc mái nhà mở ra một cái lỗ lớn.
Ba Thái kinh hãi đến không nói nên lời, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy rõ ràng người đàn ông trên trực thăng và họng súng màu đen của hắn.
Chu Dần Khôn tấn công đồn cảnh sát Thái Lan chỉ vì một cô gái, đúng là một kẻ điên! Tay của Ba Thái run rẩy đến mức xé toạc chiếc thắt lưng đang trói Hạ Hạ ra, kéo cô đến trước mặt rồi hét lớn.
Âm thanh bị át đi trong tiếng gầm của cánh quạt.
Carl lại lảm nhảm trong đài liên lạc: "Tên này đang la hét cái gì vậy? Ủa, sao khuôn mặt của cô bé này trông có hơi giống..."
"Anh Khôn..." Tra Sai ngắt lời: "Dựa vào khoảng cách, thời gian Quân đội Thái Lan điều động người tới hỗ trợ là khoảng mười lăm phút, chúng ta nhiều nhất còn ba phút."
Qua cái lỗ lớn còn có thể thấy con dao của Ba Thái đang kề vào trên Hạ Hạ, cô gái nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt.
Carl mặc dù bất mãn với việc bị thằng to con kia ngắt lời, nhưng hắn biết thời gian không còn nhiều, lập tức nói: "Góc độ của tao không được."
Bộ đàm liên lạc im lặng, cũng không có mệnh lệnh tiếp theo từ Chu Dần Khôn truyền đến.
Trong ống nhòm, anh nhìn thấy hàng mi hơi run run của Hạ Hạ cùng với bàn tay đang siết chặt của cô. Cô chắc chắn đang vô cùng căng thẳng sợ hãi, cũng có lẽ là đang cực kỳ khó chịu, cô bị Ba Thái bắt làm con tin, nhưng lại quá mảnh khảnh để có thể che chắn toàn bộ cơ thể của hắn, cô bị trói chặt, áp vào người Ba Thái.
Ba Thái bắt giữ cô làm con tin để kéo dài thời gian, chờ đợi sự hỗ trợ từ cảnh sát và quân đội Thái Lan.
Mà thời gian thì không chờ đợi ai cả. Trong tình trạng này, nếu đợi quân đội đến thì không ai trong số những người ở đây có thể rời đi.
"Máy bay nằm ngang, giữ trong năm giây." Giọng người đàn ông cuối cùng cũng phát ra từ bộ đàm liên lạc.
Máy bay lập tức điều chỉnh hướng bay, Chu Dần Khôn nghiêm mặt, nín thở, nhắm bắn—
"Bang!"
Vừa bóp cò, viên đạn bay ra khỏi nòng, từ giữa không trung bắn về phía Ba Thái với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được. Viên đạn sượt qua thổi bay mái tóc của Hạ Hạ, trúng ngay giữa mi tâm Ba Thái.
Con dao kề trên cổ cô gái rơi xuống đất, người đằng sau đang ôm lấy cô nặng nề ngã xuống.
Lực nắm giữ sau lưng đột nhiên buông lỏng, Hạ Hạ vốn không còn chút sức lực nào, cơ thể mất đi điểm tựa, vô lực ngã xuống đất. Cô choáng váng, tai ù đi nhưng vẫn còn một chút tỉnh táo, gắng gượng cố đứng dậy. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn nhảy qua cái lỗ lớn trong góc, tay cầm súng đi thẳng về phía cô.
Rồi anh ôm cô vào lòng.
Nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông khiến toàn thân cô đau nhức.
Nhưng thứ Hạ Hạ sợ nhất bây giờ chính là hơi thở nam tính của người đàn ông. Lúc Ba Thái ôm chặt cô, hơi nóng rực thiêu đốt khiến cô phát sốt, còn người đàn ông đang ôm cô, tay anh cầm súng và đội mũ trùm đầu, hoàn toàn trông giống như một kẻ khủng bố.
Anh thậm chí còn cao khỏe hơn cả Ba Thái. Hạ Hạ còn đang cho rằng cô lại sắp bị bắt cóc từ đồn cảnh sát đem đến nơi khác.
Thân thể tuy yếu ớt nhưng vẫn cố gắng đẩy anh ra: "Thả tôi ra."
Một giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ pha chút chán ghét và phòng bị vang lên bên tai, người đàn ông buông cô ra: "Chu Hạ Hạ, đúng là không biết tốt xấu là gì."
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc.
Hạ Hạ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó.
Chu Dần Khôn nhìn bộ dạng ngu ngốc muốn nhận ra nhưng lại không dám nhận ra của cô, vén mũ trùm đầu lên, nhướng mày: "Còn không gọi một tiếng nghe thử."
Hạ Hạ không thể tin được: "Chú, chú út?"
Lâu lắm rồi mới nghe lại giọng nói của bé con này, Chu Dần Khôn đang định trêu cô thêm vài câu, nhưng không ngờ là giây tiếp theo trong mắt cô gái đã tràn ngập nước mắt: "Thật sự là chú, chú đến cứu cháu sao!"
Cô vừa khóc vừa nhào vào lòng anh, ôm lấy cổ anh. Nước mắt lăn thành từng giọt lớn, nóng hổi, rơi xuống​​ ướt đẫm cổ áo người đàn ông.
Ở giữa không trung, Carl nheo mắt nhìn: "Lão đại làm gì vậy, chỉ còn một phút nữa mà vẫn cứ ôm tới ôm lui cho được?"
Không ai trong tai nghe đáp lại hắn cả.
Còn nghĩ anh vẫn sẽ tiếp tục lãng phí thời gian trầm mê vào sắc đẹp, nhưng Carl còn chưa kịp nói xong đã thấy Chu Dần Khôn nhanh chóng khoác áo giáp cho cô, ôm cô lên trong tư thế cũ, cất súng đi, dùng một tay dữ lấy sợi dây.
Khoảnh khắc sợi dây được nắm chặt, ba chiếc trực thăng đồng loạt cất cánh, hướng về ba hướng khác nhau rời đi.
Ba mươi giây sau, một chiếc trực thăng quân sự của Thái Lan bay đến. Nhưng ba chiếc trực thăng kia đã vô tung vô ảnh.
Trong cabin, Chu Dần Khôn đặt súng qua một bên, ngồi xuống, cô gái trong ngực anh vẫn luôn ôm cổ anh, hai chân quấn quanh eo, không chịu buông ra, trông không khác gì một con gấu túi.
Chu Dần Khôn kéo tay cô nhưng vẫn không rút ra được.
"Này." Bàn tay xoa xoa lung tung sau ót cô: "Buông ra."
Cần cổ truyền đến một tiếng nức nở trầm thấp, nhưng vẫn không buông ra. Có vẻ như là thực sự sợ hãi, cho nên bám mãi không buông chút an tâm này.
Bây giờ cô đã như vậy, Chu Dần Khôn cũng không dám cười nhạo cô, anh cầm chiếc áo khoác vest lúc mặc trở về đây quấn lên người cô, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Anh hỏi: "Người kia có đánh hay chạm vào cháu không?"
Nhìn như không có vết thương nào, nhưng quần áo trên người sờ vào rất lạnh.
Hạ Hạ vẫn không lên tiếng, lần này người đàn ông không chờ cô buông nữa ra, anh trực tiếp kéo tay cô ra, cơ thể mềm mại trong vòng tay anh lập tức ngả về phía sau, cô bé lên cơn sốt rồi ngất đi.