Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ – Chu Phù Yêu

Chương 104




Ngay sau đó, một chiếc Bentley màu đen dừng lại trước mặt Chu Dần Khôn.

Sau đó một người đàn ông bước ra khỏi ghế lái, người này là thành viên của quân đội vũ trang tên Lâm Thành, người này trước đó khi ở Mesai có hợp tác với Carl giam Chu Hạ Hạ và Tát Mã.

Lâm Thành sinh ra ở Quảng Đông, Trung Quốc, khi còn nhỏ đã được cha mẹ vụng trộm đưa sang Myanmar, sau khi cha mẹ hắn qua đời, để có miếng ăn, hắn ta gia nhập quân đội trẻ em của Myanmar, sau đó được gia nhập quân đội vũ trang của Chu Dần Khôn vì tài thiện xạ xuất sắc. A Diệu tạm thời đang ở Myanmar vì vấn đề thẻ nhớ, Chu Dần Khôn đã điều động Lâm Thành đến mang đồ qua.

"Anh Khôn, đã tìm thấy người rồi." Hắn mở cửa ghế sau.

Chu Dần Khôn lên xe, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc gọi. Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy: "Anh Khôn."

"Có đang ở khách sạn không?" Anh hỏi.

Tạp Na bên kia ừm nhẹ, hỏi lại: "Anh Khôn, tối nay anh có quay lại không?"

"Chưa biết được." Chu Dần Khôn nói: "Nếu thấy không thoải mái thì cứ nói với tôi, tôi đổi chỗ cho em."

Bên kia cười khúc khích: "Được."

Cúp máy không bao lâu, chiếc Bentley cũng dừng lại ở đường South Point của phố ẩm thực thành phố Cửu Long.

Mặc dù đang là buổi chiều nhưng trên phố ẩm thực lại có rất nhiều người, thoạt nhìn qua có rất nhiều gian hàng, phần lớn đều là người Đông Nam Á. Chu Dần Khôn đi đến cuối ngã tư khu dân cư, tầng trên cùng mở một nhà hàng Thái, trên sân thượng đổ nát có mấy cái bàn, sau bữa trưa, còn có vài người trùm mũ lên đầu ngủ gật.

Ở cuối bàn bên cạnh, có một bóng người mập mạp đang nói chuyện điện thoại với giọng Quảng Đông đặc sệt, cho đến khi bị vỗ nhẹ vào vai, người đàn ông mới quay lại, nhìn thấy hai người đàn ông cao lớn, vội vàng cúp điện thoại, cười hỏi: "Hai người đến đây để du lịch à, nào đến đây, ở đây chúng tôi có đồ ăn Thái chính hiệu, còn có đồ ăn Hồng Kông! Giá cả ưu đãi—"

Chu Dần Khôn cau mày nhìn khuôn mặt đầy mỡ của ông ta, Lâm Thành ngắt lời: "Vinh Mập."

*Đoạn này là Phì Vinh, Phì là mập, Vinh là họ. Gọi Vinh mập Vinh béo đều được.

Nghe được xưng hô này, người đàn ông giật mình. Rất lâu rồi không có ai gọi hắn như vậy nữa, hắn ta mở nhà hàng ở đây đã hơn mười năm, mọi người đều biết đến với cái tên "Trương Kí Đại Lão Vinh".

"Cậu là..."

"Ông đi theo Chu Diệu Huy bao nhiêu năm rồi?" Chu Dần Khôn đi thẳng vào vấn đề.

Nhắc đến cái tên Chu Diệu Huy, sắc mặt Vinh Mập nhất thời cứng đờ, mắt thấy các bác gái đang làm việc nhìn sang bên này, nhân viên của hắn cũng không giỏi kín mồm kín miệng, Vinh Mập vội vàng vẫy tay, hét lớn: "Các người muốn chết à, định lấy tiền lương của tôi rồi ở đây làm xà vương hả? Đi đi đi!"

*Xà vương: ý ám chỉ lười biếng không muốn làm việc.

Đáng lẽ sau bữa trưa là thời gian nghỉ ngơi, nhưng không biết tại sao tên béo này lại bắt đầu nổi điên chửi người. Các bác gái trợn trắng mắt nhìn trời nhìn đất rồi đi xuống. Lúc này trên sân thượng chỉ còn lại ba người.

Nhắc tới Chu Diệu Huy, hai người này thoạt nhìn không giống người Hồng Kông, nhìn mặt và dáng người cũng có thể biết họ là người có luyện tập, khi còn trẻ hắn cũng đã gặp qua nhiều người, đánh nhau rất giỏi.

Vinh Mập đã quen với việc làm ăn, biết thế nào là nhượng bộ để đổi lấy nụ cười: "Tôi từng đi theo Chu Diệu Huy, nhưng cũng đã là chuyện của hơn mười mấy năm trước rồi, tôi đi theo anh ấy ba bốn năm, sau đó anh ấy ngừng làm việc ở Hồng Kông, lúc ấy vợ tôi lại có thai, cho nên nhân cơ hội này rửa tay gác kiếm chuyển qua làm ăn buôn bán."

Nói xong hắn lại hỏi: "Cậu là gì của anh Huy? Ồ nhưng mà mặc kệ cậu là ai, tôi cũng đều chào đón cậu đến đây."

Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc rồi nói: "Từ đó đến giờ chưa từng gặp Chu Diệu Huy à?"

Vinh Mập suy nghĩ một lúc: "Có gặp qua. Khoảng... hai năm trước? Tôi không nhớ chính xác lắm, chỉ nhớ đã nhìn thấy anh ấy từ xa ở Tân Giới, anh ấy đi cùng với một vài người nước ngoài, họ đến một khách sạn sang trọng nhất. Ban đầu tôi muốn tiến đến chào hỏi, nhưng sau đó nghĩ lại, Anh Huy đang có chuyện làm ăn lớn, anh ấy sao còn có thể nhớ đến một tên tiểu tốt như tôi."

*Tân Giới: một khu vực của Hồng Kông, bên cạnh đảo Hồng Kông và bán đảo Cửu Long. Nơi này chiếm hơn một nửa dân số Hồng Kông.

Chu Dần Khôn nghe xong cũng không nói gì, đi hai bước đến mép sân thượng. Chẳng trách lại mở nhà hàng ở đây, tuy hơi cũ kỹ đổ nát nhưng nhìn từ góc độ này có thể ngắm nhìn toàn cảnh thành phố Cửu Long.

Ông già bắt đầu khởi nghiệp công việc kinh doanh ở Hồng Kông, sau đó đến Myanmar, hoạt động kinh doanh ở Hồng Kông đang dần ảm đạm, để không để lại nhược điểm, sau này để Chu Diệu Huy chịu trách nhiệm hoàn thiện phần công việc kinh doanh. Chu Diệu Huy sống ở Hồng Kông được vài năm, nhưng sau khi công việc kinh doanh kết thúc, ông ta cũng không để ý đến nơi này nữa. Có điều, Vinh Mập nói hắn đã gặp Chu Diệu Huy ở Hồng Kông hai năm trước.

Rõ ràng có vấn đề.

Một lúc sau, Chu Dần Khôn nói: "Hiện nay chỗ nào có nhiều mối quan hệ nhất."

Làm theo cách của Hà Ngọc Long, Hiệp hội Hòa An chắc chắn không phải là kẻ lãnh đạo.

Quả nhiên, Vinh Mập nói: "Chắc chắn là xã đoàn Đông Hưng của gia tộc Trần ở Đồn Môn! Hội này đã được xây dựng qua nhiều thế hệ, mặc dù không bằng những năm trước nhưng xét về thực lực thì đúng là như vậy."

Vinh Mập giơ ngón tay cái lên, Chu Dần Khôn thậm chí còn không thèm nhìn lại. Vinh Mập ngượng ngùng cười với Lâm Thành, nhưng người này cũng vô cảm nốt, hắn ta vô thức nuốt nước bọt.

"Trần gia làm nghề gì?" Chu Dần Khôn hỏi.

"Vẫn là mấy nghề cũ, thu phí bảo kê, cá độ bóng đá, đua ngựa, công việc làm ăn ngày càng lớn, còn mở một sòng bạc mới ở Macao! Nghe nói lớn đến mức đáng sợ, khiến tôi đây cũng có chút ngứa ngáy tay chân—"

"Ngoài những thứ này ra còn có cái gì khác không?"

Vinh Mập nghe hỏi xong, trong mắt lóe lên, mỉm cười nói: "Còn bao nhiêu nữa thì tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ là chủ một nhà hàng, mỗi ngày đều cắm mặt vào dầu muối tương giấm, làm sao mà biết rõ về mấy ông lớn được chứ..."

Vừa nói lời này, Chu Dần Khôn quay lại nói: "Ông không biết?"

"Đúng đúng, tôi thực sự không biết."

Chưa kịp nói xong, Lâm Thành đã lấy ra một xấp đô la nhét vào người Vinh Mập, bỏ vào túi tạp dề của hắn, hai mắt Vinh Mập sáng lên, nói: "Vô ích, vô ích thôi.", nhưng tay hắn cho tay vào túi, lén lút sờ thử vài cái.

Còn chưa kịp nghĩ ra lý do, Lâm Thành lại nhét một cọc dày hơn trước, túi tạp dề thì nhỏ mà tiền thì nhiều, Vinh Mập vội vàng giữ lại: "Ối, đừng để nó rớt xuống đất!"

Chu Dần Khôn cười hỏi: "Bây giờ đã biết chưa?"

Vinh Mập cẩn thận gấp tiền lại, cười hắc hắc hai tiếng: "Tuy rằng rất lâu rồi không còn can thiệp đến chuyện giang hồ này nữa, nhưng các anh em ngày xưa của tôi cũng thường xuyên tới đây lo việc làm ăn. Những thứ nên biết, những thứ không nên biết, tôi cũng có biết một chút."

Vinh Mập đến gần thì thầm: "Nhà họ Trần có người bảo kê, trắng dám làm, mà đen—cũng dám làm."

Hắn ta khịt khịt mũi, nhìn chằm chằm vào Chu Dần Khôn.

Đã nói đến mức này, thứ nên hiểu cũng phải hiểu rồi, Chu Dần Khôn hừ một tiếng: "Bọn họ lấy nguồn cung từ đâu ra?"

Thấy Chu Dần Khôn vừa nghe xong là lập tức hiểu ngay, Vinh Mập nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới.

Hắn chưa từng gặp Chu Dần Khôn, nhưng hắn biết Chu Diệu Huy làm gì, thầm nghĩ đây có lẽ là đồng nghiệp của Chu Diệu Huy, hỏi về các con đường làm ăn của nhà Trần, muốn làm gì không cần nói cũng biết.

Chỉ là... anh thoạt nhìn không phải người địa phương, đối nghịch với Trần gia, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Nói đến việc hợp tác với Trần gia, e rằng bọn họ cũng sẽ không thèm để ý tới.

"Chuyện này tôi thật sự không biết, đây là tuyệt mật, chỉ có những thành viên nòng cốt của Trần gia mới biết, người ngoài sao có thể tùy tiện biết được. Trần gia mấy năm nay kín tiếng, nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền!"

"Hòa An sao với Đông Hưng thì thế nào?"

Vinh Mập lập tức hiểu ra: "Cậu là người Hòa An? Ối, đều là gia đình cả, lãnh thổ của chúng tôi nằm dưới con mắt của Hòa An. Nhìn xem, doanh nghiệp nào cũng đang làm ăn rất tốt, cũng không ai dám gây sự với chúng tôi!"

Nghĩ tới đây hắn liền giật mình, chẳng lẽ Hòa An đột nhiên đánh chủ ý lên Đông Hưng sao?

Lại nhìn hai người này, tựa hồ là đang hướng thẳng về phía hắn mà đi, tức là bọn họ đã biết về hắn từ lâu, thậm chí... đã điều tra từ trước? Nghĩ đến đây, Vinh Mập cười không nổi nữa, nhận tiền rồi tiết lộ một chút tin tức thì không sao, nhưng vũng nước đục giữa băng đảng và xã hội là tuyệt đối không thể lội qua được.

Thời tiết ở Hồng Kông vào tháng 11 mát mẻ, dễ chịu nhưng trên trán của tên Mập kia lại lấm tấm những giọt mồ hôi.

"Ông buôn bán giao dịch nhiều năm như vậy chắc cũng hiểu được một số đạo lý nhỉ? Nếu một nhà ăn hết thịt mỡ, vậy những nhà khác sẽ lật bàn mà phải không?"

Chu Dần Khôn dập tàn thuốc: "Hôm nay ông theo tôi, không cần dùng dao kề súng cũng đã kể cho tôi nghe những thứ ông biết, việc còn lại của ông là im lặng và tiếp tục buôn bán, hiểu không?"

Vinh Mập hít mũi, không nói gì.

Chu Dần Khôn tâm tình tốt nói: "Không sao, tôi có thể cho ông thêm một lựa chọn."

"Cạch" một tiếng vang, chiếc rương đặt bên cạnh Lâm Thành đặt lên bàn. "Cạch" một tiếng nữa chiếc hộp mở ra, Vinh Mập nhìn sang, bên trong đựng đầy tiền, bên trên còn có một chiếc kẹp tóc nhỏ màu hồng.

"Nhặt được nó ở cổng trường mẫu giáo, không biết có phải của con gái út nhà ông không."

Vinh Mập đổ mồ hôi: "Này, cái này, đứa nhỏ hay quậy phá. Về tôi sẽ dạy lại con bé!"

Hắn nhét chiếc kẹp tóc vào túi,  bàn tay lạnh toát lau mồ hôi trên trán rồi mỉm cười: "Tiền này tốt nhất vẫn là không nên nhận, đều là người nhà, tôi vốn nên giúp đỡ mà."

"Không nên." Chu Dần Khôn bước tới nói: "Gia đình thì cũng không nên giúp nhau không công. Ông quen thuộc với Hòa An Hội, cho nên ông cũng biết những người kia sống ở đâu và tính cách như thế nào mà phải không?"

Vinh Mập gật đầu, như thể đã đoán được điều gì đó.

Những người vừa ăn ở đây còn đang bàn tán xem trưa nay An Hội có chọn được người kế vị hay không. Nghe nói cháu trai Hà Ngọc Long đã trở về, ứng cử viên ban đầu cho vị trí đứng đầu cũng không còn thích hợp nữa. Vậy chẳng lẽ người đó...

Vậy mối quan hệ của anh với Chu Diệu Huy là gì?

*

Buổi tối, Hà Ngọc Long đích thân xuống bếp, làm những món ăn chính thống của Hồng Kông, nghe nói Chu Dần Khôn hôm sau muốn đến thăm một số chú bác trong xã đoàn, Hà Ngọc Long gật đầu đồng ý, tỏ ý sẽ đích thân giới thiệu anh với họ.

Chu Dần Khôn cười cười từ chối: "Ông ngoại, nếu ông dẫn cháu đi cùng thì mọi người sẽ nghĩ thế nào? Khi đó, họ sẽ cho rằng ông có ý ​​khác, chắc chắn sẽ gây ra hiểu lầm."

Hà Ngọc Long nghe xong cười lớn: "Được, được, vậy thì cháu cứ tự mình đi đi. Cứ coi như vãn bối đến thăm trưởng bối, ông không ra mặt, mấy lão già đó cũng không thể nói ông thiên vị cháu trai mình được. Điều cấm kỵ nhất trong xã đoàn chính là một bát nước không phẳng, A Khôn, cháu hiểu đạo lý này là tốt."

Chu Dần Khôn cười cười không đáp.

Ngày hôm sau, Vinh Mập sợ đến muộn nên tới sớm chờ hẳn một lúc lâu.

Lần lượt đến thăm hỏi mấy người chú bác, những người đó đều giống như những gì Vinh Mập nói, rất lém lỉnh, lúc nhận đá quý thì nói rất nhiều, nhưng lại không nói ra được mấy lời hữu ích. Xem ra bọn họ đều hiểu được thái độ của Hà Ngọc Long trưa hôm qua, mặc dù Chu Dần Khôn đã trở lại, nhưng Hà Ngọc Long không nhất định sẽ để anh làm người kế vị. Rốt cuộc thì, anh cũng chưa bao tiếp xúc với Hòa An Hội.

Người cuối cùng là Hồng Bác Thành, hắn sống ở rất xa, biệt thự nằm ở lưng chừng núi. Lúc Chu Dần Khôn đến, Hồng Bác Thành đang câu cá trong ao ở nhà riêng.

Món quà Chu Dần Khôn tặng cho Hồng Bác Thành là món quà đắt tiền nhất, Hồng Bác Thành không thiếu tiền, nhưng rõ ràng món quà này nhìn ra được người tặng rất dụng tâm, ông ta vốn có ấn tượng tốt với Chu Dần Khôn, sau khi Chu Dần Khôn đến, ông ta cũng chỉ nói chuyện phiếm chứ không nhắc đến chuyện xã đoàn.

"A Khôn." Hồng Bác Thành thả lưỡi câu có mồi xuống nước: "Ông ngoại cháu gần đây đang đau đầu về vấn đề trường đua ngựa, Ngụy Diên cũng đang xử lý chuyện này, nhưng cũng chỉ càng rắc rối thêm."

"Trường đua ngựa?"

"Cá cược là một trong những cách kiếm tiền chính, ông của cháu muốn xây dựng một trường đua ngựa lớn ở Shatin. Một khi nó được xây dựng, các sự kiện, vé vào cửa và hoa hồng nhận được từ các cuộc đua ngựa cộng lại sẽ thành một khoản thu nhập đáng kể. Nhưng ở giữa rõ ràng là có người đang ngáng chân, không có giấy phép xây dựng hợp pháp, nếu vẫn ngang ngược xây lên thì sẽ là hành vi vi phạm pháp luật. Cháu hiểu ý chú không?"

*Shatin: khu phố dọc theo sông Shing Mun ở phía đông Tân Giới, Hồng Kong. Thị trấn này thành lập năm 1973 theo chương trình phát triển thị trấn mới.

Chu Dần Khôn gật đầu: "Vấn đề này cần có sự đồng ý hợp pháp, Ngụy Diên đã có cách rồi sao?"

"Cái này là việc của nó, chúng ta chỉ nhìn kết quả, không nhìn quá trình."

Chu Dần Khôn nhướng mày: "Cảm ơn ông chú đã cho cháu lời khuyên."

Hồng Bác Thành xua tay: "Đừng khách khí như vậy."

Ra khỏi biệt thự của Hồng Bác Thành thì trời cũng đã tối. Lâm Thành đã chờ ở bên ngoài.

Chiếc Bentley lái đi trên con đường quanh co, Chu Dần Khôn ngồi ở ghế sau nghịch điện thoại di động. Ngay khi chiếc xe chuẩn bị hòa vào con đường xuống đồi, Lâm Thành bất ngờ phanh gấp, xe của họ bị một chiếc xe cảnh sát dồn vào góc đường.

"Anh Khôn." Lâm Thành lập tức nhìn Chu Dần Khôn qua kính gương hậu.

Người đàn ông ngồi ở ghế sau liếc nhìn viên cảnh sát đang đi thẳng về phía này, nhẹ giọng nói: "Không cần ngăn cản, dù sao cũng không cản được."

Lâm Thành bất lực nhìn Chu Dần Khôn lên xe cảnh sát. Hắn cau mày, lập tức quay người lên xe, bám sát phía sau xe cảnh sát.