Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 135: Dẫn Sói Vào Nhà




Lần này Đỗ Thanh Định có hơi luống cuống, vốn anh ta không kiêng kị Trần Dật Thần là vì cảm thấy Dương Thái sẽ lựa chọn đứng trung lập giữa anh ta và Trần Dật Thần, dù sao phía sau anh ta còn có nhà họ Đỗ, Dương Thái có coi trọng Trần Dật Thần thì hẳn sẽ không vì Trần Dật Thần mà đắc tội với nhà họ Đỗ.



Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ của Dương Thái, hiển nhiên không hề cân nhắc đến nhà họ Đỗ!



Chỉ sợ tầm quan trọng của Trần Dật Thần trong lòng Dương Thái đã vượt ngoài sức tưởng tượng của anh ta!



Trên thực tế, lúc này những người khác cũng trợn tròn mắt nhìn thái độ cung kính của Dương Thái đối với Trần Dật Thần.



Dương Thái là ai?



Thái tử gia của Kin Lăng!



Thậm chí xưng là cậu chủ đứng đầu Kim Lăng cũng không đủ.



Bọn họ chưa từng thấy qua, Dương Thái sẽ dùng giọng điệu này để nói chuyện với người khác.



Mấy thanh niên đứng cạnh Đỗ Thanh Định cũng nhẹ nhàng đứng cách xa Đỗ Thanh Định một chút, là nhóm con ông cháu cha giàu có nhất ở Kim Lăng, bọn họ cũng không ngốc, ngay từ đầu, bọn họ không nhìn ra thái độ khác thường của Dương Thái nên mới muốn hợp tác với Đỗ Thanh Định chống lại Trần Dật Thần, cổ đông lớn nhất này.



Nhưng bây giờ, từ cách cư xử của Dương Thái cho thấy có lẽ thân phận của Trần Dật Thần vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, cho dù bọn họ có hợp lại cũng không đối đầu được với Trần Dật Thần!



Vương Hiểu Nha và Lý Tuyết cũng trợn mắt há hốc mồm, lúc Đỗ Thanh Định vừa gọi Trần Dật Thần là cậu Trần, bọn họ còn nghi ngờ thân phận của Trần Dật Thần, nhưng bây giờ, ngay cả Dương Thái cũng dùng cách xưng hô này để gọi Trần Dật Thần, nếu bọn họ còn nghi ngờ nữa thì đúng là chứa bã đậu.



Khi mọi người đang suy đoán thân phận của Trần Dật Thần thì có hai chiếc xe tải chứa lồng sắt màu xanh quân đột lái tới.





Trong lồng sắt giam giữ hai con hổ Siberi cao cỡ một người, cho dù cách lông sắt, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được hơi thở hung tàn của hổ Siberi.



Đỗ Tử Duyệt cũng luống cuống, Trần Dật Thần đưa hai con hổ Siberi này tới không cần nói cũng biết dụng ý, đương nhiên là muốn dùng lại thủ đoạn mà cô ta đã dùng với Hạ Nhược Y lên người cô ta.



“Anh, mau cứu em.” Đỗ Tử Duyệt dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Đỗ Thanh Định, nói, Hạ Nhược Y có thể chạy trốn khỏi miệng sói, nhưng cô ta chưa chắc có may mắn thoát khỏi miệng hổ.



Sắc mặt Đỗ Thanh Định trở nên khó coi, lần nữa đứng trước mặt Trần Dật Thần, lạnh lùng hỏi: “Cậu Trần, nhất định cùng với nhà họ Đỗ của tôi không chết không thôi đấy à?”




Đỗ Thanh Định không thể không mang nhà họ Đỗ ra, bây giờ Dương Thái đã không đứng về phía anh ta, anh ta cũng chỉ còn có thể ỷ lại vào nhà họ Đỗ!



“Nhà họ Đỗ?” Trần Dật Thần lắc đầu, vẻ mặt có chút khinh thường, nói: “Có lẽ anh không nghe rõ lời tôi vừa nói, tôi bảo Dương Thái đưa cho nhà họ Đỗ của anh 114 tỷ, có nghĩa là cho dù nhà họ Đỗ các người không thể không đếm xỉa đến vết thương của Nhược Y, ba mươi tám người nhà họ Đỗ của anh, mỗi người đều sẽ gánh chịu một lần, cho nên không phải nhà họ Đỗ và tôi không chết không thôi, mà là tôi với nhà họ Đỗ, không! chết! không! thôi!”



Dứt lời, cả sảnh đều lặng ngắt như tời!



Trước đó, ngoại trừ Dương Thái, đám người này vốn không nghĩ ra Trần Dật Thần cho nhà họ Đỗ 114 tỷ là có ý nghĩa gì, bây giờ thì bọn họ đã hiểu rồi.



Trần Dật Thần đang giúp Hạ Nhược Y hả giận, lúc trước, Đỗ Thanh Định nói sẽ bồi thường ba tỷ cho vết thương của Hạ Nhược Y!



Có điều, cái này cũng quá bá đạo rồi!



Tốt xấu gì Hạ Nhược Y cũng bị thương, Đỗ Thanh Định mới nói lời này, nhưng ba mươi tám người nhà họ Đỗ thì vốn không liên quan gì đến việc này.




Tuy nhiên, bây giờ, Trần Dật Thần muốn cho ba mươi tám người nhà họ Đỗ chịu một lần bị thương giống Hạ Nhược Y, sau đó lại cho 114 tỷ.



Đây là tác phong bá đạo gì!



Mặt Đỗ Thanh Định đỏ lên, anh ta không ngờ, Trần Dật Thần lại ngang ngược đến mức này, nghe ý thì lúc đầu Trần Dật Thần cũng tính bỏ qua nhà họ Đỗ, có ý dính líu tới chín tộc.



Thế nhưng đứng sau lưng anh ta lại là nhà họ Đỗ.



Một gia tộc cắm rễ hơn tám trăm năm ở Kim Lăng, có được thế lực rắc rối phức tạp ở đây, có thể ảnh hưởng tới cả nên kinh tế của Kim Lăng, Trần Dật Thần dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy!



“Cậu Trần, em gái tôi chỉ là không hiểu chuyện, vì sao cậu Trần không cho nó một cơ hội?” Đỗ Thanh Định nghiêm nghị quát, chuyện tới nước này, anh ta cũng không dám cược xem rốt cuộc Trần Dật Thần có năng lực lớn như nào, bây giờ anh ta chỉ có thể chịu thua.



“Không hiểu chuyện?” Vẻ mặt Trần Dật Thần đột nhiên trở nên lạnh lẽo, một câu không hiểu chuyện là có thể bỏ qua mọi việc?



“Cậu Trần, vợ của cậu đã bị thương, nhà họ Đỗ chúng tôi sẽ mời bác sĩ giỏi nhất cố gắng hết sức để chữa trị, ngoài ra, tôi cũng sẽ đưa Tử Duyệt về nhà, trừng phạt thích đáng, đồng thời sẽ không để cho nó ra khỏi nhà họ Đỗ nửa bước…” Đỗ Thanh Định nói, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh ta.




“Không cần, tôi sẽ chữa trị cho vết thương của Nhược Y!” Trần Dật Thần khoát tay, lạnh lùng nói.



“Về phần người phụ nữ ác độc này, đừng nói tôi không cho cô ta cơ hội, cho cô ta tiến vào động sói đen, chờ ba phút, nếu sau ba phút, cô ta có thể còn sống đi ra thì tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ!” Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn Đỗ Tử Duyệt, nói.



“Không thể nào!” Sắc mặt Đỗ Thanh Định đen đi, bây giờ trong động sói đen không có sói đen, nhưng lại có hai con hổ Siberi, để cho Tử Duyệt vào đó cùng hai con hổ kia, đây chẳng khác nào trực tiếp giết chết Tử Duyệt.




“Tôi không vào!” Đỗ Tử Duyệt cũng la to, nước mắt chảy ra, sợ đến không đứng vững.



“Không thể nào?” Trần Dật Thần cười mỉa mai, sau đó liếc ánh mắt lạnh như băng về phía Đỗ Thanh Định: “Vậy anh và cô ta cùng đi vào đi!”



“Trần Dật Thần, anh dám? Tôi là độc đinh nhà họ Đỗ, anh bảo tôi đi vào là muốn nhà họ Đỗ tôi tuyệt hậu à, nhà họ Đỗ chúng tôi sẽ không buông tha cho anh!” Vẻ mặt Đỗ Thanh Định tràn đầy kinh hãi, nghiêm nghị quát lên, anh ta không ngờ, Trần Dật Thần lại không coi ai ra gì đến mức độ này. Anh ta là người thừa kế nhà họ Đỗ, bảo anh ta đi vào đó chính là hoàn toàn làm mếch lòng nhà họ Đỗ, nhà họ Đỗ sẽ sống chết với Trần Dật Thần, khiến cho Trần Dật Thần không có đường lùi.



“Nhà họ Đỗ không buông tha cho tôi? Anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Đỗ của anh à?” Trần Dật Thần nhướn mày, lạnh nhạt hỏi.



“Dương Thái, ra tay đi.” Trần Dật Thần nhìn Dương Thái, nói.



Da đầu Dương Thái có hơi tê, không khỏi nhìn Đỗ Thanh Định, hỏi: “Cậu Trần, Thanh Định… cũng phải đi vào sao?”



Lời này của anh ta có ý cầu xin cho Đỗ Thanh Định, nếu như Đỗ Thanh Định cũng đi vào, nhà họ Đỗ chắc chắn sẽ giận tím mặt, hóa thành cho dại cắn người khắp nơi, mặc dù Trần Dật Thần mới là kẻ đầu têu, nhưng anh ta là đồng lõa, cũng khó thoát tội.



Bây giờ Dương Thái có hơi hối hận, anh ta vốn cho rằng, ép Trần Dật Thần lên chiếc thuyền quốc tế Cửu Long này sẽ mang đến lợi ích khó tưởng tượng nổi cho quốc tế Cửu Long, nhưng nào ngờ lại như dẫn sói vào nhà, lòng dạ Trần Dật Thần đúng là quá độc ác! Hành động lần này của anh đương nhiên là muốn xả giận cho Hạ Nhược Y, nhưng chưa chắc loại bỏ được hết cái mầm họa mang tên Đỗ Thanh Định này, sau đó có ý giết gà dọa khỉ, dù sao trước đó trong phòng họp, Đỗ Thanh Định đã có biểu hiện không phục với Trần Dật Thần.



“Anh không bằng lòng à?” Lông mày của Trần Dật Thần nhếch lên.



Dương Thái như nghẹn thở, lúc này nếu anh ta nói không bằng lòng sợ rằng sẽ đặc tội với Trần Dật Thần, vậy hành động lôi kéo Trần Dật Thần trước đó của anh ta chẳng phải uổng công hay sao?



Nghĩ đến đó, Dương Thái nghiến răng, cuối cùng đưa ra quyết định.