Chương 98 : Có Cái Cù Lôi !
Chương 98 : Có Cái Cù Lôi !
Ra khỏi phường thị, hai chiếc phi thuyền hướng về Đào Hoa Sơn mà bay, Trần Trường Xuân sau khi giúp Lý Lục thu nhận đệ tử. Về sau có thể nhờ vào hắn có thêm nhân thủ, làm nhiệm vụ hoặc khai mở sản nghiệp cũng không còn bị gò bó do thiếu tay thiếu chân.
Nghĩ đến tương lai rộng mở, Trần Trường Xuân tâm tình vô cùng vui vẻ, sau khi cùng Lý Lục nói chuyện một hồi liền ra boong thuyền đứng ngâm nga.
Có điều, hắn vui chẳng được bao lâu, sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi, hai mắt chăm chú nhìn chiếc phi thuyền đang chặn lại đường ở phía trước.
" Mẹ kiếp, đi đâu cũng gặp c·ướp, bổn toạ không uổng là giò heo."
Trần Trường Xuân thầm phun một câu, nhìn chiếc phi thuyền trước mắt cất giọng :
" Có phải c·ướp không ? "
Yên tĩnh, không ai hồi đáp, phi thuyền thì vẫn tiến lại gần. Trần Trường Xuân gặp cảnh này ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Tuy nhiên, hắn cũng không có ngự kiếm bay về phía phi thuyền, mà là lặng yên chờ đợi hai bên xích lại gần nhau hơn.
Cho đến khi chỉ còn cách nhau vài chục mét, Trần Trường Xuân nhìn thấy đứng trên mũi thuyền là một vị nam tử trung niên mặt trắng không râu hắn lại hô to :
" Có phải c·ướp không?"
Trung niên nhân nghe hỏi liền lắc đầu đáp lời :
" Đạo hữu hiểu lầm, chúng ta không phải c·ướp."
Trần Trường Xuân càng thêm khó hiểu thầm nghĩ :
" Không phải c·ướp chặn đường bổn toạ làm gì ? "
Đương nhiên là có chuyện mới chặn đường rồi.
Đám người này không là ai khác, chính là người của Xích Hà Tông, vừa rồi khi Trần Trường Xuân dẫn theo đã từng là thiếu tông chủ của bọn hắn đi, người mang trách nhiệm giá·m s·át đã ngay tức dùng truyền âm lệnh bài gửi tin.
Gã này là do đang ở gần phường thị nên đã ngay lập tức đi chặn đường.
...
Tuy là khó hiểu cùng với khó chịu khi bị người chặn đường, nhưng Trần Đại Gia Chủ với tư cách là người "có học" hắn vẫn nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói không có chút nào gọi là bất mãn :
" Nếu không phải c·ướp, đạo hữu chặn đường ta có việc gì không ?"
Trung niên nhân thái độ vẫn bình thản như lúc đầu, nhàn nhạt nói :
" Đạo hữu có phải vừa mới thu một tên đệ tử gọi là Phan Tử Hiền đúng không ? Nếu như phải làm phiền đạo hữu trả hắn về chỗ cũ, hoặc là giao cho ta cũng được."
Trần Trường Xuân khẽ nhíu mày một cái lắc đầu :
" Cái này thì không được, Phan Tử Hiền hắn đã là đệ tử của Bá Khí Tông, lý nào ta lại giao hắn cho ngươi. Thêm nữa, hắn cũng không phạm tông quy, ta càng không thể đuổi. Dù sao thì quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cho dù là tông chủ cũng không thể nào mà vô cớ đuổi đệ tử của mình. Ta nói vậy đạo hữu đồng ý không ?"
Gã trung niên nhân nhíu mày nói :
" Đạo hữu nói không sai, nhưng hắn vốn không phải là đệ tử của Bá Khí Tông, mà là Xích Hà Tông. Ta thân là trưởng lão phải bắt hắn trở về, làm phiền đạo hữu giao người ! nếu không..."
Nói đến câu cuối giọng điệu của hắn liền trở nên đanh thép, hiện rõ uy h·iếp.
Vốn ban đầu Trần Trường Xuân còn khó hiểu, theo như lời của Phan Tử Xuyên hắn từng là thiếu tông chủ của Xích Hà Tông, mặc dù đã bị phế bỏ tu vi, nhưng Trần Trường Xuân khẳng định hắn vẫn còn có chút thực lực trong người, làm sao lại lăn lộn thành một tên ăn mày.
Nhưng bây giờ nghe được tên trước mắt nói là trưởng lão của Xích Hà Tông, lại thêm bọn hắn vô cùng chuẩn giờ đúng lúc mà tìm tới.
Trên đời này làm gì có chuyện nào trùng hợp như vậy.
Tám thành là Phan Tử Xuyên bị bọn hắn giá·m s·át, cho sống nhưng không cho tôn nghiêm, bắt hắn làm ăn mày.
Hôm nay thấy Trần Trường Xuân cùng Lý Lục dẫn hắn rời đi nên mới cản lại.
Minh bạch mọi chuyện, nhưng Phan Tử Xuyên đã là đệ tử của Bá Khí Tông, tương lai là thế lực phụ thuộc của hắn, Trần Trường Xuân sao lại giao người.
" Ta không cần biết, nhưng hiện tại Phan Tử Xuyên đã là đệ tử của Bá Khí Tông, giao người cho ngươi là chuyện không thể nào. Lại nói ta cũng không phải tông chủ, đuổi hay không đuổi, giao hay không giao, cũng không đến lượt ta quản."
Nghe được lời nói của Trần Trường Xuân, gã trung niên nhân hai mắt hiện lên lửa giận :
" Mẹ nó, ngươi không phải tông chủ vậy đứng ra nói chuyện làm gì ? Cút đi. Kêu tông chủ của các ngươi ra đây."
Đám đệ tử vừa thu, nãy giờ vẫn mơ hồ đứng yên nghe chuyện.
Thấy đã đến cao trào sắp đánh nhau bọn hắn liền bắt đầu nhao nhao ngươi hỏi ta, ta hỏi ngươi.
" Phan Tử Xuyên là ai ? "
" Là tên cuối cùng được thu đó, trong đám chúng ta hắn là người có tiếng nhất rồi, trước kia hắn từng ra tay đánh gãy giò một gã lưu manh ức h·iếp Tiểu Giang đó."
" Nguyên lai là hắn."
Ngay lúc đám thiếu niên, hài đồng lao nhao ríu rít bàn tán, Phan Tử Hiên nãy giờ vốn im lặng, nhưng nhìn mặt kẻ thù mãi hắn cũng nhịn không được.
Thêm nữa, hắn cũng không biết Trần Trường Xuân cùng với Lý Lục thực lực ra sao, có thể chống lại đám người trước mặt hay không.
Do đó, sau khi gã trưởng lão dứt lời cùng với những lời bàn tán không còn, hắn liền đứng ra hùng hồn nói :
" Đại nhân không cần lo cho đệ tử, dù sao đệ tử vẫn chưa chính thức nhập tông, không cần vì đệ tử mà liều mạng. Cứ giao đệ tử cho bọn hắn là được."
Trần Trường Xuân quái dị nhìn Phan Tử Xuyên thầm nghĩ.
Không nhập tông đã xưng đệ tử, mà còn là câu câu đều xưng, ngươi ý gì đây ?
Gài hàng bổn toạ cùng Lục Cẩu hay gì ?
Bổn toạ có vì ngươi liều mạng sao ? Nếu đánh không lại bổn toạ liền chạy.
Vì người liều mạng ? Có cái cù lôi !
Tuy nhiên, nghĩ thì có thể được, nhưng nói thì lại không, dù sao Trần Trường Xuân thân là ca ca tông chủ, những lời này rất dễ làm cho lòng người nguội lạnh, hắn sao lại có thể thốt ra khỏi miệng.
Sau khi phun nước bọt, Trần Trường Xuân mở miệng, nhưng chưa kịp nói thì...
Lý Lục sau khi ổn định Trận Pháp không cho thuyền rơi liền ra boong tàu đứng, nghe được những lời của Phan Tử Hiền thì hùng hồn gấp đôi :
" Ngươi ! Đã bước lên thuyền tặc ! À không thuyền này ! Đã là đệ tử của Bá Khí Tông rồi ! Không cần phải suy nghĩ nhiều ! Cứ đứng yên đó đi, mọi chuyện có bổn tông chủ lo !"
Trần Trường Xuân gặp Lý Lục "Hùng Hồn" mỗi câu ngưng một nhịp, to giọng nói.
Sắc mặt còn quái dị hơn vừa rồi, không chỉ hắn mà còn có một số thiếu niên hài đồng trên thuyền sắc mặt cũng giống y như vậy.
Tuy nhiên, trên đời này chưa bao giờ thiếu trường hợp đặc biệt, cũng có một số thiếu niên lại vô cùng cảm động trước những lời hùng hồn, đầy bao che như cha đối con của Lý Lục.
Không chỉ là bọn hắn không đâu, mà còn có cả Tô Minh Nguyệt.
Từ đầu nàng điều khiển thuyền đi sau, gặp thuyền bọn hắn dừng nàng cũng ổn định trận pháp cho thuyền không rơi, sau đó ngự phong qua đây.
Những lời của Lý Lục cùng Phan Tử Hiền nàng cũng nghe rõ rõ ràng ràng.
Trái ngược với Trần Trường Xuân và một số người, nàng lúc này tựa như đã thấy một màn, có thể nói là " kinh thiên động địa, người gặp người khóc, chó gặp chó cảm động." Nhịn không được mà hai mắt đỏ hoe, tựa như sắp rơi lệ.
" Tông chủ ! Đệ tử, thật sự là chỉ biết mang đến phiền phức cho người, không bằng tông chủ đuổi đệ tử đi đi. Không cần vì ta mà liều mạng đâu ! Nếu có kiếp sau ta nhất định làm trâu làm chó mà báo đáp tông chủ !"
Phan Tử Hiền nghe được những lời lẽ " Hùng hồn" của Lý Lục ngay lập tức rươm rướm nước mắt, thần sắc vô cùng cảm động nói.
Nhìn qua còn tưởng Lý Lục đã cứu được ba đời nhà hắn, hay là đàn một khúc nhạc giúp người cha bại liệt nhiều năm của hắn đứng dậy đi được.