Chương 78 : Nghĩ Thử Xem Sướng Không ?.
Chương 78 : Nghĩ Thử Xem Sướng Không ?.
Nhìn gã tiểu nhị không nói gì, Trần Trường Xuân ánh mắt cũng loé lên vẻ nghi hoặc.
Tuy nhiên, Trần Trường Xuân chưa kịp hỏi, thì tên tiểu nhị đã hoàn thần nói :
" Đoạt mạch chiến sắp diễn ra, nhà nhà đều đi đăng ký, hoặc xem náo nhiệt do đó mới vắng vậy thôi. Chẳng lẽ khách quan chỉ mới định cư ở đây vài năm ? "
Trần Trường Xuân gật đầu nói :
" Không sai, ta chỉ đến đây được tầm bốn năm mà thôi."
Tiểu nhị sắc mặt hiện lên vẻ bừng tỉnh :
" Nguyên lai là vậy, khách quan chỉ ở vài năm không biết cũng bình thường. Đoạt mạch chiến là do tam tông tổ chức, mười năm một lần. Mười người đứng đầu sẽ được chọn linh mạch ở trong địa phận Đại Huyền làm tộc địa hoặc tông môn. "
Trần Trường Xuân nghe vậy gật đầu, hỏi thêm vài câu, đứng dậy ra khỏi tửu quán.
Đi trên đại lộ, nhớ đến nhiệm vụ, Trần Trường Xuân bắt đầu suy tư.
Theo như tên tiểu nhị nói.
Đoạt mạch chiến là do tam tông tổ chức, mục đích là gì thì tên tiểu nhị đó cũng không nói, nhưng chuyện này cũng không khó đoán.
Có lẽ tam tông muốn hút máu nhiều một chút mà thôi.
Dù sao một tên đóng thuế sao bằng một gia tộc hoặc tông môn.
Cứ cho một toà linh mạch, để cho bọn hắn sinh sôi nảy nở, luyện đan chế dược, trồng trọt cày linh điền, hằng năm đóng thuế.
Bản thân thì chỉ cần ngồi ở trên hưởng thụ là được rồi.
Trần Trường Xuân lúc này cũng có ý nghĩ suy đoán như vậy.
Có điều, Trần Trường Xuân cũng không có lấn cấn mục đích của tam tông là gì, hắn chỉ muốn làm rõ đối thủ tranh đoạt ra sao mà thôi.
Nếu như chỉ có tu sĩ Luyện Khí Kỳ tham gia, đoạt linh mạch cũng chẳng khác gì là bỏ tiền vào túi, nhưng nếu có Trúc Cơ Kỳ tu sĩ lại là một chuyện khác.
Trần Trường Xuân chỉ mới đột phá đến Luyện Khí Đỉnh Phong, đan điền cũng vừa phân tách, mặc dù thực lực tăng gấp năm lần lúc trước.
Nhưng hắn chưa từng chiến đấu với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, sao mà biết được thực lực của bọn hắn ra sao, có thể hay không vượt cấp g·iết địch ?
Đây mới là chuyện Trần Trường Xuân lo lắng, tuy nhiên, sau một hồi suy tư, hắn liền dẹp chuyện này sang một bên.
Dù sao, thể lệ đoạt mạch chiến như thế nào còn chưa rõ, đã lo chuyện đối thủ, cái này quả thật có chút lo xa còn kèm theo chút tính chất lo bò trắng răng.
Đã có chủ ý, Trần Trường Xuân đi tìm Lý Lục.
" Lục Cẩu."
Đến chỗ tập kết phân của Lý Lục, Trần Trường Xuân hô to một tiếng.
" Đại ca à ? có chuyện gì sao ?"
Đang dùng linh lực khống chế hai cái xẻng xúc phân lên xe, để nhân công đẩy ra ngoại thành, nghe được thanh âm của Trần Trường Xuân, Lý Lục liền rống to đáp lại.
" Vào thính đường nhà ngươi rồi nói."
Trần Trường Xuân đáp lại một câu, đi vào thính đường nhà Lý Lục.
" Được rồi đợi chút ta ra liền."
Lý Lục đáp lại một câu, sau đó xúc đầy hai xe phân còn trống, dùng linh lực tẩy sạch mùi hôi vết bẩn trên y phục.
Bước vào thính đường, nhìn Trần Trường Xuân đang ngồi trên ghế uống trà, Lý Lục ánh mắt loé lên vẻ nghi hoặc hỏi :
" Đại Ca có chuyện gì sao ? "
Đợi Lý Lục ngồi xuống, Trần Trường Xuân rót một tách trà cho hắn rồi nói :
" Ngươi biết đoạt mạch chiến không ?"
Lý Lục bưng lên tách trà uống ngụm nhỏ gật đầu :
" Biết, đại ca ngươi hỏi chuyện này làm gì ?"
Mới đầu Lý Lục có chút khó hiểu, nhưng nhớ đến Trần Trường Xuân thường nhai một câu muốn thành lập gia tộc, chiếm linh sơn.
Câu hỏi ra khỏi miệng, Lý Lục liền hỏi thêm một câu :
" Chẳng lẽ ngươi muốn tham gia ?"
Trần Trưởng Xuân gật đầu thừa nhận nói :
" Đúng, ta định dẫn ngươi theo cùng nhau tranh đoạt linh mạch, ngươi thấy sao ?"
Lý Lục nghe hắn hỏi, cứ như nhìn tên điên ánh mắt hiện vẻ khó hiểu :
" Đại ca ngươi muốn thành lập gia tộc tranh linh mạch là đúng, ta có thân thích nhi nữ gì đâu mà tranh ? "
Trần Trường Xuân nhìn hắn :
" Ngươi đúng là không có tiền đồ, chẳng lẽ ngươi không tính đến sau này lập gia đình, chẳng lẽ ngươi định ở vậy đến già hoặc là tu đến thành tiên sao ?"
Lý Lục gật đầu chém đinh chặt sắt :
" Không sai, nữ nhân chỉ làm tốc độ rút kiếm của ta chậm đi, câu này cũng là đại ca ngươi hay nói không phải sao ? Ta nghe lời ngươi, quyết định một mình tu đến thành tiên, tiêu dao nhất thế !"
Trần Trường Xuân nghe hắn nói vậy, nhất thời đầu có chút to lên, bắt đầu hoài nghi thầm nghĩ.
Lúc trước bổn toạ có nói vậy sao ?
Nếu là vậy bổn toạ sao lại cưới Tô Minh Nguyệt ? Chẳng lẽ bổn toạ bị bỏ bùa ?
Nữ nhân ? Tà ! Quá tà !
Tuy nhiên, nghĩ thì nghĩ vậy thôi, cọc trâu đã đóng sao mà gỡ đây ?
Rất nhanh Trần gia chủ liền bỏ đi ý nghĩ kỳ quái này sau đầu, nhìn Lý Lục nói :
" Vậy ngươi không muốn làm một tông chủ ? Ác bá nhất phương, không đúng, làm nhất phương bá chủ ?"
" Tông chủ ? Nhất phương bá chủ ?"
Lý Lục nghe Trần Trường Xuân hỏi kinh ngạc hỏi ngược lại.
Gặp cá đã cắn câu, Trần Trường Xuân thu lại tất cả nét cười, chỉ chừa lại vẻ nghiêm túc :
" Không sai ! Ngươi không muốn làm gia chủ cũng có thể làm tông chủ nha. Thử nghĩ xem, dưới tràng một đống đệ tử quỳ rạp cung kính hô to tông chủ. Ra ngoài người người cung kính gọi tông chủ, tham dự đại tiệc lớn nhỏ đều có kẻ kêu" Lục Cẩu tông chủ đến !"
Thêm nữa, nếu như có kẻ không có mắt muốn đối phó ngươi, thì ngươi chỉ cần một cái phất tay một đám đệ tử liền vì ngươi diệt địch. Nghĩ thử xem, sướng không ?."
Lý Lục nghe Trần Gia Chủ chỉ ra những mặt tốt đẹp, ánh mắt loé lên tinh quang gật đầu đồng tình đáp lời :
" Sướng !"
Được đà lấn tới, Trần Trường Xuân hỏi thêm :
" Uy phong không ? "
Lý Lục gật đầu đáp lời :
" Uy Phong !"
Trần Trường Xuân cười toe toét nói :
" Vậy đi !"
Lý Lục nghi hoặc hỏi :
" Đi đâu ?"
Trần Trường Xuân nghi hoặc nói :
" Đăng ký tham gia đoạt mạch chiến."
Lý Lục bĩu môi :
" Đi mình ngươi đi, đại ca ngươi tưởng ta là hài tử sao ? Giờ mà còn vẻ bánh ngọt cho ta ăn ?"
Lý Lục chơi với Trần Trường Xuân từ nhỏ, tuy là hắn tính tình âm hiểm đầu óc có chút thông minh, khôn lõi, nhưng sao sánh bằng Trần Trường Xuân.
Mà chuyện này cũng là chuyện thường tình, dù sao con nít năm sáu tuổi dù có âm hiểm, khôn ngoan cho mấy cũng khó mà sánh bằng một người trưởng thành.
Từ nhỏ đã bị Trần Trường Xuân dụ dỗ cõng nồi không biết bao nhiêu lần, Lý Lục rút ra rất nhiều kinh nghiệm xương máu.
Bây giờ, Trần Trường Xuân dùng trò gạt con nít này, thì sao lừa hắn cho được.
Những câu vừa rồi Trần gia chủ nói, nghe qua rất là sung sướng, rất là này nọ.
Nhưng mà đó chỉ là một mặt tốt đẹp khi làm tông chủ mà thôi.
Tông chủ cũng không phải muốn ngồi là ngồi, ngoài thực lực cường đại phải có đầu óc, phải lo trong lo ngoài. Những gì Trần Trường Xuân nêu ra chỉ là mặt sáng, nhưng mặt tối thì hắn chưa kể.
Chẳng hạn như là việc khai tông lập phái, thì phải cần những gì, rồi phải thu đệ tử ở đâu, một quá trình lập tông hắn một chữ không nói. Chỉ nhắc đến thành quả khi thành công.
Lý Lục tính tình đầu óc tự nhận không kém Trần gia chủ tự nhiên hiểu rõ, hắn chỉ đang vẻ bánh mà thôi.
Đương nhiên là không thể nào trúng bẫy bị hắn lừa rồi.