Chương 6 : Nửa Năm Sau.
Trãi qua một đêm sấm to mưa nhỏ, Trần Trường Xuân mặt úp vào lòng ngực Tô Minh Nguyệt ngủ say như c·hết.
Đến khi tỉnh dậy, mặt trời đã mọc qua đỉnh đầu.
Mặc y phục chỉnh chu, rửa mặt súc miệng thần thanh khí sảng Trần Trường Xuân mở cửa đi đến phòng bếp, nấu chút cháo thịt bằm chậm rãi ăn trưa.
Ngay lúc ăn trưa, Tô Minh Nguyệt xuất hiện nhìn hắn khoé môi hơi nhếch lên, Trần Trường Xuân thấy nụ cười của nàng tựa như tiểu tướng quân bị bại trận, lập tức cúi đầu không dám ngẩng đầu lên.
Một cỗ khuất nhục trong lòng sinh ra.
Quả thực chỉ có cày c·hết trâu, chứ chưa bao giờ có cày hỏng ruộng mà.
Nội tâm oán thầm Trần Trường Xuân cúi đầu hậm hực húp cháo.
Giải quyết xong nồi cháo, Trần Trường Xuân nhắm mắt làm ngơ cứ như không thấy nàng, bận rộn luyện dược.
....
Thời gian nửa năm cứ vậy trôi qua.
Trãi qua nửa năm điên cuồng luyện dược, Trần Trường Xuân hôm nay tích luỹ gần hai ngàn lượng bạc, quy đổi hoàng kim chính là hai mươi lượng hoàng kim.
Lúc trước hai thỏi vàng của hắn, cũng chỉ có một lượng hoàng kim, nếu như bây giờ hắn vẫn ở quê nhà làm địa chủ, đừng nói nửa năm thu hai mươi lượng hoàng kim, một năm một hai lượng cũng là nhiều rồi.
Dù sao hắn thu tô của đám tá điền cũng không nặng như những người khác.
Nhìn trước mắt hai mươi lượng hoàng kim, Trần Trường Xuân nội tâm cảm khái không thôi.
Vận mệnh thật biết trêu người, nếu như hắn không bị đám sơn tặc c·ướp b·óc, bây giờ có lẽ vẫn là tên địa chủ, ăn ăn ngủ ngủ, an ổn một đời, đi đến điểm cuối của nhân sinh.
Xem qua vẫn là đám sơn tặc đó giúp Trần Trường Xuân, nhưng đây cũng không phải phép tính, một cộng một bằng hai đơn giản như vậy.
Đám khốn nạn đó vào thôn g·iết người c·ướp c·ủa, hộ viện của hắn trung liệt vì hắn cản đao, gia đình thê nữ của bọn hắn trở thành mẹ quá con côi, ai nuôi dưỡng mẹ con bọn họ ? thôn dân chất phác có tội lỗi gì ?
Đáng bị bọn hắn chém g·iết, đầu thân một nẻo ?
Trần Trường Xuân lại trêu chọc gì bọn hắn ?
Phải chịu một tháng đói khổ lưu vong ?
Không nhà để về ?
Nếu mà nói đến tội, cả Xuân Điền Thôn chỉ có một tội mà thôi, chính là yếu nhược, ở thế giới mạnh được yếu thua này, yếu chính là nguyên tội !
Ngươi yếu ta có quyền g·iết ngươi, ngươi yếu chính là tội của ngươi, ai biểu ngươi không cường đại như ta ? Vì ngươi là kẻ yếu ngươi đáng c·hết !
Nghe qua buồn cười đúng không, nhưng thế giới này chính là như vậy.
Lại nói đến đám sơn tặc có thể tồn tại, không bị thanh trừng tiêu diệt cũng là có đạo lý.
Chẳng hạn như đồ sát một thôn, lại hiến lên ba phần, hoặc nữa phần thu hoạch, cho đám quan lại ai sẽ đi quản.
Chỉ cần không ở trước mặt bọn hắn g·iết người là được, dù sao một đám dân đen c·hết thì c·hết.
Trần Trường Xuân không có lòng dạ đi cải biến quy tắc thế giới này, mà dù có hắn cũng không có sức để làm, hắn chỉ có thể bảo vệ người nhà, hoặc chế định quy tắc ở địa bàn của hắn mà thôi.
Mà chuyện này cũng không có đơn giản kết thúc như vậy!
Lúc nào đột phá Hậu Thiên Đỉnh Phong, chính là ngày Trần Trường Xuân lấy đầu của bọn hắn làm trái banh để đá !
Dập tắt tâm tư báo thù, Trần Trường Xuân bỏ hai mươi lượng hoàng kim vào ngực, đi đến phòng bếp nói với Tô Minh Nguyệt một tiếng.
Cất bước ra ngoài, đi trên đường phố náo nhiệt, Trần Trường Xuân hết nhìn đông lại nhìn tây.
" Công tử mua bánh bao không ? Bánh bao vừa ra lò còn nóng nè ."
Trên đường một trung niên nhân bán bánh bao nhìn Trần Trường Xuân rao hàng.
Lắc lắc đầu, tiếp tục đi đường, dọc đường hết người này đến người khác mời chào Trần Trường Xuân, nào là đồ ăn, thuốc dùng cho phòng the, đủ loại tạp phẩm, thậm chí còn có người lôi kéo hắn đến trước quầy hàng mình.
Mặc dù biết bọn hắn là vì mưu sinh, nhưng bị lôi lôi kéo kéo kiểu đó vô cùng phiền phức, cuối cùng hắn liền làm mặt lạnh, lộ ra khí thế võ giả một bộ người sống chớ gần, mới không còn người tiến đến lôi kéo.
Đến An Gia Cư, một tên trung niên nam tử ngũ quan bình thường, cái loại quăng vô đám người khó mà tìm ra. hắn mặc một lam bào nhìn thấy Trần Trường Xuân liền nở nụ cười nhiệt tình nói :
" A Trần Dược Sư hôm nay cơn gió nào đưa ngài đến đây, rồng đến nhà tôm, rồng đến nhà tôm nha."
" Ha ha, Phạm quản sự lâu ngày không gặp."
Trần Trường Xuân mặc dù đóng cửa trong nhà, nhưng từ ba tháng trước, hắn bắt đầu luyện đủ loại đan dược, cung cấp cho Bách Thảo Các, ở Vân Vũ Thành này cũng đã có một chút danh tiếng.
Dù sao hắn luyện toàn là đan dược đắt đỏ, mà mỗi một viên đan dược bán ra đều có Bách Thảo Các quảng bá cho hắn, không có danh tiếng cũng khó.
Qua một phen nói chuyện phiếm, Trần Trường Xuân đi vào chính sự :
" Hôm nay đến đây, chính là muốn nhờ Phạm quản sự giới thiệu cho ta một toà lầu các, ta định thuê hoặc mua để mở cửa hàng. "
" Mở cửa hàng ? "
Phạm Đống trầm ngâm suy tư một chút, nhìn hắn nói tiếp :
" Ở thành đông các cửa hàng mặt tiền đã có người thuê hết, nếu không Trần Dược Sư thuê một toà ở Nam thành đi, ở đó có một toà lầu các cao ba tầng, toạ lạc ngay trung tâm ở Nam thành, dòng người đông đúc rất thích hợp cho buôn bán."
Thành đông đã đủ dược các, mở cửa hàng ở thành nam cũng không tệ, ít cạnh tranh ít v·a c·hạm có thể an ổn kinh doanh.
" Cũng được, làm phiền Phạm quản sự dẫn ta đi xem cửa hàng."
Trần Trường Xuân nghe vậy suy tư một chút gật đầu nói.
...
Ra khỏi An Gia Cư, một đường cưỡi xe ngựa, mười lăm phút sau.
Xe ngựa dừng lại ở nam thành một toà lầu các cao ba tầng, nguy nga khí phái, gạch ngói bóng loáng, lối ra vào có tầm mười mấy hai mươi mét.
Tiến vào lầu các, chính sảnh vô cùng rộng rãi sàn được lát bằng ván gỗ bóng loáng, diện tích ngang tầm năm ba mấy bốn mươi mét, dài chừng một trăm mét.
" Trần Dược Sư thấy sao, vừa ý không ?"
Phạm Đống đứng ở một bên, mĩm cười nói.
" Vừa ý là vừa ý, nhưng không biết giả cả thế nào ?"
Trần Trường Xuân nhìn quanh một vòng hài lòng nói.
" Thuê một năm mười lượng hoàng kim, nếu mua thì Ngàn lượng hoàng kim."
Phạm Đống mĩm cười, ánh mắt loé tinh quang, một bộ mê tài nói.
" Ừm ngàn lượng cũng không,... cái gì hoàng kim ?"
Trần Trường Xuân hài lòng nhìn tới nhìn lui, một bên nghe Phạm Đống nói bình thản đáp lời, nhưng khi nghe rõ câu cuối, anh thanh của hắn đã biến thành âm cao.
" Không sai, Ngàn lượng hoàng kim."
" Thuê thuê, không mua."
Trần Trường Xuân nghe vậy lập tức thuê, lấy ra mười lượng hoàng kim đưa cho hắn.
Bán không được nhà mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Trần Trường Xuân thuê hắn cũng được hoa hồng, nên vẫn mĩm cười, lấy ra bút mực giấy nghiêng.
Thuần thục viết chứng từ, cuối cùng chờ Trần Trường Xuân ký tên xong hắn lấy ra một ngọc ấn, đóng xuống.
Hai tờ chứng từ, Trần Trường Xuân một tờ, An Gia Cư giữ một tờ.
...