Chương 59 : Dự Tính
Chính sảnh khách điếm tiếng kêu cha gọi mẹ vang khắp nơi, gần hai mươi tên chó săn có kẻ thì bị Trần Trường Xuân đá nổ đầu ngã xuống máu me tràn trề dưới sàn nhà, có người thì bị hắn đánh gãy tay chân co rúm nằm dưới đất.
Nhìn tới nhìn lui chỉ còn mỗi Triệu Bá cùng Hắc Y Nhân là còn đứng thẳng.
Tuy nhiên, vừa rồi Trần Trường Xuân không chỉ " chiếu cố " đám chó săn của Triệu Bá, mà còn chiếu cố luôn cả hắn cùng với gã Hắc Y Nhân.
Chỉ thấy Hắc Y Nhân cùng Triệu Bá lúc này tứ chi đều đã gãy làm đôi, nhe răng trợn mắt nằm dưới đất.
" Ngươi không thể g·iết ta."
Triệu Bá ánh mắt hoảng sợ nhìn Trần Trường Xuân nói.
Nằm cạnh Triệu Bá, Hắc Y Nhân nghe vậy cũng ngay tức nói theo :
" Đúng vậy, ngươi không thể g·iết.."
Tuy nhiên gã Hắc Y Nhân chỉ vừa nói được nửa câu đã im bặc, hai mắt trừng to, sắc mặt sợ hãi khoé miệng mau tươi trào ra, phát ra thanh âm " Ô,Ô..." tựa như muốn nói gì đó nhưng lại không thành tiếng.
Trần Trường Xuân hai mắt nhìn xuống chân đang giẫm lên cổ họng của gã Hắc Y Nhân, ánh mắt hiện lên sát khí nói:
" Ngươi nói quá nhiều."
Dứt lời Trần Trường Xuân liền giậm mạnh xuống, gã Hắc Y Nhân cũng đi theo một cước này rời đi nhân gian.
Diệt sát Hắc Y Nhân, Trần Trường Xuân hai mắt nhìn về phía Triệu Bá. Sau đó giơ chân lên đạp xuống chân của hắn, tiếng xương vỡ vụn, tiếng hét đau đớn thảm thiết của Triệu Bá cũng theo đó hoà vang.
Trần Trường Xuân hai mắt đầy sát khí, phát tiết oán hận giùm thôn dân Xuân Điền Thôn điên cuồng xuất cước, giẫm đạp đến khi cả người Triệu Bá không một căn xương cốt lành lặn mới thôi.
Mà khi Trần Trường Xuân dừng tay, Triệu Bá cũng đã đi đời nhà ma từ lâu. Liếc mắt nhìn t·hi t·hể Triệu Bá một cái, Trần Trường Xuân đưa mắt nhìn về đám chó săn còn sống, sau đó nhặt lên một thanh trường kiếm đâm xuyên cổ họng của bọn hắn.
Triệu Bá cùng thủ hạ đều c·hết hết, chính sảnh khách điếm liền trở nên yên tĩnh.
Mẫu tử Tô Minh Nguyệt từ đầu đến đuôi đều không chớp mắt nhìn thân ảnh Trần Trường Xuân, đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, Tô Minh Nguyệt hai mắt loé sáng nhìn Trần Trường Xuân.
Nhìn chăm chăm khiến Trần Trường Xuân nổi da gà, bất quá nàng chỉ nhìn mà thôi cũng không nói gì, nhìn đã rồi thì nàng đưa mắt nhìn về phía t·hi t·hể Triệu Bá.
Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, cũng như vậy, nhìn Trần Trường Xuân xong lại nhìn Triệu Bá không có một câu nào thốt ra khỏi miệng.
Về phần Vân Đông thì khác, hắn vẫn một mực nhìn phụ thân của mình, ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Trần Trường Xuân tự nhiên cũng thấy được, nội tâm nhất thời cũng vô cùng thoải mái.
...
Xác c·hết ngỗn ngang nằm dưới sàn, cả nhà Trần Trường Xuân lại không nói một lời nào, khiến cho ở đằng xa quan chiến chủ nhân khách điếm vô cùng khó xử. Tâm tình bất định do do dự dự, tiến đến không xong lui cũng không được.
Tuy nhiên hắn cũng không do dự quá lâu.
Bởi vì lúc này Trần Trường Xuân rốt cuộc lên tiếng :
" Ông chủ, hai vạn lượng đủ đền đồ vật ở đây rồi đúng không ?"
Bên ngoài chính sảnh, ông chủ khách điếm nghe vậy thì vô thức gật đầu.
Thấy người này gật đầu, Trần Trường Xuân cũng gật đầu, quăng hai vạn ngân phiếu lên một cái bàn gần đó, sau đó hắn cõng Tô Minh Nguyệt lên lưng, tay thì bế Trần Vân Đông, về phần Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ thì tự dìu nhau mà đi.
Cả nhà năm người theo Trần Trường Xuân trở về phòng, sau đó tắm rửa, băng bó v·ết t·hương, thay y phục mới, Trần Trường Xuân đi lấy xe ngựa cùng với Đại Bạch, Đại Hắc.
Nhìn Đại Bạch, Đại Hắc đang đùa giỡn trong chuồng ngựa, Trần Trường Xuân lắc đầu có chút buồn bực, lầm bầm.
" Chủ nhân gặp nguy hiểm hai ngươi lại chui vào đây chơi đùa, không biết nuôi các ngươi có tác dụng gì, đúng là đồ chó. "
Nói thì nói như vậy thôi, dù sao chó nhà nuôi đã tám năm trời, bỏ đi cũng rất tiếc, với lại nuôi con gián lâu ngày cũng có tình cảm nói gì đến con chó.
Lại thêm Trần Trường Xuân đã nghĩ sai mọi chuyện, thật ra ngay từ đầu Tô Minh Nguyệt cảm thấy chó nuôi thì phải thả vườn, nếu không bọn hắn mất đi bản năng canh nhà tối ngày chỉ biết lủi vào phòng nằm ngủ. Cho nên đã đem Đại Bạch, Đại Hắc thả vào đây, để cho bọn nó chơi đùa, cũng không phải là do bọn nó tự mình chui vào.
Tô Minh Nguyệt ở một bên nghe vậy, đành đứng ra giải thích, sau khi nghe nàng nói rõ đầu đuôi Trần Trường Xuân gật gật đầu, cũng không nói gì thêm, dẫn theo người nhà rời đi khách điếm.
Mặc kệ ông chủ khách điếm đang đứng trước đại môn mang trên mặt thần sắc do dự nhìn mình.
Vừa rồi Trần Trường Xuân dùng hai vạn đền bàn ghế cùng cửa nẻo, vách tường, hắn lúc đó tâm thần đang trên mây do đó vô ý thức mà gật đầu.
Đợi đến khi tỉnh lại, chỉ vài cái bàn cùng cái ghế lại đưa hai vạn lượng, đền như vậy cũng quá bất thường, do đó hắn cũng bắt đầu suy nghĩ linh tinh, không biết Trần Trường Xuân đang có ý gì, có nên trả lại số dư hay không.
Tuy nhiên, Trần Trường Xuân từ lúc đặt hai vạn lượng xuống bàn cũng không nói thêm gì, dẫn vợ dẫn con xử lý v·ết t·hương thay đổi y phục, lấy ngựa dẫn chó.
Sau đó một mạch rời đi, không hề nhắc đến bạch ngân hay hoàng kim gì cả.
Đây cũng không phải Trần Trường Xuân hào phóng, mà là bạch ngân trong người hắn đã đủ, đủ để cho cả nhà tu luyện đến tiên thiên cảnh rồi.
Mà một khi cả nhà đến tiên thiên, Trần Trường Xuân liền rời đi phàm tục giới, tiền bạc cũng không còn quan trọng gì với hắn.
Do đó Trần Trường Xuân mới thuận tay ném hai vạn lượng lên bàn, nếu không nhiều lắm là hai trăm mà thôi.
Lại thêm, hai vạn lượng này vốn không phải là của Trần gia chủ, mà là của Triệu Bá. Tiền không phải của mình thì tiếc cái gì ?
...
Một đường đánh ngựa hướng về phía cổng thành mà chạy.
Trần Trường Xuân hai mắt nhìn đường vừa đánh ngựa vừa suy nghĩ lung tung, một tay nắm dây cương, một tay thì vuốt vuốt đầu Đại Bạch.
Doãn gia, Triệu Bá đã giải quyết xong, phụ mẫu không còn tại thế, Xuân Điền Thôn đã hoá cát bụi chỉ còn một mảnh hoang tàn, nhân quả đã không còn, kế tiếp cũng nên bước vào tu tiên giới, nhưng tu tiên giới ở đâu ?
Không nghĩ, trước hết phải chọn nơi để nương tử cùng ba đứa nhỏ an an ổn ổn tu luyện đã.
Mạch suy nghĩ chạy đến đây, Trần Trường Xuân chăm chú đánh ngựa, một lát sau ra khỏi thành, lại đi thêm tầm một canh giờ.
Trần Trường Xuân cho xe ngựa dừng lại dưới một gốc cây đại thụ, thò đầu vào trong thùng xe nhìn Tô Minh Nguyệt nói :
" Nương tử, ngươi nói thử xem kế tiếp chúng ta nên đi đâu bây giờ ?"
" Về Xuân Điền Thôn đi."
Tô Minh Nguyệt nghe hắn hỏi vậy, suy nghĩ một chút liền đáp lời.
Vừa rồi, dọc đường đi. Trần Trường Xuân cũng không chỉ nghĩ trong lòng, mà còn nói ra dự tính của mình.
Cho nên Tô Minh Nguyệt cũng biết rõ hắn muốn làm gì.
Mặc dù kinh ngạc trước quyết định tiến vào tu tiên giới của hắn nhưng Tô Minh Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều.
Bởi vì Trần Trường Xuân nói cho nàng biết, nàng cũng có thể tu tiên, nên chút do dự trong lòng cũng biến mất.
Đã người một nhà có thể cùng nhau tu tiên, sống lâu hơn một chút chuyện này cũng rất tốt, nàng ngăn cản để làm gì ?
Thêm nữa, tính tình đã có quyết định dù tám con trâu cũng khó kéo về của Trần Trường Xuân nàng cũng quá rõ, do đó nàng cũng lười phản đối.