Chương 48 : Ngươi Nhanh Ta Loạn.
Biết được Doãn Đại Hùng thực lực ngang mình, Ninh Vương sợ kéo dài hỏng việc, đành dùng hết toàn lực đối phó Vũ Tống.
Đối diện, Vũ Tống gặp kiếm kiếm chưởng chưởng của Ninh Vương, nội tâm kêu khổ không dứt. Hai mắt đảo lia đảo lịa tìm đường thoát thân. chỉ có điều, người của hắn lúc này đều bị đè đánh, làm gì có kẻ nào giúp hắn kéo chân Ninh Vương để hắn bỏ chạy.
Vũ Tống chỉ có thể chật vật né tránh, nhưng né tránh mãi cũng không phải cách.
Càng né càng lộ sơ hở, Ninh Vương tự nhiên chớp được thời cơ, nhất quyền tống vào lồng ngực của Vũ Tống, thanh âm nội giáp vỡ vụn vang lên, Vũ Tống thân thể như diều đứt dây bay ngược về sau, phun ra một ngụm máu.
Được thế không tha người, Ninh Vương cũng ngay lập tức theo sau phóng người lên cao, dùng toàn lực xuất ra nhất chưởng, một chưởng kình cuốn theo khí lưu, rơi vào người Vũ Tống.
Ầm~
Chưởng kình tạo ra một cơn bụi mờ, bao phủ toàn thân Vũ Tống, khi bụi bậm tán đi, Vũ Tống cũng đã khí tuyệt, nhưng ánh mắt thì trừng to, thần sắc tựa hồ vô cùng nghi hoặc khó hiểu. Ý niệm cuối cùng loé trên trong đầu hắn chính là vì sao Ninh Vương có thực lực như vậy ngay từ đầu không giải quyết hắn, hay là trước mắt mọi chuyện đều là ảo giác.
Đây sao có thể là ảo giác được, mà Vũ Tống nghi hoặc như vậy cũng là điều bình thường.
Nhìn qua, nhất chưởng tất sát này chính là một môn võ kỹ đại thành mới có thể tạo ra được. Mà Ninh Vương đã có thực lực như vậy tại sao ngay từ đầu không lộ ra, nhất chưởng giải quyết hắn cho nhanh ?
Hắn ẩn giấu đến bây giờ để làm gì ?
Ninh Vương tự nhiên có thể giải quyết Vũ Tống ngay lúc đầu, nhưng hắn không làm như vậy cũng là có lý do.
Chuyện này thì phải bắt đầu từ lúc Vũ, Doãn hai nhà lộ ra át chủ bài, Tiên Thiên Tông Sư không đơn giản như mặt ngoài, cộng lại chỉ có mười mấy vị, mà là hơn hai mươi vị.
Thấy đối phương ẩn giấu sâu chẳng kém mình là bao, Ninh Vương tự nhiên phải giữ một tay, chậm rãi thăm dò rồi, hắn cũng không muốn dùng hết toàn lực, để một hồi đến tình trạng đèn cạn dầu, tạo cho Doãn, Vũ hai nhà cơ hội lật bàn.
Hiện tại thăm dò đã đủ, Doãn Đại Hùng đã triển lộ ra thực lực thật sự, nhưng Vũ Tống cũng chỉ tàn tàn ở Tiên Thiên Hậu Kỳ, Ninh Vương không giải quyết hắn trước thì giải quyết ai ?
...
" Gia chủ !"
Trưởng lão của Vũ gia gặp Vũ Tống bị một chưởng của Ninh Vương g·iết c·hết thì hai mắt đỏ bừng, hét to sau đó quay đầu nhìn về phía Ninh Vương, ánh mắt tựa hồ muốn ăn thịt uống máu hắn.
Tuy nhiên, ánh mắt cũng không thể g·iết người, thêm nữa là đám trưởng lão này hiện tại cũng có thủ hạ của Ninh Vương "chăm sóc" muốn lao đến liều mạng với h·ung t·hủ g·iết gia chủ của mình cũng chẳng được.
Chỉ có thể phát tiết trên người đối thủ của minh mà thôi.
Ninh Vương cũng chẳng để ý đến chúng trưởng lão của Vũ gia, mà là nhìn về phía Doãn Đại Hùng.
Lúc này Doãn Đại Hùng sau một hồi chạy nhảy tránh né, đã thành công đánh cho Lý Vĩnh, Lý Kiêm không còn sức lực. Nằm dưới đất tựa đèn cạn dầu, sắc mặt trắng bệch.
Đây không phải là do bọn hắn đuổi theo Doãn Đại Hùng nên mệt đến tình trạng này, mà là bọn hắn trong lúc truy đuổi, bị Doãn Đại Hùng đánh lén thành ra như vậy.
Đúng vậy, Doãn Đại Hùng vừa chạy vừa đánh lén, chứ không phải là hắn chạy cho vui.
Lão đầu hơn trăm tuổi, sớm đã thành tinh sao làm những trò vô tri như vậy cho được.
...
Ninh Vương nhìn qua Doãn Đại Hùng ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã biến mất, loé lên vẻ khinh thường nói :
" Ta nghĩ ngươi nên đổi tên được rồi đó, Đại Hùng, Đại Hùng, không bằng đổi thành Đại Âm đi. không chỉ ẩn giấu tu vi, còn am hiểu đánh lén.
Chỉ có điều, nếu ngươi chỉ có bấy nhiêu thực lực cùng vài môn võ kỹ âm người đó, thôi thì t·ự s·át đi !
Đỡ tốn thời gian của bổn vương"
Doãn Đại Hùng nghe vậy, khoé môi khẽ nhếch đáp lời :
" Hắc hắc, Ninh Vương ngươi cũng chẳng kém cạnh gì ta, rõ ràng nắm giữ thực lực cường đại hơn Vũ Tống mấy bậc, nhưng lại dây dưa với hắn từ đầu đến giờ.
Tự sát ? Nực cười, ngươi ta thực lực ngang bằng, ngươi kêu ta t·ự s·át ? Ngươi bị ngu hay bị ngốc ?"
Vừa rồi Doãn Đại Hùng nhảy trái nhảy phải như vậy không chỉ là vì muốn đánh lén Lý Vĩnh, Lý Kiêm mà còn là để có dư lực chú ý nhất cử nhất động của Ninh Vương, nhìn rõ sâu cạn của hắn.
Bây giờ đã được như ý, Doãn Đại Hùng cũng không tiếp tục nói nhảm, đáp trả lại một câu, hắn liền lao người về phía Ninh Vương.
Có điều, hắn chỉ lao về phía Ninh Vương thôi, không hề có ý định cứng đối cứng, mà là thi triển thân pháp chạy quanh Ninh Vương, thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện.
Ở trong sơn động thiếu ánh sáng, thân ảnh của hắn càng trở nên quỷ dị, khó đoán, khó bắt.
Ninh Vương gặp cảnh này khẽ nhíu mày, vừa rồi hắn kêu Doãn Chí Hùng t·ự s·át chủ yếu là để lão tức giận cứng đối cứng với hắn, nhưng mà lão âm này cũng không nghe lời, như ý nguyện của hắn.
Có điều, thân pháp của Doãn Đại Hùng mặc dù có chút cao minh, khiến Ninh Vương ngoài ý liệu, phải dùng hạ sách khích tướng này, nhưng chuyện đã không thành thì thôi.
Với kinh nghiệm của Ninh Vương, hắn vẫn có thể tìm ra cách đối phó với con lươn trước mắt này được.
Ngươi nhanh thì ta loạn, chỉ cần đủ loạn, liền có thể tìm ra sơ hở, một lát sau Doãn Đại Hùng tiêu hao đủ nhiều cũng sẽ lộ nguyên hình mà thôi, không cần gấp.
Ninh Vương hừ lạnh một tiếng, tiếp đó xuất chưởng loạn xạ không có một chút quy luật chiêu thức gì cả.
Chưởng ảnh phách không kéo theo dòng khí lưu nhìn từ ngoài vào, bốn phương tám hướng đều có chưởng ảnh của Ninh Vương.
Hiện tại Doãn Đại Hùng mới chính thức là nhảy trái, nhảy phải để né tránh.
Chỉ thấy thân ảnh của hắn liên tục lên lên xuống xuống, né từng cái chưởng ảnh.
Một lát sau, Ninh Vương rốt cuộc nắm bắt được quỹ tích của thân pháp Doãn Đại Hùng, nắm trước tiên cơ xuất ra nhất chưởng.
Doãn Đại Hùng bị chưởng ảnh của Ninh Vương chặn đứng, chỉ đành dừng lại bộ pháp hiện ra nguyên hình, cứng đối cứng, chưởng đối chưởng với Ninh Vương.
Ầm~
Chưởng ảnh giao chưởng ảnh, một t·iếng n·ổ to vang lên, theo đó là một trận gió bụi.
Đến khi bụi mờ tán đi, một đạo hàn quang vòng cung chợt hiện, nhanh như cắt hướng cổ Doãn Chí Hùng.
Da gà nổi lên, Doãn Đại Hùng ngay lập tức ngã người về sau né tránh sát kỹ của Ninh Vương.
Trường kiếm không thể chém vào mục tiêu định sẵn, ngay lập tức đã được Ninh Vương thu về, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không nản chí, tiếp tục lao người về phía Doãn Đại Hùng xuất ra nhất kiếm.
Xém chút bị Ninh Vương âm c·hết, Doãn Đại Hùng hiện tại còn sợ không thôi, nhưng với kinh nghiệm sương máu dày dặn, rất nhanh hắn đã tỉnh lại, dùng trường đao trong tay đáp trả trường kiếm.
"Keng~"
Thanh âm đao kiếm giao nhau vang lên, Doãn Đại Hùng ngay lập tức lui về sau. Về phần Ninh Vương vẫn yên vị chỗ cũ không nhúc nhích chút nào.
Nhìn qua đã thấy được ai chiếm thượng phong.
Cảm nhận bàn tay tê dại, Doãn Đại Hùng hít sâu một hơi, hai mắt híp lại nhìn Ninh Vương nói :
" Ninh Vương quả nhiên thâm bất khả trắc, lão phu quả thật đã xem thường ngươi rồi."
" Ngươi cũng rất tốt, chỉ có điều... vẫn còn kém rất nhiều."
Ninh Vương nghe hắn nói vậy thì đáp lại một câu, sau đó cười lạnh nói tiếp :
" Nếu ngươi chỉ có bộ thân pháp cẩu thí này là lấy ra được thì tử kỳ của ngươi cũng đã đến rồi, đi c·hết đi !"
Dứt lời, Ninh Vương liền cầm trường kiếm dưới chân tụ lực phóng người về phía Doãn Đại Hùng chém ra nhất kiếm.