Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 45 : Đúng Chó !




Chương 45 : Đúng Chó !

Trần Trường Xuân đứng trong đám đông, nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt kém chút trừng rớt ra ngoài.

Mẹ kiếp, toàn là chó c·hết, một đám cẩu tử.

Bổn toạ hôm nay rốt cuộc hiểu câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Bề ngoài chỉ có ba vị Tiên Thiên Tông Sư, nhưng thực chất lại là tám.

Doãn gia, Doãn gia, hay nha.

Vũ gia cũng vậy, Bề ngoài chỉ chín, nhưng lại thực chất lại có mười mấy Tông Sư.

Hay nhất vẫn là Ninh Vương, đúng chó !

Gần ba mươi Tiên Thiên Tông Sư theo sau, gần như tất cả người đi theo đều là Tông Sư, vậy mà chỉ lộ ra mười một vị.

Trần Trường Xuân a Trần Trường Xuân, ngươi vẫn là quá non.

Trần Đại Gia Chủ trừng mắt nhìn chư vị Tiên Thiên Tông Sư, trong lòng thầm phun liên tục.

Sau một hồi ngạc nhiên bất ngờ bật ngửa, Trần Trường Xuân lắc đầu một cái, hai mắt hắn híp lại nhìn trên vách sơn động những viên dạ minh châu, khoé miệng khẽ nhếch nở một nụ cười.

...

Lúc này toàn trường lâm vào trạng thái giương cung bạt kiếm, nhưng vẫn chưa chính thức động thủ.

Ninh Vương gặp cảnh này, khẽ nhíu mày lại, bắt đầu tính toán được mất.

Một lát sau, vẫn là công pháp tu tiên quá hấp dẫn đối với hắn, Ninh Vương cũng mặc kệ sau trận chiến này thủ hạ mình còn lại bao nhiêu, phất tay ra hiệu đồng thời nói :

" Giết sạch bọn hắn !"



Gần ba mươi vị Tiên Thiên Tông Sư nghe vậy, ngay lập tức rút ra đao kiếm, lao về phía người Doãn, Vũ hai nhà.

Võ giả hậu thiên cảnh cũng chẳng ở không, lao vào nhau đánh túi bụi.

Bởi vì sơn động quá nhỏ, nhưng lại có hơn một trăm người chiến đấu với nhau, chiến trường của Tông Sư cùng Hậu Thiên Cảnh là một, do đó khó mà tránh khỏi n·gộ s·át.

Có kẻ b·ị c·hém c·hết, bị chưởng c·hết, bị đạp c·hết, tự nhiên cũng có những tiếng la, tiếng đao kiếm v·a c·hạm vang lên.

Sơn động vốn dĩ không rộng rãi, tiếng la của đoàn người nhất thời khiến sơn động trở nên ồn ào vô cùng, Trần Trường Xuân lúc này đang chen trong đám người, hướng về phía những viên dạ châu phóng phi tiêu cho nó rớt xuống đất, cũng bị tiếng ồn điếc tai này làm cho đau đầu nhức óc.

...

Đã có tiếng la hét đau đớn tự nhiên cũng có tiếng chửi bới rộn ràng như là :

" Ỷ lớn h·iếp nhỏ, ngươi vô sỉ !"

" Hừ, ngươi cũng g·iết Hậu Thiên Cảnh bên ta không ít, sao không nói vô sỉ."

" Đã cầm kiếm lên phải tự hiểu lấy, chém g·iết đương sẽ có kẻ c·hết."

" Vậy hậu bối của ngươi cũng vậy, cũng nên tự hiểu đi, đ·ã c·hết rồi, ngươi cũng không cần khóc cho hắn làm gì, khóc cho đến c·hết hắn cũng không sống dậy."

" Ngươi ! Xem chiêu !"

Trong đám người chém g·iết loạn xạ, hai lão giả tựa như ngoan đồng thổi râu trừng mắt nhìn nhau chửi, tay cũng không quên xuất kiếm, xuất chưởng.

Thực chất bọn hắn nói nhảm nhiều như vậy cũng không phải là do đầu óc bị hư, đang chém g·iết bỗng nhiên đòi công đạo cho hậu bối của mình.

Mà là vì bọn hắn muốn làm đối phương lơ là, để dễ dàng chém g·iết hơn mà thôi.

Hai lão già này cộng lại hơn hai trăm tuổi, mỗi lời nói của bọn hắn làm sao vô nghĩa cho được.



Bọn hắn cũng không phải thiếu niên khí thịnh, muốn hơn thua miệng lưỡi với nhau, tất cả cử động lời nói của bọn hắn chỉ là vì muốn g·iết đối phương mà thôi.

...

Nói đến khí thịnh, phải nói đến Triệu Chính Vũ cùng Doãn Chí Phong, Vũ Thần Tinh.

Trong đám đông, Triệu Chính Vũ bị Doãn Chí Phong cùng Vũ Thần Tinh đè đánh, tức giận chửi ầm lên :

" Hai tên chó c·hết các ngươi không nói võ đức ! Tốt nhất đừng để ta bắt được lỗ hỏng nếu không ..."

Triệu Chính Vũ nói đến chữ không, vốn muốn tiếp tục buông lời uy h·iếp, nhưng đã bị trường kiếm của cùng chưởng ảnh của Doãn Chí Phong, Vũ Thần Tinh cuốn theo khí lưu bay tới ngăn lại.

Phải liên tiếp né phải né trái.

Mà hai kẻ này được thế cũng không tha người, liên tục chửi bới :

" Kiêu ngạo nữa đi ! Hôm nay bổn thiếu chủ không chém xuống đầu ngươi liền đổi họ."

" Ha ha, Đại Vương Tử cái khỉ gì ? Cẩu Vương Tử mới đúng, bình thường ngươi không phải nói mình rất mạnh sao ? Tại sao hôm nay lại yếu vậy, chỉ có thể né phải, né trái, không dám đánh trả ?"

Triệu Chính Vũ nghe được lời này giận tím mặt, phẫn nộ quát :

" Hai con chó, các ngươi thử tách ra xem thử, ta có hay không chém đầu các ngươi xuống làm bô tiểu, hai con chó hùa, hiện giờ đắc ý cho đủ đi, một hồi...."

Ngay chữ hồi liền dừng, vế sau của hắn lại bị trường kiếm của Doãn Chí Phong ngăn lại.

Tuy nhiên, sau khi né được một kiếm này, Triệu Chính Vũ cũng không tiếp tục lui thủ, mà là toàn lực công kích Doãn Chí Phong cùng Vũ Thần Tinh.

Chỉ thấy hắn liên tiếp phóng ra ám khí, đồng thời xuất chưởng xuất thương.

Ám khí thì bay về phía Vũ Thần Tinh ngăn can hắn, trường kiếm thì ngắm ngay cổ họng của Doãn Chí Phong mà đâm.



Gặp một kiếm này, Doãn Chí Phong ngay lập tức xuất kiếm đáp trả, hai mũi kiếm chạm vào nhau, thân hình của Triệu Chính Vũ khựng lại, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Kế tiếp hắn đã ngay lập tức thu kiếm lao người về Doãn Chí Phong, xuất ra nhất chưởng.

Nhìn thấy Triệu Chính Vũ thu kiếm, Doãn Chí Phong cũng thu kiếm, lại nhìn thấy Triệu Chính Vũ xuất chưởng, hắn cũng đồng dạng xuất chưởng đáp trả.

Có điều, Triệu Chính Vũ cũng không dùng chưởng đối chưởng với Doãn Chí Phong, mà là lách người mặc kệ nhất chưởng của Doãn Chí Phong đánh vào người mình.

Liều mạng dùng thương đổi thương, xuất chưởng vào lồng ngực của Doãn Chí Phong.

Phốc~

Hai người đều b·ị t·hương lui về đằng sau, phun ra một ngụm máu tươi.

Trái ngược với sắc mặt khó coi của Doãn Chí Phong. Triệu Chính Vũ lúc này cười to nói :

" Hắc hắc, Doãn Chí Phong ngươi sủa tiếp cho ta nghe. Sủa đi có thưởng hắc hắc."

Triệu Chính Vũ từ đầu đến cuối điều bị Doãn Chí Phong cùng Vũ Thần Tinh đè đánh.

Bây giờ rốt cuộc có thể cho một kẻ trong hai thụ thương, nhất thời vô cùng sảng khoái, buông xuống một câu hắn tiếp tục lao người về phía Doãn Chí Phong.

Triệu Chính Vũ thì thoải mái rồi, bởi vì hắn có nội giáp tốt trong người, giảm đi mấy phần lựccủa Doãn Chí Phong, nên chỉ b·ị t·hương nhẹ.

Nhưng Doãn Chí Phong thì khác, nội giáp trên người hắn cũng không tốt bằng Triệu Chính Vũ, bây giờ lồng ngực của hắn vô cùng đau đớn, một bên vai sức lực cũng đã giảm đi mấy phần, xuất kiếm xuất chưởng không còn được nhanh như vừa rồi.

Nói thì lâu nhưng thực ra từ lúc Triệu Chính Vũ, xuất ra ám khí ngăn Vũ Thần Tinh, đến khi dùng thương đổi thương với Doãn Chí Phong cũng chỉ mất thời gian vài cái hô hấp.

Ngay lúc Vũ Thần Tinh ngăn cản ám khí, thì Triệu Chính Vũ đã thành công xuất chưởng vào ngực Doãn Chí Phong rồi.

Mà lúc này Vũ Thần Tinh cũng đã trở lại cùng Doãn Chí Phong tiếp tục liên thủ công kích Triệu Chính Vũ.

Tuy nhiên lần này Triệu Chính Vũ cũng không phải như vừa rồi, b·ị đ·ánh cho thở không kịp, mà là đánh có đi có về với Doãn Chí Phong cùng Vũ Thần Tinh.

Dù sao Doãn Chí Phong đã bị Triệu Chính Vũ làm thụ thương, xuất kiếm, xuất chưởng cũng chẳng nhanh như lúc đầu, bây giờ chủ công chính là Vũ Thần Tinh, Doãn Chí Phong chỉ ở bên cạnh trợ lực, giúp Vũ Thần Tinh chiếm thượng phong mà thôi.