Chương 40 : Hắc Vân Sơn Mạch.
Doãn Chí Phong quét mắt diểm nhân số, khi thấy người đã đủ hắn quay đầu nói với Doãn Lăng Vân :
" Phụ thân, người đã đến đông đủ."
" Được, xuất phát thôi."
Doãn Lăng Vân gật đầu đáp lời.
Bọn hắn cũng không điểm tra từng người, chỉ nhìn khuôn mặt thấy đủ liền đi.
Do đó, Trần Trường Xuân cũng không bị phát hiện.
Lại nói cho dù điểm mặt chỉ tên hỏi hỏi đáp đáp, Trần Trường Xuân cũng không sợ lộ ra chân ngựa.
Bởi vì gã hộ viện bị Trần Trường Xuân bắt chính là đường đệ của gã thân vệ của Doãn Chí Phong, cũng chính là tên thanh niên Trần Trường Xuân đang đóng giả, hắn đối với vị đường ca của mình vô cùng rõ, Trần Trường Xuân làm theo hắn thì sao có sơ hở cho được ?
Gã hộ viện tính ra cũng rất đê hèn, bán bà con xa mua lại cái mạng.
Nhưng chuyện này cũng bình thường, người vốn ích kỷ, tính mạng đang bị uy h·iếp làm sao có thể xem như không có gì hay nói nhân lễ nghĩa trí tín gì gì đó. Có thể giữ được mạng đừng nói bán bà con xa, có kẻ nhiều khi bán cả thân huynh đệ cũng là chuyện thường gặp.
Mà nói đến Doãn Chí Phong không điểm tra từng người cũng là có lý do, bởi vì một khi chuyện xong xuôi, đồ vật tới tay bọn hắn cũng không dự định để lại người sống, thì cần gì kiểm kiểm tra tra đúng không ?
Có nội ứng thì sao, kẻ c·hết có thể lộ ra phong thanh được sao ?
Có thể nói Doãn gia cái bàn tính này gõ được rất kêu, nhưng trên đời này thường thường có chuyện sẽ không như ý muốn của mình, nhất là phút mấu chốt.
...
Doãn Lăng Vân dẫn đầu đi trước, đến một gốc hậu viện hắn dậm chân một cái, một âm thanh trầm đục vang lên, mặt đất bỗng nhiên sập xuống xuất hiện một cái địa đạo.
Doãn Lăng Vân quay đầu nhìn về phía Doãn Đại Hùng nói :
" Phụ thân, mời."
Doãn Đại Hùng gật đầu một cái, đi đầu xuống địa đạo, Doãn Lăng Vân, Doãn Chí Phong ngay lập tức theo sau.
Trần Trường Xuân gặp cảnh này cũng có chút bất ngờ, không nghĩ đến Doãn gia còn có một mật đạo.
Loại này ở kiếp trước hắn chỉ nhìn thấy trong phim ảnh, bây giờ trãi nghiệm đời thực, Trần Trường Xuân cũng không khỏi tò mò, lặng yên theo sau bọn hắn, thầm nghĩ.
Sau này bổn toạ cũng phải làm một cái.
...
Đi tầm một canh giờ, ra khỏi mật đạo chính là một khu đất trống, gần đó còn có mấy chục thớt bảo mã, Doãn Đại Hùng cùng Doãn Lăng Vân dẫn đầu phóng người lên ngựa, chúng nhân thấy vậy cũng ngay lập tức làm theo, khi tất cả người ở đây leo lên bảo mã.
Doãn Đại Hùng nói một chữ " đi" liền thúc ngựa chạy trước.
Mấy chục thớt bảo mã lao nhanh cuốn theo gió bụi, tầm một hai canh giờ sau, trời đã tờ mờ sáng, nhân mã Doãn gia đã đến trước một dãy núi rừng, xung quanh cây cối rậm rạp.
Doãn Đại Hùng cũng không nói gì, dẫn đầu thúc ngựa tiến vào lâm lộ, trãi qua một phen thúc ngựa đi đường, nhìn trước mắt toà đại sơn, Doãn Đại Hùng nhảy xuống ngựa, nhấc chân đạp vào sơn lộ gập ghềnh quanh co, chúng nhân thấy vậy cũng ngay tức nhảy người xuống ngựa theo sau.
Tốn thời gian nửa khắc, ở phía trước truyền đến thanh âm đào bới, cuốc va đá cát.
Trần Trưởng Xuân nhìn mấy chục người đang đào đào bới bới thông đạo, thầm nghĩ.
Xem ra cũng sắp xong rồi, đợi đến khi cầm đến tay đồ vật trong đó, bổn toạ liền g·iết sạch các ngươi, mất hết cao tầng Doãn gia còn không tan rã ?
...
Tuy nhiên, nghĩ thì vui đó nhưng thực tế lại buồn, ngay lúc người của Doãn gia sắp đào xong thông đạo vào động phủ, thì toà đại sơn này lại xuất hiện thêm một đám người.
Đưa mắt nhìn qua một đội nhân mã có tầm năm mươi người, long hành hổ bộ mà bước.
Doãn Đại Hùng, Doãn Lăng Vân, Doãn Chí Phong nhìn đám người này thì nhíu chặt mày lại.
" Ninh Vương, ngươi đến đây làm gì ? "
Doãn Đại Hùng nhìn nam tử trung niên khuôn mặt đầy đặn, dưới càm có chòm râu dê, hai mắt như sao trời, trên người toát ra một cỗ vương giả chi khí dẫn đầu đám người nói.
" Doãn Đại Hùng ngươi có đồ tốt phải chia sẽ mới đúng, làm sao lại lén ăn một mình bây giờ còn hỏi bổn vương đến đây làm gì ? Ngươi lại quên Ninh Châu này là đất của ai sao ? "
Ninh Vương khoé môi hơi nhếch, mắt đầy thâm ý nhìn Doãn Đại Hùng đáp lời.
Đúng vậy nha, Ninh Châu này có hai phần ba là đất phong của hắn, Ninh Thành cũng nằm trong phạm vi đó, người Doãn gia tìm được đồ tốt, cho dù có che dấu cỡ nào đi chăng nữa cũng khó mà không tiết lộ phong thanh.
Dù sao trên đời này làm gì có tường không lọt gió, cộng thêm tai mắt của Ninh Vương khắp nơi đều có, Doãn gia muốn che giấu ? .
Khó như lên trời !
Biết chuyện này đã không giấu được, Doãn Đại Hùng hai mắt lấp loé đảo trái đảo phải, suy nghĩ một hồi nói:
" Đã Ninh Vương biết rõ mọi chuyện thì đành người gặp có phần vậy, sau khi chúng ta đào xuyên thông đạo, Doãn gia lấy bốn Ninh Vương lấy sáu, Ninh Vương thấy sao ?"
" Không không, bổn vương chín các ngươi một, đất này là đất bổn vương, cây cỏ đều của bổn vương, đồ vật trong đó cũng là của bổn vương, xem ngươi có công tìm ra đồ tốt, bổn vương phân cho các ngươi một thành cũng đã nhiều rồi, ngươi nói đúng không ?"
Ninh Vương nghe lời nói của Doãn Đại Hùng thì lắc đầu, sắc mặt hiện ra bá vương chi khí nói.
" Đúng, đúng, Ninh Châu là đất phong của phụ vương ta, theo lý các ngươi tìm được đồ tốt phải giao cho phụ vương ta mới đúng."
Bên cạnh Ninh Vương, một thanh niên khuôn mặt tuấn tú, mũi cao mắt to, lúc này cũng đứng ra thần sắc kiêu ngạo nói.
Người này chính là đại nhi tử của Ninh Vương, Triệu Chính Vũ, đừng nhìn hắn bộ dáng như vậy thì nghĩ hắn hoàn khố, thực chất kẻ này cũng rất có tài. Năm nay hắn chỉ hai mươi hai tuổi đã là Tiên Thiên Tông Sư rồi, so với Doãn Chí Phong hai bảy, hai tám mới trở thành Tông Sư thì cao hơn mấy bậc.
Ở một bên, Doãn Chí Phong gặp Triệu Chính Vũ không biết lớn nhỏ, chổ đại nhân đang nói lại xen vào thì nhãn thần khinh thường nhìn Triệu Chính Vũ nói :
" Triệu Chính Vũ đừng nghĩ ngươi là Đại Vương Tử muốn nói gì thì nói, ở đây cũng chưa đến phiên ngươi lên tiếng, đúng là mao đầu tiểu tử không biết lớn nhỏ !"
Doãn Đại Hùng khi nghe được lời của Triệu Chính Vũ vốn không vui, nhưng lúc này lại nghe được Doãn Chí Phong nói vậy thì mĩm cười gật gù hài lòng ánh mắt tán thưởng nhìn Doãn Chí Phong.
" Hừ, nhi tử bổn vương nói có gì sai hay sao ? Mà ngươi lại là thứ gì, đứng đó lảm nhảm ? Hay là Doãn gia các đã ngươi quên Đại Huyền Quốc là Triệu gia làm chủ ?
Không nói nhiều, thiên hạ này là của họ Triệu, các ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý !"
Ninh Vương nhìn lướt qua Doãn Chí Phong một cái, sau đó nhìn về phía Doãn Đại Hùng bá khí nói.
Trần Trường Xuân xen lẫn trong đám người, nhìn một màn này, trong lòng giơ lên ngón cái về phía Ninh Vương, thầm nghĩ.
Dáng vẻ nên có của thượng vị giả nha.
Đúng vậy, nương tử là của bổn toạ, ta bắt ngươi sinh thì phải sinh, sau khi về phải cày ruộng bắt tiểu yêu phụ tạo ra sinh mệnh mới được.
Dù sao bổn toạ cũng là nhất gia chi chủ nha, lúc trước bị nàng đè đầu cưỡi cổ đã nhiều, sau này... hừ hừ.
Tức cảnh sinh tình, nhìn trước mắt gã vương giả, Trần Trường Xuân tự vấn bản thân, thầm hạ quyết tâm.
Ngày tháng bị lão bà đè đầu cưỡi cổ cũng nên một đi không trở lại rồi !
Tuy nhiên hắn nghĩ thì hay lắm, thực tế thì...