Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Cấp Gia Tộc - Từ Dung Hợp Bắt Đầu

Chương 38 : Doãn Gia, Triệu Bá.




Chương 38 : Doãn Gia, Triệu Bá.

Ly khai Bách Sự Lâu, Trần Trường Xuân đi tìm chổ mua cho Vân Đông mấy cây kẹo mạch nha xong liền hướng về khách điếm sải bước.

Mặc dù có chút nghi hoặc hai phong thư đó có thể hay không chứa được tất cả thông tin, hành tung của Triệu Bá, cùng Doãn gia, nhưng Trần Trường Xuân cũng không để tâm cho lắm.

Dù sao Bách Sự Lâu làm sao có thể tự đập chiêu bài của mình, sự tình như vậy chỉ có kẻ ngu mới làm.

Mà Bách Sự Lâu có ngu không ?

Đương nhiên không, kẻ ngu nào có thể làm ra cơ ngơi lớn như vậy ?

...

Trở về khách điếm, tìm Vân Đông đưa cho hắn bao kẹo mạch nha, Trần Trường Xuân trở về phòng của mình mở ra phong thư.

Không mở thì thôi, mở rồi mới hiểu vì sao Hoàng Văn Long đinh đinh cho rằng tất cả thông tin Trần Trường Xuân cần đều trong phong thư.

Nhìn hai tấm giấy không biết được gấp lại bao nhiêu lần, Trần Trường Xuân lật ra liên tục, cho đến khi nó trở thành một tấm giấy hình vuông, rộng dài hai mét.

Nhìn trên đó từng hàng văn tự, Trần Trường Xuân cảm thán một câu.

Mẹ kiếp giấy gì mà gấp lợi hại như vậy nha, quá bất thường !

...

Tầm nửa canh giờ sau, Trần Trường Xuân đọc như gió cuốn rốt cuộc xong hai tấm giấy vuông.

Lúc đầu còn sợ tin tức thiếu sót, nhưng khi đọc xong thì...

Đừng nói thiếu sót, ngay cả mấy giờ Triệu Bá đi chơi gái Bách Sự Lâu đều ghi lại.

Thì thiếu sót chổ nào.

Doãn Gia người canh cổng đi đại tiện canh mấy đều có.

Có thể nói, Bách Sự Lâu này mang trong mình bát quái chi hoả vô cùng nhiều mới có thể làm ra việc như vậy.



Nhìn qua tấm giấy này liền biết, bọn hắn quả thật rất có chuyên môn.

Mà theo như tin tức Bách Sự Lâu, gã Triệu Bá này quả thật chính là nhờ thế lực của Ninh Vương để bắt người, cũng không phải đi mua tin tức ở Bách Sự Lâu.

Chuyện này cũng là điều bình thường, dù sao ai lại bỏ đại lượng tiền tài để đi bắt một gã sơn tặc không mấy ích lợi chứ.

Gã Triệu Bá này làm vậy chủ yếu là để chấn nh·iếp đám sơn tặc mà thôi.

Một là không để cho bọn hắn thấy Triệu Bá vắng nhà, gà mọc đuôi tôm, hai chính là thoát khỏi kiểm soát của hắn.

Việc này Triệu Bá làm chủ yếu là để chấn nh·iếp nhân tâm, đánh sâu vào nội tâm đám sơn tặc một cái bóng mờ để bọn hắn không phản loạn.

Cũng theo tin tức gã này chỉ vừa đột phá Tiên Thiên Cảnh, gia nhập Phủ Ninh Vương làm phó tướng đã được nửa năm.

Trước đó hắn là một tên Quán Chủ của một võ quán, không biết làm sao lại làm sơn tặc.

Đến Tiểu Cô Sơn dựng trại làm vương.

Tuy nhiên, dưới phần chú thích của Bách Sự Lâu, cũng nói tên Triệu Bá này rất có thể là tay sai của Ninh Vương, chuyên giúp hắn làm chút chuyện không thể lộ ra ánh sáng.

Trần Trường Xuân khi đọc tới lông mày khẽ nhíu một cái, thầm nghĩ.

Xem ra muốn làm thịt kẻ này cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Mặc kệ, bổn toạ muốn báo thù thiên vương tới cũng vô dụng !

Giãn ra hai hàng lông mày, Trần Trường Xuân thầm hạ quyết tâm.

...

Về Phần Doãn gia.

Theo như tin tức trên giấy ghi lại, Doãn Gia tổng cộng có ba vị Tiên Thiên Tông Sư, hai người là sơ kỳ, một người là trung kỳ.

Cảnh giới ngang bằng Trần Trường Xuân.



Tộc nhân còn lại đa số đều là Hậu Thiên Cảnh, cùng Tôi Thể Cảnh.

Nhân khẩu đâu đó có tầm hai trăm người, tộc địa toạ lạc tại thành đông Ninh Thành.

Một thời gian trước bỗng nhiên thiếu tộc trưởng của bọn hắn hưng sư động chúng, tựa hồ muốn đi làm việc gì đó.

Nhưng cuối cùng lại trì hoãn không động, ở lại Ninh Thành cũng không rõ vì sao lại như vậy.

Tin tức của Bách Sự Lâu cũng không nêu rõ.

...

Trần Trường Xuân tiêu hoá xong tin tức, nghĩ nghĩ suy suy một hồi lâu, hắn rốt cuộc có chủ ý.

Nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Trần Trường Xuân lại xuống phố, vừa đi vừa hỏi đường, ba mươi phút sau Trần Trường Xuân đi đến một toà dược các, vào đó mua dược liệu cùng một lò luyện dược xong.

Trần Trường Xuân dẹp đường hồi phủ, trở về khách điếm đi lấy chút củi lửa, Sau đó về phòng mình bắt đầu luyện dược.

Xắt dược luyện dược tầm một canh giờ, Trần Trường Xuân nhìn trước mắt một bao bột tán cùng vài lọ thuốc gật đầu hài lòng, gói gọn cất kĩ vào người.

Ăn cơm uống nước, nghỉ ngơi.

Thời gian bất tri bất giác đã đến nửa đêm, Trần Trường Xuân mặc vào người một bộ hắc bào, lặng yên không tiếng động rời đi khách điếm.

Lần này hắn cũng không dẫn theo Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ hay Tô Minh Nguyệt mà quyết định một thân một mình đi giải quyết Doãn gia.

Dựa theo tin tức của Bách Sự Lâu, Trần Trường Xuân một đường đi vội đến Đông Thành, lặng yên vượt nóc băng tường lẽn vào Doãn Gia.

Trong đình viện Doãn gia.

Hai tên hộ viện xách bổng đi tuần, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Một kẻ hưng phấn nhắc đến chuyện trăng hoa, một người bĩu môi khinh thường, chuyện trò.

" Nghe nói gần đây Xuân Hoa Lâu có hoa khôi từ đế đô đến, có người tả nàng đẹp tựa thiên tiên hạ phàm, ngày mai ta định đi đến đó xem thử, ngươi đi không ?"



" Ngươi bớt mơ mộng đi, dạng hoa khôi đó chỉ chút tiền lẻ của chúng ta làm sao mà vào cửa."

" Ta cũng không phải là muốn cùng hoa khôi ân ái một đêm, chỉ đi vào nhìn mà thôi, tốn được bao nhiêu bạc ?"

" Hừ, nói ngươi nông cạn ngươi liền cãi, dạng hoa khôi đó một lần gãy đàn múa kiếm, đều dẫn đến một hồi phong bạo, một vé vào cửa chính là một trăm lượng bạc, một tháng Doãn gia trả cho chúng ta mới năm chục lượng, còn muốn đi vào ?"

Ngay lúc kẻ này dứt lời, bỗng nhiên có một cái bóng đen thình lình xuất hiện sau lưng bọn hắn, một tiếng bốp~ vang lên một kẻ trong đó liền nằm xuống đất, người còn lại khi thấy đồng bạn của mình bị tập kích, vốn muốn hô to gọi người trợ giúp.

Nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi họng, cổ của hắn đã bị một bàn tay bóp chặt, hít thở khó thông.

Bóng đen một tay cầm cổ người còn tỉnh, một tay nắm lấy kẻ đã b·ất t·ỉnh ngã xuống đất đi vào một hốc tối.

" Ta hỏi ngươi đáp, hô hay la chính là m·ất m·ạng, ngươi hiểu ?"

" Hiểu, hiểu."

Gã hộ viện gật đầu như gà mổ thóc, sắc mặt sợ hãi nói.

" Tốt, phòng gia chủ Doãn gia ở đâu ? "

" ở phía tây đại trạch, có một toà tiểu viện chính là nơi ở của gia chủ."

" Tốt, ngươi theo ta, nếu như lời vừa rồi là giả ngươi cũng biết thế nào rồi đúng không ? "

Trần Trường Xuân nhìn tên hộ viện, hai mắt hung tợn uy h·iếp nói.

" Đại hiệp, đại ca, đại nhân yên tâm, câu câu của ta đều là thật, ngài cứ yên tâm."

Gã hộ viện gặp sắc mặt doạ người của Trần Trường Xuân, cộng thêm bàn tay đang xiết chặt trên cổ mình, xương cổ tựa hồ muốn gãy, nội tâm tràn đầy sợ hãi, run giọng nói.

Hắn cũng không phải ngu ngốc, dù sao hắn chỉ nhận tiền làm việc, tánh mạng lúc này khó giữ làm sao lại để ý đến việc gì khác nữa chứ.

Mất việc tìm việc khác, m·ất m·ạng còn bộ xương.

Chọn một lựa hai, hắn đương nhiên lựa hai rồi.

Trần Trường Xuân cũng biết điều này, hung ác như vậy chỉ là vì hắn muốn gã này sợ hãi tột cùng, như chim sợ cành cong không dám phát ra tiếng động lớn mà thôi.

Cũng như ý nghĩ của Trần Trường Xuân, gã này quả nhiên vô cùng hợp tác, đè thấp giọng mà trả lời, không dám to tiếng.