Chương 32 : Sẽ Không Đau.
" Ồ, tên này có nhi tử lợi hại nha, vậy mà có thể cùng Tiểu Cật đánh bất phân thắng bại."
" Đúng vậy, Tiểu Cật là Hậu Thiên Thất Trọng, vậy mà không thể miểu sát được hai người bọn hắn."
" Đây cũng là chuyện dễ hiểu, có gì đâu lại bất ngờ như vậy, ngươi không thấy sao ?"
" Thấy gì ? Không đúng, Nói thì nói toạt ra đi, còn ở đó bắt ta hỏi, có tin hay không ta lấy đầu ngươi làm bô tiểu ?"
" Khục khục, thì là làn của hai tên tiểu tử đó đó, ngươi không thấy sao ?"
" Ồ, hai tên này có tu luyện thân thể, như vậy bọn bắn liên thủ với nhau đánh với Tiểu Cật bất phân thắng bại cũng bình thường."
Đám sơn tặc nhìn thấy Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ cùng Tiểu Cật đánh bất phân thắng bạo ồn ào bàn tán.
Nhị Đương Gia của bọn hắn ánh mắt lúc này cũng hiện lên vẻ bất ngờ.
Tuy nhiên, hai bên giao phong cũng không có dừng tại đây.
Chỉ thấy Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ, lúc này trường kiếm đều đã ra khỏi vỏ, ca ca đứng ở đông, đệ đệ đứng ở tây, hai phương vị khác biệt.
Liên tục xuất kiếm chém về phía Tiểu Cật, mà tên này gặp trường kiếm liên tiếp chém, đâm, bổ,... về phía mình thì cũng không hề toàn bộ phòng thủ, mà là dùng cẩu thủ, chân chó liên tục đáp trả lại, cùng với đó tiếng kim loại giao nhau cũng vang lên không dứt.
Trần Trường Xuân đứng một bên quan chiến, ánh mắt thì quét qua toàn trường, khi nhìn về phía bên cạnh tên thanh niên mặc hỷ bào, thì phát hiện một tên trung niên nhân, trên thân một bộ thanh y, khuôn mặt gầy gò, khoé miệng Trần Trường Xuân khẽ nhếch thầm nghĩ.
Nguyên lai hắn cũng ở đây, như vậy cũng tốt, đỡ tốn sức đi tìm hắn.
Người này cũng không xa lạ gì với Trần Trường Xuân, hắn chính là Trấn Chủ Hoàng Viên Trấn, cũng chính là người Trần Trường Xuân thường hay nạp tài để cầu an.
Nhưng lại nhận tiền không làm việc, vốn ban đầu Trần Trường Xuân dự định diệt xong Hắc Lang Trại sẽ đến tìm hắn tính chút sổ sách, nhưng bây giờ kẻ này cũng ở đây, như vậy thì tiết kiệm được thời gian rồi.
...
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhưng cũng không lâu lắm, chắc chỉ tầm hai ba phút gì đó, lúc đầu giao đấu, đánh có đi có về với huynh đệ Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ nhưng bây giờ tên Tiểu Cật này đã bắt đầu có chút đuối sức, tay chó cũng không còn cứng rắn như vừa rồi.
Tựa như tinh thiết, đao kiếm khó thương.
Chân khí tựa hồ tiêu hao liên tục, không cung ứng kịp, khiến tay của hắn bây giờ đã trở nên sưng đỏ.
Chuyện này cũng bình thường, dù sao hai đánh một không chột cũng què, trừ khi là người b·ị đ·ánh có thực lực áp chế tuyệt đối với kẻ vây công mình, hoạ may còn có thể chiến thắng, nếu không sớm muộn cũng c·hết dưới tay địch nhân.
Mà cứ theo tình trạng này tiếp diễn, cuộc chiến có lẽ cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Không khác với dự đoán bao nhiêu, đánh thêm hai ba phút đối thủ của huynh đệ Vân Phong, Vân Vũ đã bắt đầu có chút không tiêu.
Chật vật mà né đi mũi kiếm.
Cũng ngay lúc này, Trần Vân Phong nhìn đối thủ tựa như chó ở trước mắt, dưới chân bỗng nhiên tụ lực, phóng người lên cao, đến trên đầu của Tiểu Cật chém ra một kiếm.
Một bên khác, Trần Vân Vũ cũng ngay lập tức phối hợp, xuất ra nhất kiếm nhắm ngay yết hầu của địch nhân mà đâm.
Tiểu Cật nhìn thấy trên trời có địch, dưới đất cũng có địch, hai mặt giáp công, thần sắc lúc này hắn cũng không còn thong dong như trước, ánh mắt hiện lên vẻ bối rối.
Mà cũng trong tích tắc bối rối này, Trần Vân Vũ đã chớp được cơ hội, trường kiếm đang thẳng tiến về phía yết hầu bỗng nhiên đổi hướng, đâm về phía bắp đùi của địch nhân.
Tiểu Cật vừa phá chiêu của Trần Vân Phong, đã gặp ngay một kiếm giảo hoạt của Trần Vân Vũ, nhất thời phản ứng không kịp.
Trần Vân Vũ nhìn mũi kiếm sắp đâm vào bắp đùi của địch nhân, khoé môi khễ nhếch, thầm nghĩ.
Lần này bổn công tử chặt chân chó của ngươi, xem thử ngươi còn nhảy được không.
Tuy nhiên, ý nghĩ hay mộng tưởng thường thì rất đẹp, nhưng sự thật lại luôn tàn khốc, không như mộng tưởng của mình.
Ngay lúc mũi kiếm của Vân Vũ sắp đâm vào bắp đùi của Tiểu Cật thì tên thanh niên mặc hỷ bào đã động thủ, xuất một phi tiêu nhanh như cắt, đánh lệch mũi kiếm của Trần Vân Vũ sang chổ khác.
Keng~
Âm thanh phi tiêu cùng kiếm chạm vào nhau vang lên, lúc âm thanh này vừa kết.
Tên thanh niên mặc hỷ bào cũng đã từ ghế đứng dậy, vỗ tay bốp, bốp, mĩm cười nhìn huynh đệ Phong, Vũ nói :
" Hai ngươi rất khá, nếu như các ngươi là người của ta, bổn trại chủ chắc chắn trọng dụng ngươi, nhưng tiếc là ngươi là con của kẻ này, mà người dám động vào huynh đệ Hắc Lang Trại ta từ xưa đến nay đều phải c·hết, cho nên các ngươi chắc chắn cũng phải c·hết.
Màn kịch này cũng nên dừng ở đây rồi, bổn trại chủ còn phải vào động phòng, các huynh đệ cùng nhau lên, g·iết bọn hắn cho ta !"
Tên này vừa dứt lời, đám sơn tặc đều nở nụ cười âm độc, tựa như mèo vờn chuột nhìn huynh đệ Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ nói :
" Hai tên tiểu tử ngươi cứ yên tâm, sẽ không đau đâu, chỉ cần một đao, đầu của các ngươi liền rớt xuống đất, mất hết tri giác, yên tâm đi đưa đầu đây cho ta bổ xuống. "
" Đúng vậy, đúng vậy, còn ngươi nữa, mặc dù ngươi g·iết huynh đệ bọn ta, nhưng cũng là phụ thân của bọn hắn, chúng ta cũng rất yêu tài nha, ngoan ngoãn đưa đầu ra, ta cho ngươi một cái thống khoái."
" Hắc hắc, đúng vậy đúng vậy, sẽ không đau đâu."
Đám sơn tặc ở hiện trường có đâu đó khoảng một trăm gần hai trăm người, khi tên thanh niên mặc hỷ bào vừa dứt lời, liền có ba mươi mấy bốn mươi tên võ giả đứng dậy, cầm đao cầm kiếm hướng về phía phụ tử Trần Trường Xuân, tạo thành hình tròn vây quanh bọn hắn.
Mà những tên sơn tặc còn lại không phải là võ giả thì đứng ở bên ngoài, nhảy lên bàn nhìn vào giữa vòng tròn xem trò vui.
Đúng vậy, đám sơn tặc này mặc dù đông, có đâu đó gần hai trăm người, nhưng kẻ là võ giả thì có chỉ có mấy chục người mà thôi.
Điều này cũng rất bình thường, dù sao muốn luyện võ thì phải có tư chất mới có thể thành công cảm nhận khí huyết, sau đó mới có thể dùng khí huyết rèn luyện thân thể mà thành võ giả.
Nhưng kẻ có tư chất cũng không nhiều, chẳng hạn như Trần Trường Xuân trước đó chính là phế tư chất, luyện võ mấy chục năm cũng không thể cảm nhận được khí huyết.
Lại thêm võ giả là thôn kim thú, người thường kiếm đâu ra tiền mà luyện võ tập quyền ?
Đừng nhìn đám Hắc Lang Trại này g·iết người c·ướp c·ủa nhiều là nghĩ bọn hắn có tiền, nói thực thì bọn hắn c·ướp xong cũng đi nộp lên tài vật để cầu an cũng hết mấy phần, thu lại cũng không nhiều như tưởng tượng, mà với thực lực của bọn hắn thì có thể c·ướp ai ?
Đương nhiên là thôn dân, nhưng mà thôn dân lại giàu có được bao nhiêu, ngay cả địa chủ như Trần Trường Xuân lúc trước cũng chỉ tích luỹ được đâu đó chừng một vạn lượng bạch ngân.
Mà võ giả một lần tu luyện, thì cần chính là ba lượng bạc để mua Tôi Thể Tán để tu luyện, đây là tính cho võ giả Tôi Thể Cảnh, nếu như Hậu Thiên Cảnh thì là cần Chân Khí Đan, mỗi một viên chính là ba mươi lượng bạc.
Có thể nói muốn thành võ giả cần tiền, muốn thành võ giả lợi hại thì lại cần rất nhiều tiền.
Cho nên với thu hoạch chút tiền từ c·ướp bốc mà có được, Hắc Lang Trại có mấy chục tên võ giả cũng đã tính là nhiều rồi.