Chương 25 : Thường Thức Tu Tiên Giới.
Nhìn giao diện hệ thống, Trần Trường Xuân lâm vào trầm tư.
Mỗi lần hệ thống giúp tư chất tăng lên, hắn cũng không hề cảm ứng được giống như lúc đầu dung hợp tư chất cả nhà vào thân mình.
Hỏi thì hệ thống trả lời, tư chất được tăng trong âm thầm như là đang kiêng kị cái gì không thể quang minh chính đại để cho người khác phát hiện, nếu hắn không nhìn trên bảng tư chất cả nhà đều được tăng lên thì đã nghi ngờ hệ thống cắt xén phần thưởng của hắn.
Dù sao hệ thống này cũng không đứng đắn gì, thường thường cùng hắn đấu võ mồm, đôi lúc hắn còn nghĩ nó là con người chứ chẳng phải là hệ thống máy móc gì cả.
Cho nên, đôi lúc hắn cảm thấy hệ thống cắt xén phần thưởng tăng tư chất của mình cũng là chuyện hợp lý, nhưng mỗi lần hoài nghi chuẩn bị xắn tay áo đấu võ mồm với hệ thống thì Trần Trường Xuân phát hiện nhi tử cùng nương tử tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều. do đó, lòng hoài nghi của hắn cũng ngay lập tức bị dập tắt.
Tuy nhiên, việc này cũng không quan trọng lắm, miễn có tăng là được, hắn cũng mặc kệ âm thầm hay thầm âm.
Trần Trường Xuân bây giờ tò mò là tư chất đẳng cấp phân chia, cùng với nhiệm vụ vừa kích hoạt, chiếm linh sơn thành lập tộc địa, thêm một cái nữa chính là thường thức tu tiên giới.
Cũng không biết đẳng cấp phân chia có giống hay không mấy cuốn tiểu thuyết kiếp trước hắn từng đọc, ngũ linh căn là phế vật, đơn linh căn là thiên tài, nếu mà giống như trên thì bây giờ hắn chính là luyện võ kỳ tài, tu tiên phế vật.
...
Trần Trường Xuân tràn ngập tò nói thầm trong lòng :
" Hệ Thống, ngươi xác định thế giới này thật sự có tiên nhân ?"
[ Không phải tiên nhân, mà là tu tiên giả, bổn hệ thống đã dò xét. không thể nào sai lầm !]
Trần Trường Xuân nội tâm vui vẻ.
Xem ra bổn toạ xuyên qua thật sự là tu tiên thế giới, cũng không phải cái gì đê võ thế giới, chỉ có thể luyện võ không thể tu tiên trường sinh.
Hắc hắc.
" Đã ngươi biết thế giới này có tu tiên giả, vậy một chút thường thức ở tu tiên giới ngươi hẳn cũng biết đúng không ?"
[ Đúng vậy ]
" Vậy ngươi nói cho ta một chút thường thức đi."
[ Được,...]
Mười phút sau.
Âm thanh hệ thống biến mất, Trần Trường Xuân sắc mặt hưng phấn, hận không thể ngay lập tức chạy đến tu tiên giới.
Theo như hệ thống nói, tu tiên giới tu sĩ được chia thành cửu đại cảnh giới theo thứ tự là Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Gọi tắt là hạ tam cảnh, trung tam cảnh, cùng thượng tam cảnh.
Ngoài hạ tam cảnh, Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan là chia thành chín cái tiểu cảnh giới ra thì tất cả cảnh giới còn lại đều phân thành Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ cùng với Đại Viên Mãn.
Mà muốn trở thành tu tiên giả điều kiện tiên quyết là phải có linh căn, hoặc là linh thể, hoặc tiên thể, đạo thể..
Linh Căn có Hạ Phẩm, Trung Phẩm, Thượng Phẩm, cùng với Địa Phẩm và Thiên Phẩm.
Linh thể thì chủng loại phồn đa, thường gặp nhất chính là loại ngũ hành linh thể.
Như hoả linh thể, mộc linh thể, thuỷ linh thể,...
Ngoài ra còn có một thể chất hiếm thấy như băng linh thể, lôi linh thể, phong linh thể,...
Linh căn, cũng không có phân chia theo ngũ hành là tạp linh căn như những cuốn tiểu thuyết kiếp trước Trần Trường Xuân từng đọc, mà phân theo độ tinh thuần.
Độ tinh thuần càng cao, tốc độ tu luyện càng nhanh.
Nếu khi kiểm trắc, hào quang trắc linh thạch loé lên dưới hai tấc chính là hạ linh căn, dưới bốn tấc là trung phẩm, dưới sáu tấc là thượng phẩm, dưới tám hoặc bằng là địa phẩm, trên tám tấc chính là Thiên Phẩm.
Thiên phẩm linh căn tốc độ tu luyện so với hạ phẩm linh căn nhanh hơn một trăm lần, nếu như tu sĩ có thiên phẩm linh căn tu luyện một ngày, chính là bằng tu sĩ hạ phẩm linh căn tu luyện một trăm ngày.
Theo như lời hệ thống, bây giờ Trần Trường Xuân quả thật là một tên tu tiên phế vật, nghĩ đến đây nội tâm hưng phấn của Trần Trường Xuân cũng giảm bớt phần nào.
Tuy nhiên, lòng hướng tới tu tiên giới của hắn cũng như cũ không đổi thay, chỉ là bớt một chút mơ mộng.
Thay vào đó là kiên định, dù sao đã đến thế giới tu tiên, Trần Trường Xuân làm sao có thể không tu tiên ?
Mặc kệ thế nào hắn cũng phải đụng một cái nha, nếu như đụng trúng bức tường thì hắn lấy búa đập nát đứng tường đi tiếp, đến khi nào đứng trên đỉnh mới thôi.
Không chỉ là vì mưu cầu một cái trường sinh vạn cổ, mà còn là muốn nhìn phong cảnh thế giới, để không uổng một kiếp này, cho dù hắn thất bại ngã trên đường cầu đạo, thì cũng không tiếc nuối, dù sao bản thân đã cố gắng hết sức, thì còn gì nuối tiếc chứ ?
Nghĩ nghĩ suy suy, Trần Trường Xuân nhìn qua khung cửa sổ, dưới bầu trời đêm ánh mắt hắn loé lên từng tia tinh quang, lầm bầm.
" Bổn toạ thân mang hệ thống, định trước là đứng trên đỉnh nhân gian, tu tiên giới ? Hừ hừ."
Lời này cũng không phải là cái gì hùng tâm tráng chí, muốn trấn áp thiên hạ hào kiệt, đăng đỉnh nhân gian.
Mà là an ủi, cổ vũ tiếp sức cho bản thân, bởi vì vừa rồi khi nghe hệ thống nói ở tu tiên giới còn có tu ma giả, chuyên hút máu ăn thịt người, rút hồn luyện phách, lột da người làm mặt nạ.
Trần Trường Xuân có chút sợ hãi cho nên tuôn ra những lời này để cổ vũ bản thân, xây đắp đạo tâm không bị hù doạ sụp đổ mà thôi.
Đây cũng không phải là hắn nhát gan, mà là hắn không có thực lực, hoặc là nói hắn không đủ cường đại, nếu như đủ cường đại thì cần sợ gì đám tu ma giả đó ?
Nếu như hắn đủ cường đại khi thấy không vừa mắt liền có thể nhắc tay tiêu diệt.
Có bốn chữ rất hay, tài cao gan lớn, chính là chỉ những người có tài có gan, đặt trong trường hợp Trần Trường Xuân tài của hắn chính là thực lực, nếu không có thực lực mà có gan thì chẳng khác gì tự tìm đường c·hết.
Chẳng hạn như một tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ không vừa mắt một tên tu ma giả có thực lực Trúc Cơ Kỳ làm ác, cho nên ra tay diệt ma, thì chắc chắn kẻ bị diệt không phải là tên tu ma giả mà chính là tên tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Do đó, Trần Trường Xuân bây giờ hắn cũng không có gan, nên mới dùng lời nói làm lớn gan một chút, dù sao hắn bây giờ chỉ là một tên võ giả ở phàm tục giới mà thôi.
Lúc thẳng nên thẳng, lúc cong nên cong mới chính là Trần Trường Xuân, tự tìm đường c·hết ? ...Không có phần hắn.
...
Dùng những lời nói củng cố đạo tâm xong, Trần Trường Xuân leo giường ôm Tô Minh Nguyệt, ở trong đầu bắt đầu huyễn tưởng đến lúc đăng đỉnh nhân gian, tay ôm Minh Nguyệt, chân đạp quần tiên, cười khúc khích.
Mà đang nằm ngủ ngon lành, bị hắn ôm một cái Tô Minh Nguyệt đã giựt mình tỉnh dậy, quay qua thấy bản mặt đê tiện của hắn, nàng nhíu mày dùng tay bịt mỗm hắn lại :
" Đêm khuya không ngủ, cười cười cái gì, ngủ đi!"
Giọng điệu như dạy con kêu con ngủ nói.
Cảm nhận bàn tay nàng nhẵn mịn, Trần Trường Xuân hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong vắt, bờ môi đỏ hồng của Tô Minh Nguyệt, sau đó di chuyển đến đồi núi chập chùng, một cỗ tà hoả vô danh b·ốc c·háy.
Trần Trường Xuân ôm Tô Minh Nguyệt, khoá chặt môi nàng, bàn tay ...
( Nội Dung Kế Tiếp Cần Tặng Quà, Đề Cử Mới Có Thể Xem )