Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 707: Treo đầu dê bán thịt chó




Nghĩ tới khả năng này, Liễu Kình Vũ bất giác nhíu chặt mày lại.



Lúc này, người đàn ông vừa mới cười lạnh với Liễu Kình Vũ kia tươi cười đi về phía Liễu Kình Vũ, nói giọng đầy chế nhạo:



– Ôi chao, đây không phải là đồng chí Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên Liễu Kình Vũ sao? Sao anh lại tới trước phòng họp của huyện Cát An chúng tôi chứ? Sao thế? Phía bên huyện Thụy Nguyên các anh trù bị thế nào rồi? Có lẽ là nhiều phóng viên và nhà đầu tư tới rồi chứ nhỉ?



Mặc dù lời nói rất khách khí, nhưng trong từng từ lại mang đầy ý giễu cợt và châm biếm.



Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn đối phương, mình căn bản không quen đối phương, Liễu Kình Vũ nói:



– Anh là vị nào thế?



Đối phương liền bật cười đưa tay ra và nói:



– Ây da, anh xem xem, tôi đã quên không giới thiệu mình rồi. Tôi là Chủ tịch huyện Cát Anh tỉnh Cát Tường Triệu Chí Dũng. Nói ra chúng ta cũng không phải là quá lạ lẫm gì nhau, mặc dù anh không quen tôi, nhưng có lẽ là quen anh trai họ của tôi Triệu Chí Cường. Anh họ tôi nói anh là một người có tài, nói anh ấy rất khâm phục anh. Nhưng hôm nay xem ra khả năng trù bị bên phía huyện Thụy Nguyên các anh rất kém, đến giờ vẫn chẳng có bao nhiêu phóng viên và nhà đầu tư tới. Nhưng tôi nghe nói, để trù bị cuộc họp lần này, anh đã liên tiếp phát Microblog. Những Microblog này trên mạng có lẽ sẽ thu hút nhiều thảo luận kịch liệt. Trong trường hợp này, dù huyện Thụy Nguyên các anh không thể liên hệ được bao nhiêu phóng viên. Nói thực, hiệu suất làm việc và khả năng làm việc của các anh quả thực khiến tôi không dám khen tặng. Hiện giờ tôi bắt đầu có chút nghi ngờ lời anh họ tôi đã nói có thật hay không rồi đấy. Liễu Kình Vũ, nói thật, anh thực sự khiến tôi có chút thất vọng.



Sau khi nghe xong lời nói của đối phương, Liễu Kình Vũ bất giác ngẩn người ra. Bởi vì hắn chẳng lạ lẫm gì huyện Cát An. Bởi vì huyện Cát An là một huyện giáp giới giữa huyện Thụy Nguyên và tỉnh Cát Tường. Mặc dù giữa hai huyện được ngăn cách bởi quần thể núi trùng điệp, nhưng theo phương án quy hoạch của các ban ngành đưa ra cho thấy nếu muốn thành lập dự án đường giao thông ba tỉnh này, phương thức giao thông nhanh nhất là đả thông quần thể núi này từ huyện Thụy Nguyên thông sang huyện Cát An, tạo thành một hệ thống giao thông. Như vậy có thể rút ngắn khoảng cách giữa huyện Thụy Nguyên tới huyện Cát An từ 300 đến 500km, tiết kiệm được cho hai tỉnh rất nhiều. Giá thành vận chuyển kinh doanh thương mại giữa hai huyện cũng được tiết kiệm, phát triển giao thông hai huyện.



Mà con người trước mặt này lại là Chủ tịch huyện huyện Cát An. Đây vốn là một cơ hội kết nối với đối phương rất tốt.



Tuy nhiên, lời nói này của đối phương đồng thời cũng khiến cho Liễu Kình Vũ ý thức được tên Triệu Chí Dũng này dường như là vì chuyện của người anh họ Triệu Chí Cường mà có thái độ với mình.



Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn Triệu Chí Dũng nói:



– Bây giờ chẳng phải còn cách thời gian bắt đầu cuộc họp gần 1 giờ đồng hồ nữa ư? Đừng vội!



Triệu Chí Dũng cười đưa tay lên chỉ vào đám người đông nghìn nghịt trong phòng họp Thiên Văn Các nói:



– Liễu Kình Vũ, anh nhìn xem trong phòng họp của huyện Cát An chúng tôi, bây giờ cơ bản đã đến phân nửa rồi. Hơn nữa, cuộc họp giới thiệu dự án của chúng tôi vẫn là một dự án nhỏ chẳng quan trọng gì. Đó chính là sự khác biệt. Liễu Kình Vũ, quả thực anh còn quá trẻ, có nhiều việc còn phải xin những tiền bối chúng tôi thỉnh giáo. Nếu anh có khiêm tốn xin thỉnh giáo thì tôi cũng không ngại gì mà chỉ dạy anh vài điều.



Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Triệu Chí Dũng vô cùng cao ngạo, thần mắt đầy vẻ khinh thường.



Trong lòng Liễu Kình Vũ cảm thấy rất khó chịu. Từ trước đến giờ hắn không phải là người chịu thua cuộc, càng huống hồ hôm nay khi nghe những lời như kim đâm vào người ta này của Triệu Chí Dũng, rõ ràng là muốn giúp Triệu Chí Cường lấy lại chút thể diện. Dù sao khoảng thời gian trước Triệu Chí Cường khi lừa gạt mình để lấy 500 triệu tiền tài chính trong tỉnh. Mặt dù sau đó liên tiếp dùng những trò lừa gạt nhưng vẫn bị thua, không ngờ hôm nay anh họ gã ta lại vì gã mà ra mặt lấy lại thể diện.



Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên nói:




– Thỉnh giáo thì không cần. Mỗi người đều có hành vi của mỗi cá nhân. Tôi chỉ làm những gì mà tôi cho là quang minh chính đại.



Nói xong, Liễu Kình Vũ bước về phía ngoài phòng họp Thiên Tâm Các, gọi Tống Hiểu Quân trở về phòng họp, hạ giọng nói:



– Chủ nhiệm Hiểu Quân này, anh dẫn theo hai người xuống dưới lầu xem xem, tiện thể tới phía ngoài nhà hàng bao gồm cả bãi để xe quan sát xem. Tôi có cảm giác cuộc họp hôm nay có gì đó rất kỳ lạ. Tiêu đề cuộc họp phía bên huyện Cát An giống hệt của chúng ta. Tôi cảm giác có chút không đúng cho lắm.



Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Tống Hiểu Quân liền dẫn theo hai người xuống dưới lầu.



Khoảng 10 phút trôi qua, Tống Hiểu Quân và hai người cấp dưới đều trầm sắc mặt xuống, đầy vẻ tức giận quay về.



Tống Hiểu Quân nghiến chặt răng lại nói:



– Vô sỉ, tiên sư bà nó vô sỉ. Bí thư Liễu, Triệu Chí Dũng của huyện Cát An này cũng quá là vô sỉ.



Thấy Tống Hiểu Quân nghiến chặt răng lại như vậy, Liễu Kình Vũ không chút hoang mang an ủi:




– Chủ nhiệm Hiểu Quân, rốt cuộc là thế nào? Sao anh lại giận đến thế?



Tống Hiểu Quân nghiến chặt răng lại nói:



– Bí thư Liễu, tôi thật không ngờ tên Triệu Chí Dũng này thân là Chủ tịch một huyện mà có thể vô sỉ đến thế. Vừa rồi, tôi đưa người xuống dưới quan sát xem, phát hiện thấy huyện Cát An bọn họ không những cho hai người đẹp mặc áo sườn xám tay cầm biển hiệu đứng trong đại sảnh nhà hàng, trên biển còn viết địa chỉ cuộc họp giới thiệu dự án 806. Những cô gái này còn liên tiếp hỏi đối phương là có phải tới tham gia cuộc họp báo hay là cuộc họp giới thiệu dự án, chỉ cần đối phương nói đúng là những cô gái này liền nói với đối phương, địa chỉ duy nhất của cuộc họp báo hay cuộc họp giới thiệu dự án tổ chức ở 806, nhất định không được đi nhầm.



Ngoài ra ở cửa nhà hàng và bãi đỗ xe, họ còn bố trí người đẹp mặc sườn xám hướng dẫn, luôn miệng tuyên truyền địa chỉ duy nhất giới thiệu dự án ở 806. Tôi còn kéo một người hỏi đối phương là tới tham dự cuộc họp báo gì? Đối phương nói là tham dự cuộc họp báo giới thiệu dự án của huyện Thụy Nguyên. Nhưng tôi không ngờ bên tôi vừa hỏi vài câu, liền có một người đẹp tới nói với đối phương, địa chỉ duy nhất của cuộc họp báo là ở 806 mà không phải là phòng khác.



Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, bỗng trợn trừng mắt lên đầy vẻ kinh ngạc.



Tống Hiểu Quân nói tiếp:



– Bí thư Liễu, huyện Cát An này rõ ràng là muốn thông qua phương thức vô sỉ cực độ này lôi kéo những những người vốn là tới tham gia cuộc họp báo giới thiệu dự án của huyện Thụy Nguyên chúng ta tới phòng họp đó của họ rồi. Hơn nữa, điều này rõ ràng là cố ý, những người này cũng quá là vô sỉ. Bí thư Liễu, hay là chúng ta cũng thuê mấy người đẹp phụ trách hướng dẫn ở bên ngoài?



Nghe tới đây, sắc mặt Liễu Kình Vũ bỗng lộ rõ vẻ bình thản, miệng hơi nhếch lên cười. Nếu là những huynh đệ tốt của Liễu Kình Vũ, thấy vẻ mặt này của Liễu Kình Vũ họ sẽ biết Liễu lão đại này đang giận, giận vô cùng.



Thời gian Tống Hiểu Quân cùng với Liễu Kình Vũ cũng không ngắn. Gã đã cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ toát ra từ trên người Liễu Kình Vũ qua biểu hiện lúc này. Nhưng điều khiến gã không ngờ là sát khí trên người Liễu Kình Vũ lướt qua nhanh chóng rồi biến mất. Hắn bỗng bật cười, nói:




– Thuê người đẹp là hướng dẫn viên, không cần. Điều đó quá là lãng phí. Huyện Thụy Nguyên chúng ta không dự toán khoản kinh phí này. Bây giờ bên phía huyện Cát An không phải đang làm rất tốt sao? Anh xem, nhiều phóng viên như vậy đều tới phòng họp của họ rồi. Tên Triệu Chí Dũng quả là người có tài đấy, có thể nghĩ ra chủ ý tốt như vậy.



Nghe thấy Liễu Kình Vũ khen Triệu Chí Dũng như vậy, trên mặt Tống Hiểu Quân lộ rõ vẻ khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ: “Không lẽ Bí thư Liễu đã bị Triệu Chí Dũng kích động rồi, bắt đầu nói năng linh tinh rồi.”



Vừa nghĩ, Tống Hiểu Quân vừa cẩn thận quan sát thái độ Liễu Kình Vũ.



Liễu Kình Vũ cũng thấy được ý tứ của Tống Hiểu Quân, mỉm cười hạ giọng nói:



– Chủ nhiệm Hiểu Quân, lã nào anh không thấy hái đào là chủ ý rất tốt sao? Dù sao Triệu Chí Dũng cũng đã hái đào của huyện Thụy Nguyên chúng ta rồi. Lẽ nào chúng ta không thể hái đào của huyện Cát An sao? Bây giờ hắn ta đang hết lòng đưa những phóng viên này tới phòng họp của họ như vậy, điều này đã tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều việc rồi. Đi, chúng ta hãy trở về phòng họp nghỉ ngơi một lát, để hai người ở bên ngoài hướng dẫn là được rồi. Chúng ta có thể xem một chút, trong số khách tham dự hôm nay rốt cuộc có quen hàng hay không? Chủ nhiệm Hiểu Quân, chúng ta có nên đánh cược với nhau không? Cược một bữa cơm. Chúng ta cược hôm nay có bao nhiêu khách có thể tới phòng họp của chúng ta.



Tống Hiểu Quân nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy cũng yên tâm hơn. Gã biết, vị Bí thư Huyện ủy Liễu Kình Vũ này dù tuổi tác còn trẻ, nhưng túc trí đa mưu, hơn nữa từ trước đến nay chưa bị thua thiệt bao giờ. Nếu hắn nói như vậy, Tống Hiểu Quân cũng đã yên tâm hơn, cười nói:



– Tôi cá không thể vượt quá 2 người, Bí thư Liễu, anh thì sao?



Liễu Kình Vũ cười nói:



– Tôi nghĩ thế nào cũng có 4, 5 người đấy. Đất nước Hoa Hạ lớn thế này không thể có chuyện tất cả mọi người đều hồ đồ chứ.



Nói xong, hai người cùng cười vang.



Tiếp đó, hai người liền ngồi xuống ghế và bắt đầu trò chuyện.



Chủ yếu vẫn là Tống Hiểu Quân nói, Liễu Kình Vũ nghe. Tống Hiểu Quân chủ yếu nói đều là sự biến đổi chính của huyện Thụy Nguyên trong những ngày Liễu Kình Vũ nằm viện. Tống Hiểu Quân nói cho Liễu Kình Vũ biết trong thời gian này dưới sự thúc đẩy của Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm, Giám đốc đài truyền hình huyện đã thay người rồi, Trưởng phòng nông nghiệp cũng đã thay người rồi. Gã còn đề cập tới những biến động nhân sự khác nữa.



Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, sắc mặt bỗng trầm xuống. Hắn không ngờ, mình mới rời khỏi huyện Thụy Nguyên có vài ngày, tên Ngụy Hoành Lâm này lại dám trực tiếp phủ định quyết sách của mình trước đây. Con người này xem ra không đáng tin cậy chút nào.



Nhưng, đối với những chuyện này, Liễu Kình Vũ lại không có bình luận gì, dù sao những chuyện này đều được hắn xử lý khi trở về, bây giờ hắn có nói gì cũng vô ích.



Sau khi Tống Hiểu Quân nói xong sự tình của huyện Thụy Nguyên, gã giơ tay lên nhìn đồng hồ, cười nói:



– Bí thư Liễu, bây giờ còn cách thời gian bắt đầu cuộc họp chính thức có 20 phút nữa, theo lý mà nói các phóng viên giờ này đều đã tới tương đối đồi. Bây giờ bên chúng ta vẫn vắng ngắt thế này, rốt cuộc anh định xoay chuyển tình hình thế nào đây?