Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 704: Lạt mềm buộc chặt




Liễu Kình Vũ cười nói:



– Đương nhiên không tính rồi. Tôi đã nói rồi còn gì, hội nghị xúc tiến lần này tổ chức chính là để xúc tiến, giới thiệu, chỉ để tuyên bố với xã hội huyện Thụy Nguyên chúng tôi có một quy hoạch như vậy. Đồng thời cũng mong lợi dụng hội nghị xúc tiến này tạo mối quan hệ với các giới trong xã hội, xem có ai muốn đầu tư vào dự án của chúng tôi hay không. Theo tôi tính, góp được khoảng 30% vốn rồi sẽ tiến hành khởi công dự án, tôi tin đến khi đó, khả năng được thông qua sẽ lớn hơn nhiều.



Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, trong ánh mắt của Điền Tiên Phong đã lộ ra vẻ hứng thú thấy rõ. Anh ta vốn không xem trọng dự án này, nhưng anh xem trọng người anh em tốt Liễu Kình Vũ. Anh ta tin tưởng rằng, chỉ cần Liễu Kình Vũ thực hiện dự án này thì rất ít khả năng không thành công. Nhưng đối với rủi ro của nó, anh ta cũng nhận thức rất rõ. Vì thế sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, trong lòng anh ta vẫn còn chút hoài nghi.



Tuy nhiên thấy Đằng Phi đá nhẹ mình, anh ta lập tức nhận thức được rằng Đằng Phi rất có hứng thú với dự án này, mà Đằng Phi lại là trợ thủ cao cấp của mình, năng lực phán đoán của cô vô cùng xuất chúng. Từ lúc cô bắt đầu theo anh làm dự án tới giờ, những dự án cô coi trọng chưa có dự án nào bị bỏ lỡ. Thành tích cô tạo ra cho công ty là vô cùng to lớn. Cả tập đoàn Tiên Phong có thể phát triển như ngày hôm nay không thể thiếu được năng lực phán đoán rất xa của Đằng Phi.



Đợi Liễu Kình Vũ nói xong, Điền Tiên Phong lập tức nói:



– Liễu đại ca, anh có niềm tin với tương lai của dự án này không?



Liễu Kình Vũ cười nói:



– Dự án này chỉ cần có thể bắt đầu, xây dựng thành công, lợi ích khổng lồ nó mang lại sẽ không thua kém bất kỳ một dự án nào. Tất nhiên, rủi ro cũng khá lớn. Một khi đầu tư vào, dự án thất bại thì tổn thất sẽ là khổng lồ. Nhưng chỉ cần tôi phụ trách dự án này, tôi khá tự tin vào bản thân mình, rủi ro và lợi ích sẽ luôn tỷ lệ thuận.



Điền Tiên Phong nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, lập tức đập bàn tán thưởng:



– Nếu anh nói vậy, tôi cũng muốn tham gia dự án này.



Liễu Kình Vũ có phần sửng sốt, nhìn Điền Tiên Phong nói:



– Tập đoàn Tiên Phong các anh có thể đầu tư bao nhiêu?



Điền Tiên Phong hơi trầm ngâm:





– Trong trường hợp không ảnh hưởng đến việc vận hành bình thường của phần lớn dự án, chúng tôi có thể đầu tư khoảng 700 triệu tệ.



Liễu Kình Vũ cười khổ:



– 700 triệu đối với dự án này mà nói thực như muối bỏ bể thôi.



Nói tới đây, Liễu Kình Vũ đột nhiên cười nói:




– Nếu anh thực sự muốn tham gia, tôi kiến nghị anh hãy đầu tư vào dự án đường cao tốc Thụy Nhạc, dự án này là công trình tiền kỳ cho dự án đầu mối giao thông 3 tỉnh. Dự án này đã góp được khoảng 3 tỷ vốn rồi, thêm 500 triệu hỗ trợ của Thành phố chưa xuống đến nơi nữa là có 3.5 tỷ. Nếu các anh có thể đầu tư 700 triệu, cơ bản đã hoàn thành góp 80% vốn, đã có thể khởi động được rồi. Hơn nữa hạng mục này cũng đã được phê chuẩn, tính rủi ro cũng thấp hơn. Nhưng chỉ cần dự án đầu mối giao thông then chốt của 3 tỉnh thành công, đường cao tốc Thụy Nhạc sẽ trở thành cây hái ra tiền. Tất nhiên, nếu dự án đầu mối giao thông 3 tỉnh không thành công, dự án này cũng coi như không lỗ.



Nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Điền Tiên Phong hơi giật mình, cười nói:



– Làm chuyện gì chẳng có rủi ro. Nhưng vị trí của Liễu đại ca ít rủi ro hơn người khác nhiều. Tuy nhiên dự án đại ca đã kiến nghị tôi đầu tư, tôi sẽ đầu tư. Liễu đại ca này, dự án đầu mối giao thông 3 tỉnh đã tiến hành đến đâu rôi? Nghe Lưu Tiêu Bàn nói lần này anh đến thành phố Yến Kinh là muốn tổ chức hội nghị xúc tiến dự án?



Nhắc tới hội nghị xúc tiến dự án, Liễu Kình Vũ không khỏi cười khổ, thở dài:



– Khó lắm.



Điền Tiên Phong sửng sốt:



– Đại ca, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?



Liễu Kình Vũ nói sơ qua với Điền Tiên Phong tình hình, Điền Tiên Phong cười nói:




– Đại ca, thực ra nếu anh chỉ muốn vài người đến hội nghị xúc tiến của anh, đây cũng không phải chuyện khó.



Liễu Kình Vũ kinh ngạc hỏi:



– Tại sao?



Điền Tiên Phong cười nói:



– Đại ca, thật ra anh không hiểu tính thương nhân. Với thương nhân, đâu có lợi ích ở đó có họ. Còn nhà báo, ở đâu có chuyện ở đó có họ. Nếu anh muốn cùng lúc gọi được cả hai phía thì cùng lúc phải có cả lợi ích và cả chuyện để đưa tin. Tất nhiên, cụ thể phải làm thế nào thì anh phải tự nghĩ cách. Nhưng chuyện để đưa tin và lợi ích chính là tổng kết về hai loại người này của tôi.



Sau khi nghe xong, hai mắt Liễu Kình Vũ rực sáng, cười gật gù:



– Hay, rất hay. Đề tài và lợi ích, vậy là hội nghị xúc tiến dự án ngày mai tôi đã có thể nắm chắc rồi. Thế này đi, lão Điền, tôi giao cho anh một nhiệm vụ, giúp tôi loan một tin trong giới truyền thông, cứ nói ngày mai tại khách sạn Hoa Hằng sẽ có một cuộc họp báo, chủ đề là huyện Thụy Nguyên thành phố Nam Hoa tỉnh Bạch Vân sẽ tuyển dụng khắp đất nước một đại sứ hình ảnh, một khi ký hợp đồng thành công, huyện Thụy Nguyên chúng tôi sẽ chi phí đại diện hình ảnh 10 triệu tệ, hơn nữa chúng tôi chỉ tìm người mới là đại diện hình ảnh, không tìm minh tinh.



Điền Tiên Phong nghe được cách nghĩ của Liễu Kình Vũ, lập tức trợn mắt, nhìn Liễu Kình Vũ vô cùng kinh ngạc:




– Đại ca, anh không phải nói chơi chứ? Một cái huyện Thụy Nguyên nhỏ xíu định chi 10 triệu để thuê một người mới làm đại diện hình ảnh, anh như vậy là lao đầu vào chỗ chết đấy. Như tôi được biết, thu nhập tài chính 1 năm của huyện Thụy Nguyên các anh cũng chỉ hơn 100 triệu, số tiền 10 triệu này đã chiếm 1/10 thu nhập tài chính của các anh. Nhỡ bị cánh phóng viên biết được, tuyệt đối sẽ trở thành đề tài để họ bàn tán.



Liễu Kình Vũ cười ha hả nói:



– Haha, tôi chính là muốn có hiệu quả như vậy đấy. Họ mắng càng ác liệt, đề tài viết càng sôi nổi, sức thu hút chú ý của huyện Thụy Nguyên cũng sẽ cao hơn, độ biết tên cũng cao. Như tôi được biết, đó chẳng phải vấn đề. Tôi cũng không nói số tiền 10 triệu này là do huyện Thụy Nguyên chúng tôi chi ra, tôi chỉ nói sẽ chi 10 triệu để mời một đại sứ hình ảnh mà thôi. Còn chỗ tiền này từ đâu ra, ai chi thì một ngày nào đó, những lời đồn đại nhảm nhí rồi cũng tan thành mây khói.



Nghe những lời này của Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt Điền Tiên Phong lộ ra một tia cười thản nhiên, khóe miệng khẽ nhích lên tạo thành một đường cong đáng yêu. Đối với Liễu Kình Vũ, biểu cảm này thực đã quá quen thuộc. Một khi Liễu Kình Vũ để lộ ra biểu cảm này, tuyệt đối là biểu hiện mà hắn đã định liệu trước. Lúc này, cho dù người thông minh nhất thế giới cũng khó mà thoát khỏi kế của Liễu đại ca.




Điền Tiên Phong cười nói:



– Liễu đại ca, nói như anh, vấn đề chuyện để đưa tin coi như đã được giải quyết. Lúc ấy bọn nhà báo chắc chắn sẽ đến rất đông. Nhưng thương gia thì sao? Anh tổ chức hội nghị xúc tiến dự án lần này chủ yếu mời thương gia, đặc biệt là những nhà đầu tư có thực lực. Nếu chỉ có nhà báo đi, cũng coi như họ miễn phí tuyên truyền giúp anh, nhưng chưa chắc đã có hiệu quả gì.



Liễu Kình Vũ cười nói:



– Chuyện này còn đơn giản hơn. Vẫn mong cậu giúp đỡ loan tin trong giới thương gia có thực lực, rằng ngân hàng Suzuki Nhật Bản muốn độc chiếm dự án đường cao tốc huyện Thụy Nguyên chúng tôi, kết quả bị huyện Thụy Nguyên chúng tôi từ chối rồi, hơn nữa 4h chiều mai tại hội trường Thiên Tâm Các khách sạn Hoa Hằng sẽ tổ chức họp báo, tìm đối tác trên toàn thế giới. Chỉ cần mức đầu tư có thể đạt trên 3 tỷ đều có thể trở thành đối tác của huyện Thụy Nguyên. Nhưng mức đầu tư của bất kỳ ai cũng không được vượt quá 30% tổng mức đầu tư dự án.



Lần này thì Điền Tiên Phong thực sự có chút sửng sốt rồi:



– Đại ca, anh đặt ra giới hạn này hơi quá thì phải. Ngộ nhỡ những nhà đầu tư có thực lực kia muốn đầu tư nhiều một chút thì sao? Không phải là làm tổn thương sự tích cực đầu tư của họ sao?



Liễu Kình Vũ cười nói:



– Lão Điền này, vậy là anh không hiểu rồi. Con người lúc nào cũng phức tạp. Nhiều khi anh càng không cho họ đầu tư, họ càng muốn đầu tư. Anh càng muốn thu hút đầu tư, họ càng không thèm quan tâm đến anh. Cũng như ngân hàng Suzuki Nhật Bản, họ chính là thảm vậy đấy. Điều này, trong nước hay nước ngoài cũng đều vậy cả. Hơn nữa, dự án đầu mối giao thông 3 tỉnh của chúng tôi có tổng mức đầu tư đến 120 tỷ, 30% cũng là hơn 36 tỷ rồi. Không phải nhà đầu tư nào cũng có thể đáp ứng được đâu.



Lần này, Điền Tiên Phong coi như đã hiểu ý Liễu Kình Vũ. Ông anh này rõ ràng là lùi một bước tiến ba bước, chơi trò tâm lý đây mà. Đừng có coi thường trò nhỏ nhặt đặt ra giới hạn không để các nhà đầu tư đầu tư nhiều này. Chính trò ấy sẽ có thể khơi gợi hứng thú lớn cho nhà đầu tư, vì con người luôn thích tự coi mình là thông minh. Họ sẽ cho rằng anh không cho tôi đầu tư nhiều chắc chắn là sợ tôi kiếm nhiều tiền, chắc hẳn ở đây có mưu mẹo gì.



Sau đó, Liễu Kình Vũ lại nói chuyện với Điền Tiên Phong một lát, nói với Điền Tiên Phong một số chi tiết nữa. Lúc này, bữa tiệc rượu cũng coi như đã kết thúc, Điền Tiên Phong đưa đại mỹ nhân Đằng Phi rời khỏi khách sạn, bắt đầu gọi bạn bè đến tiến hành kế hoạch của Liễu Kình Vũ.



Liễu Kình Vũ cũng không ngồi rỗi, đã nghĩ ra được cách làm, hắn ta tự nhiên sẽ phải làm nhiều trò hơn nữa. Hắn lập tức gọi điện cho bốn người Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu, Lâm Vân và hai huynh đệ tốt – hai ông chủ tập đoàn Cường Giả, con trai của Tiếu Cường và Từ Triết là Tiếu Thiên Long và Từ Ái Quốc, để họ giúp đỡ loan tin trên weibo và wechat.



Hai anh chàng Tiếu Thiên Long và Từ Ái Quốc này giờ mới 21 tuổi, là đàn em nhỏ nhất của Liễu Kình Vũ. Nhưng hai người họ từ nhỏ đã lẽo đẽo theo Liễu Kình Vũ, cực kỳ khâm phục hắn. Hơn nữa lúc nhỏ, ai trong số họ ra ngoài bị bắt nạt, đều là Liễu Kình Vũ giúp xả giận, đánh cho đối phương thừa sống thiếu chết. Vậy nên quan hệ của hai anh em họ với Liễu Kình Vũ rất tốt. Mãi đến khi Liễu Kình Vũ nhập ngũ rời đi, quan hệ của họ mới bớt đi chút ít. Nhưng khi Liễu Kình Vũ về nước, quan hệ của họ sớm đã trở lại như xưa. Nhưng vì hai anh em họ vừa tốt nghiệp đại học, lại đã tham gia thực tập tại tập đoàn Cường Giả, nên mãi vẫn không rời khỏi thành phố Yến Kinh được, liên lạc với Liễu Kình Vũ vẫn chủ yếu thông qua điện thoại, wechat hay chat webcam QQ.