Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 695




Ngoài ra, một trong hai người cạnh tranh là Lưu Kỳ người yêu thích những bức tranh chữ của Đường Bá Hổ. Cái giá 60 triệu cuối cùng này là do ông ta đưa ra, nhưng đây đã đến cực hạn của ông ta rồi, ông ta sẽ không thể đưa ra cái giá cao hơn nữa.

Người cuối cùng chính là Tần Soái, sau khi cậu ta vừa đưa ra giá 50 triệu thì không đưa ra giá nào nữa, đây là lý do tại sao Tôn Đại Hổ coi thường cậu ta.

60 triệu mặc dù là một con số lớn, nhưng theo Tôn Đại Hổ thấy, nếu gã có thể cầm được bức tranh có bút tích thật này của Đường Bá Hổ tặng cho Trần Mộng Nghiên, hẳn là có thể khiến cho cô cảm động. Chỉ cần có thể có được Trần Mộng Nghiên, như vậy bản thân không chỉ có được một người vợ mỹ nữ tuyệt sắc, còn có được một cao thủ giám định tranh chữ cổ. Hơn nữa theo gã điều tra được biết, Trần Mộng Nghiên xuất thân từ gia đình có truyền thống sưu tầm, cha và mẹ của Trần Mộng Nghiên đều là những chuyên gia giám định hàng đầu thế giới, trong nhà giữ rất nhiều đồ cổ. Mặc dù nhìn bên ngoài Trần gia cũng không thuộc vào gia tộc đặc biệt giàu có, nhưng theo gã biết, chỉ cần đem đấu giá vài món tuyệt thế chân bảo mà Trần gia cất giữ, bán ra vài trăm triệu tuyệt đối là không thành vấn đề. Hơn nữa Trần Mộng Nghiên còn là con gái một của Trần gia, nếu cưới Trần Mộng Nghiên, coi như là tặng bức tranh chữ với giá trên 60 triệu này thì bản thân cuối cùng cũng sẽ không lỗ vốn, bởi vì những món đồ này cuối cùng đều sẽ là của gã, còn cả tài sản của Trần gia cùng với hai vị chuyên gia giám định hàng đầu Trần gia và nhân tài giám định mới xuất hiện Trần Mộng Nghiên.

Đợi sau khi Lưu Kỳ đưa ra cái giá 60 triệu xong, Tôn Đại Hổ lập tức không chút do dự hô:

– 70 triệu.

Tôn Đại Hổ không chút do dự tăng thêm 10 triệu, muốn trực tiếp một phát chặn đường đi của Lưu Kỳ, bởi vì từ nét mặt của Lưu Kỳ gã đã nhận ra, cái giá 60 triệu trên cơ bản đã tới cực hạn của ông ta rồi.

Sau khi Tôn Đại Hổ hô xong, gã ta còn nhìn Tần Soái bên cạnh đầy khinh thường, cầm điện thoại ra gọi cho Tần Soái, đầy khiêu khích nói:

– Bác sĩ Tần, cậu còn có thể đưa ra giá nữa không?

Lúc này, đấu giá viên đã bắt đầu nói giá:

– 70 triệu rồi, 70 triệu rồi, còn có ai đưa ra giá cao hơn không?

Nói xong, đấu giá viên quét mắt xuống dưới hội trường, thấy không có ai giơ tay, lập tức lớn tiếng hô:

– 70 triệu lần một, có ai đưa ra giá cao hơn không?

Lại nhìn thoáng qua, thấy không có ai, ông ta lại hô:

– 70 triệu lần hai, nếu như không có ai đưa ra giá cao hơn, bức tranh có bút tích thực của Đường Bá Hổ này sẽ thuộc về người đấu giá số 18.

Giờ phút này, sâu trong lòng đấu giá viên sớm đã hưng phấn đến cực điểm. Bởi vì ông ta biết rất rõ, giá thị trường cao nhất của bức tranh có bút tích thực của Đường Bá Hổ này cũng chỉ có khoảng 30 triệu, không có giá vượt quá cái giá này. Lúc đó, người chủ của bức tranh này lựa chọn hình thức định mức, người chủ đưa ra giá cuối cùng là 25 triệu, nếu kết quả đấu giá cuối cùng thấp hơn cái giá này thì đấu giá thất bại, nếu cao hơn giá này, nơi tổ chức đấu giá sẽ được trích 40% hoa hồng từ giá đưa ra cao hơn 25 triệu, mà đấu giá viên như ông ta cũng được trích 1%, 1% của 70 triệu chính là 700 nghìn, số tiền này bằng với số tiền trước đây mình được trích phần trăm của một tháng, còn có được công trạng tương đối lớn.

Lúc này, trên mặt Tôn Đại Hổ đã lộ ra nụ cười chiến thắng. Gã ta biết, bức tranh chữ này là của gã rồi, có bức tranh chữ này, khả năng bản thân có được Trần Mộng Nghiên lớn hơn vài phần, bởi vì gã đã sớm nghe nói Trần Mộng Nghiên thích nhất là tranh chữ của Đường Bá Hổ, hơn nữa cô còn đích thân đến hội trường đấu giá lần này chính là để quan sát bức tranh có bút tích thực của Đường Bá Hổ ở khoảng cách gần.

Vừa lúc đó, Tần Soái đột nhiên giơ tấm thẻ lên, nói to:

– 100 triệu.

Ngay lập tức cả hội trường đều sợ hãi, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn đến người trẻ tuổi Tần Soái.

Ai cũng không biết cậu ta, bên dưới rất nhiều người xì xào bàn tán, bắt đầu thảo luận về thân phận của Tần Soái.

Mà lúc này, trong đám người, một cô gái duyên dáng mặc một chiếc váy liền màu hồng phấn cũng dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Soái. Cô gái này lông mày như lá liễu, làn da trắng như tuyết, thắt đáy lưng ong, hàm răng như biên bối, ngón tay thon mềm, mái tóc dài đen đẹp thả trên vai, mặc dù ngồi trên ghế nhưng chiều cao so với người đàn ông đứng bên cạnh cũng không thua kém, chân trần đứng lên cũng cao khoảng 1m75.

Cô gái này chính là cô gái Tần Soái đang theo đuổi – Trần Mộng Nghiên.

Trần Mộng Nghiên đương nhiên cũng quen biết Tần Soái, hơn nữa cô còn biết Tần Soái cũng không phải là người có tiền. Cô và Tần Soái quen biết nhau cũng là do một lần gặp nhau ở thư viện, lần đó bởi vì Tần Soái vừa đi vừa đọc sách, vì vậy không chú ý đến Trần Mộng Nghiên đang đi đến, hai người trực tiếp va vào nhau, Trần Mộng Nghiên không cẩn thận bị trẹo chân, Tần Soái thân là thầy thuốc, lúc đó lập tức dùng biện pháp chính xác nhất, ngay tại chỗ giúp Trần Mộng Nghiên cường gân hoạt huyết, rất nhanh chữa khỏi cho Trần Mộng Nghiên lúc đấy đã bị đau gần như không thể đi được. Sau khi đã xin lỗi Trần Mộng Nghiên, Tần Soái ngay lập tức coi trọng Trần Mộng Nghiên, mặt dày mày dạn khăng khăng đưa Trần Mộng Nghiên về phòng trọ.

Từ đó, Tần Soái liền bắt đầu cuộc hành trình dây dưa hơn 3 năm, cậu ta hầu như mỗi tuần đều sẽ đứng ở dưới lầu nơi Trần Mộng Nghiên thuê nhà trọ đợi cô, cho dù mỗi lần Trần Mộng Nghiên đều cư xử lạnh nhạt, cậu ta vẫn kiên trì đưa Trần Mộng Nghiên đi làm.

3 năm qua, Tần Soái cậu ta vậy mà lại không quản mưa gió đưa đón trong 3 năm.

Mặc dù mỗi tuần chỉ đưa đón có một hai lần như vậy, nhưng sự kiên trì cố chấp này quả thực không phải người bình thường có thể làm được.

Trần Mộng Nghiên đã bắt đầu quen với việc làm phiền không biết xấu hổ này của Tần Soái, đương nhiên, trong ba năm này, cô cũng không kết giao với bạn trai.

Nhưng mà, tuần này, Tần Soái vốn dĩ phải đúng giờ xuất hiện nhưng không ngờ liên tiếp hai lần trong những ngày đáng ra phải xuất hiện thì lại không xuất hiện, điều này khiến cho Trần Mộng Nghiên có chút không quen, cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Đúng lúc lần này nghe nói Giai Sĩ Hồng Kông muốn bán đấu giá bút tích thật của Đường Bá Hổ, cô liền đến đây xem, nhân tiện giải khuây.

Điều cô không ngờ đến chính là nhìn thấy Tần Soái ở trong buổi đấu giá.

Cô càng không ngờ đến là Tần Soái vậy mà lại đưa ra giá 100 triệu cho bức bút tích thực đó của Đường Bá Hổ.

Lúc này, Tôn Đại Hổ nhíu chặt hai hàng chân mày, vô cùng tức giận nhìn về phía Tần Soái. Gã cũng từng điều tra qua về vị “tình địch” này của mình, biết được cậu ta căn bản không phải là người có tiền, nhưng hiện tại cậu ta lại dám đưa ra giá 100 triệu, cái giá này đã vượt quá khả năng của cậu ta.

Nghĩ đến tên tiểu tử nghèo này vậy mà lại dám khiêu chiến với mình, Tôn Đại Hổ vô cùng phẫn nộ, hắn trực tiếp lớn tiếng nói:

– Đấu giá viên, hiện tại tôi rất nghi ngờ tư cách đấu giá của người đấu giá số 68, tôi biết cậu ta, cậu ta chính là một tên lao động nghèo, cậu ta căn bản không thể trả nổi số tiền đấu giá 100 triệu này, hiện tại tôi yêu cầu Ủy ban đấu giá thẩm tra lại tư cách đấu giá của cậu ta.

Đấu giá viên sau khi nghe được những lời của Tôn Đại Hổ không khỏi nhướn mày, lập tức mở máy tính màn hình cảm ứng đặt ở trước mặt mình, ngay tại chỗ tìm kiếm tư liệu về tiền ký quỹ đấu giá của Tần Soái. Sau khi ông ta xem xong tiền ký quỹ đấu giá của Tần Soái là 30 triệu, lập tức ngẩng đầu lên nhìn đến Tôn Đại Hổ nói:

– Xin chào người đấu giá số 18, hiện tại tôi có thể trả lời ông, căn cứ vào quy trình đấu giá, người đấu giá số 68 có đủ tư cách đấu giá, đồng thời phạm vi giá cậu ta đưa ra cũng ở trong giá cạnh tranh hợp lý, vì vậy, cuộc đấu giá tiếp tục diễn ra.

Nói xong, Đấu giá viên lớn tiếng nói:

– Các vị, người đấu giá số 68 đã đưa ra giá 100 triệu rồi, còn có ai đưa ra giá nữa không?

Hội trường lập tức yên tĩnh, giá 100 triệu đã vượt quá giá trị thực tế của bức tranh chữ này rồi, rất nhiều người sưu tầm có thâm niên ở đây đều ra sức lắc đầu. Giá đấu giá này sẽ không thể xuất hiện lần nữa trong vòng mười mấy năm, chắc chắn là bị lỗ vốn.

– 100 triệu lần một.

– 100 triệu lần hai.

Lần này, Đấu giá viên không hỏi nhiều nữa, ông ta cảm thấy cái giá này hẳn là đã được rồi.

Lúc này trong lòng Tôn Đại Hổ tính toán một chút, cắn răng hô:

– 120 triệu.

Để có thể có được lợi ích lớn sau khi có được Trần Mộng Nghiên, gã ta quyết định đánh cuộc một lần.

Gã tin rằng, cái giá 120 triệu đã đủ để đá bay Tần Soái rồi.

Nhưng mà, một việc đã xẩy ra khiến cho tất cả mọi người ở hội trường khiếp sợ một lần nữa.

Tần Soái trực tiếp giơ tấm thẻ lên:

– 150 triệu.

Cả hội trường lập tức sôi trào.

Đùa gì vậy, đó là 150 triệu đấy, cái giá này đã gấp 15 lần giá ban đầu rồi. Người thanh niên này có phải não bị con lừa đá bay rồi.

Giờ khắc này, Tôn Đại Hổ không còn gì để nói. Mặc dù gã ta rất muốn lấy được bức tranh này để làm vũ khí theo đuổi Trần Mộng Nghiên, nhưng cái giá 150 triệu đã vượt quá mức giá dự trù của gã. Bản thân là thương nhân, gã làm bất cứ việc gì đều nghĩ đến sự mạo hiểm, giữa tiền vốn và tiền lời, gã cho rằng giá này không hợp lý, vì vậy trực tiếp từ bỏ.

Đấu giá viên sau khi hô 3 lượt, lập tức gõ chùy:

– Bức “Hổ gầm” bút tích thực của Đường Bá Hổ thuộc về người đấu giá số 68, mời cậu ra phía sau hội trường tiến hành thanh toán.

Lúc này, Tần Soái đi đến bên cạnh đấu giá viên, thấp giọng rỉ tai nói mấy câu. Đấu giá viên đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó thoáng trầm tư một chút, nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía mọi người nói:

– Xin phép mọi người chờ một chút, lát nữa người đấu giá số 68 sẽ mang đến cho mọi người một sự bất ngờ.

Tất cả mọi người ở hội trường đều sửng sốt, Trần Mộng Nghiên cũng nhíu chặt đôi mày thanh tú, không biết tên Tần Soái mặt dày mày dạn này muốn làm cái gì.

Lúc này, Tần Soái đi đến phía sau hội trường đấu giá, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Liễu Kình Vũ, điện thoại rất nhanh được nhận, còn chưa đợi cậu ta mở miệng, Liễu Kình Vũ đã cười nói:

– Tiền đã gửi vào thẻ của anh, gửi cho anh 200 triệu trước, còn thiếu bao nhiêu anh cứ nói.

Tần Soái vừa nghe thấy thế, lập tức mỉm cười, vội vàng nói:

– Đủ rồi, đủ rồi, Liễu đại ca, lời cảm ơn tôi không nói nữa, tôi cúp điện thoại trước, sắp phải đi thanh toán rồi.

Rất nhanh, Tần Soái ngay tại chỗ thanh toán, lấy được nguyên bản bức tranh chữ, quay trở lại hội trường đấu giá. Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của tất cả mọi người, Tần Soái trong tay cầm bức tranh chữ, trong miệng ngậm một bông hồng không biết lấy ở đâu, lập tức đi thẳng đến chỗ Trần Mộng Nghiên.

Hội trường đấu giá lập tức xôn xao, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn đến Tần Soái, còn có người nhìn về phía Tần Soái đi đến.

Lúc này, Trần Mộng Nghiên vô cùng kinh ngạc phát hiện ra, hướng Tần Soái đi đến vậy mà lại là hướng bên này của mình, trong lòng cô lập tức trở nên nôn nóng bất an, trong lòng nghĩ thầm: “Tên mặt dày mày dạn này không phải là đi đến chỗ mình chứ?”