Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 689




Sau khi nghe Ngụy Hoành Lâm nói, Tôn Húc Dương thản nhiên cười nói:

– Chủ tịch huyện Ngụy, ông là nhân vật số 2 không sai, tôi cũng tôn trọng quyền uy của ông, nhưng có một chút mong ông chú ý, Thành ủy sớm đã đưa ra quyết định, trong quá trình đàm phán với phía ngân hàng Suzuki Nhật bản, tôi sẽ đảm nhiệm Tổ trưởng của tiểu tổ đàm phán, ông là phó tổ trưởng. Điều này không sai chứ?

Ngụy Hoành Lâm nhất thời không nói được gì. Y không thể không thừa nhận, hai ngày trước Thành ủy đúng là đưa ra chỉ thị này, điều này làm cho y vô cùng buồn bực, hơn nữa y biết rằng việc này là Bí thư thành ủy Đới Giai Minh trực tiếp hủy bỏ ý kiến của những ủy viên thường vụ khác, cưỡng chế thi hành thông qua.

Y lúc ấy cũng không có để ý. Theo y, dưới tình huống mà không có Liễu Kình Vũ, không có bất kỳ người nào dám đi ngược lại ý nghĩ của Chủ tịch thành phố Hoàng, nhất là hầu như đại bộ phận các ủy viên thường vụ đều trong tình trạng ủng hộ.

Nhưng y không ngờ tới, hôm nay, Tôn Húc Dương mà lại không chút do dự đối ngược với ý kiến của Chủ tịch thành phố, lộ liễu phản đối tiến hành thỏa hiệp với phía ngân hàng Suzuki.

Tuy nhiên Ngụy Hoành Lâm cũng là cáo già, y lạnh lùng nói:

– Phó bí thư Tôn, cho dù ông là tổ trưởng, nhưng tôi cho rằng ông nên chú ý một chút. Chúng tôi, cả những đồng chí khác đều là tổ viên, chuyện này chúng ta nên do toàn thể thành viên bỏ phiếu biểu quyết, đây là tinh thần tập trung dân chủ, ông nhất định phải tuân thủ.

Tôn Húc Dương thản nhiên cười nói:

– Đúng vậy, tinh thần chế độ tập trung dân chủ chính là phải dân chủ, vừa phải tập trung. Bản thân tôi là tổ trưởng, có quyền đưa ra quyết định cuối cùng của chuyện này, các ông cũng có quyền biểu thị phản đối, cũng có thể tiến hành phản ánh lên cấp trên, nhưng ý kiến của tôi vô cùng rõ ràng, đó là chúng ta bản thân là lãnh đạo huyện ủy huyện Thụy Nguyên, chúng ta tuyệt đối không thể ký kết bất kì hợp đồng gì làm nhục đất nước. Điều kiện của ngân hàng Suzuki Nhật Bản hiện tại đề xuất cùng với điều ước mà năm đó tiểu Nhật Bản đề xuất có gì khác biệt không?

Không có, năm đó bọn họ chính là hung hăng yêu cầu Hoa Hạ chúng ta phải làm cái này làm cái kia, cho đến nay vẫn là như thế. Năm đó bọn họ là vì thực lực quân sự hùng mạnh, hiện giờ bọn họ dựa vào chính là thực lực kinh tế hùng mạnh.

Bọn họ dựa vào cái gì yêu cầu chúng ta thỏa hiệp và nhượng bộ, dựa vào cái gì?

Chúng ta dựa vào cái gì phải hướng về phía bọn họ thỏa hiệp, chẳng lẽ rời xa đầu tư của tiểu Nhật Bản bọn họ, chúng ta hạng mục này khởi động không được sao?

Tôi không tin.

Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, mời ông nghe cho rõ, tôi không quản các ông có quan hệ tốt xấu như thế nào với tiểu Nhật Bản, nhưng, bản thân tôi là tổ trưởng tổ đàm phán, tôi nhất định phải có trách nhiệm đối với quốc gia của tôi, có trách nhiệm với huyện Thụy Nguyên của chúng ta, có trách nhiệm đối với dân chúng huyện Thụy Nguyên chúng ta.

Chỉ cần tôi còn là tổ trưởng tiểu tổ đàm phán, thì tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý phương án của ngân hàng Suzuki Nhật bản. Chính là câu nói kia, tôi hoan nghênh bọn họ đầu tư dự án này của chúng ta, nhưng bọn họ nhất định phải dựa theo quy tắc trò chơi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không vì bọn họ là người đầu tư nước ngoài thì thỏa hiệp với bọn họ, huống chi bọn họ còn là người Nhật Bản.

Nói tới đây, Tôn Húc Dương đột nhiên khinh thường nhìn về phía Ngụy Hoành Lâm nói:

– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, tôi muốn hỏi ông, đối với bối cảnh chân thực của ngân hàng Suzuki Nhật Bản ông có biết không? Hiểu rõ không?

Ngụy Hoành Lâm cau mày nói:

– Bọn họ không phải là ngân hàng ấy ư, ở Hoa Hạ chúng ta có rất nhiều dự án đầu tư, điều này không có gì là đặc biệt cả.

Tôn Húc Dương cười lạnh nói:

– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm à, tôi khuyên ông một câu, bản thân là Chủ tịch huyện, ông còn phải tăng cường học tập và nghiên cứu đấy, nhất là trước khi đưa ra quyết định sách lược, tốt nhất là nên điều tra rõ ràng rồi nói.

Nói tới đây, Tôn Húc Dương lại từ trong túi xách lấy ra một tập tài liệu ném cho Ngụy Hoành Lâm nói:

– Chủ tịch huyện Ngụy, mời ông bỏ ra vài phút xem những tài liệu này. Những tài liệu này tất cả đều là Bí thư Liễu trước khi bị Ủy ban Kỷ luật mang đi giao cho tôi. Thông qua những tài liệu này, ông có thể thấy rõ ràng bối cảnh của ngân hàng Suzuki.

Ngụy Hoành Lâm cau mày lật ra những tài liệu này, xem lại cẩn thận.

Càng xem trong lòng của Ngụy Hoành Lâm càng giật mình.

Lúc này, Tôn Húc Dương trầm giọng nói:

– Chủ tịch huyện Ngụy, tôi tin tưởng ông đã nhìn thấy rồi. Ngân hàng Suzuki mặc dù là một ngân hàng của Nhật, nhưng một trong đại cổ đông của nó là ngân hàng Houston của nước Mỹ, ngân hàng Houston là ngân hàng có tính chất gì ông biết không? Bọn họ là thợ săn của nước Mỹ, ông cho rằng bọn họ đơn giản không?

Ngoài ra, tôi còn muốn nói cho ông biết một chút, ở trong ngân hàng Suzuki, cho dù ngân hàng Houston là đại cổ đông, nhưng trên thực tế, thời điểm bình thường, ngoại trừ lúc bọn họ muốn săn bắt sản nghiệp của một quốc gia nào đó thì mới chân chính lộ diện, bình thường bọn họ đều dưới sự khống chế của Tập đoàn Suzuki Nhật Bản, Tập đoàn Suzuki là tập đoàn gì ông biết không? Đây chính là tập đoàn nghiên cứu máy bay chiến đấu, các loại vũ khí hiện đại tiên tiến của Nhật Bản. Những gì bọn họ đầu tư đều có quan hệ nhất định với lợi ích quốc gia của Nhật Bản.

Đối với những việc này, tôi nghĩ bản thân chúng ta là lãnh đạo Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, thật sự chúng ta phải làm một bài học, tuyệt đối không thể vì những thành kiến chính trị của một số người, thậm chí thấy lợi quên nghĩa, liền bỏ qua trách nhiệm của chúng ta. Chúng ta có thể phục tùng chỉ thị của lãnh đạo, vì chúng ta là cấp dưới, nhưng chúng ta buộc phải chú ý một chút, chúng ta không chỉ là cấp dưới của họ, chúng ta vẫn là lãnh đạo huyện Thụy Nguyên, chúng ta nhất định phải có năng lực phán đoán phân tích độc lập của chính mình.

Đương nhiên rồi, tôi cũng không nói là ngân hàng Suzuki Nhật Bản đầu tư lần này là vì lợi ích quân sự của Nhật Bản bọn họ, nhưng, chúng ta nhất định phải kiên trì nguyên tắc của chúng ta, đó chính là nguyên tắc thành tín. Chúng ta hoan nghênh tất cả tư bản hợp pháp ở Hoa Hạ chúng ta đầu tư, nhưng chúng ta tuyệt đối không thể vì áp lực nào đó liền vứt bỏ đi thành tín của chính quyền địa phương chúng ta. Cho nên, tôi kiên quyết cự tuyệt phương án của ngân hàng Suzuki Nhật Bản. Chủ tịch huyện Ngụy, ông cứ nói đi.

Ngụy Hoành Lâm tỉ mỉ đem tài liệu xem hết. Sau khi xem xong, lập tức rơi vào trong trầm tư suy nghĩ.

Khi mà trầm tư khoảng chừng 3 phút, Ngụy Hoành Lâm lúc này mới chậm rãi nói:

– Được rồi, tôi đồng ý với ý kiến của ông. Ông nói không sai, chúng ta bản thân là cán bộ của huyện Thụy Nguyên, nhất định phải vì quốc gia của chúng ta, người dân của chúng ta mà suy nghĩ, ích lợi cá nhân nhất định phải phục tùng lợi ích quốc gia, lợi ích dân tộc.

Lập tức, sau khi bốn người cuối cùng thống nhất một chút ý kiến, bốn người lại trở về trước bàn đàm phán.

Trên mặt của Aso vẫn như cũ tràn đầy bình tĩnh mỉm cười, nhìn Ngụy Hoành Lâm nói:

– Chủ tịch huyện Ngụy, các ông thương lượng như thế nào rồi?

Cho tới giờ khắc này, Aso vẫn kiên định như cũ cho rằng Ngụy Hoành Lâm bọn họ nhất định sẽ thỏa hiệp đấy, bởi vì Liễu Kình Vũ chướng ngại lớn nhất này đã bị thanh trừ hết rồi, huyện Thụy Nguyên sẽ không bao giờ tồn tại lực lượng có gan đối kháng bọn họ nữa, nhất là bọn họ kéo Hoàng Lập Hải vào trận doanh của mình rồi.

Ngụy Hoành Lâm liếc nhìn Aso một cái, có thể thấy rõ trên mặt của Aso ngạo khí và đắc ý như thế. Giờ phút này, Ngụy Hoành Lâm trong lòng cũng nhiều tức giận, bởi vì ông của y ở thời kỳ kháng chiến là một bát lộ quân, hi sinh dũng cảm trong cuộc chiến với quỷ tử Nhật Bản. Mà căn cứ vào tài liệu Liễu Kình Vũ cung cấp kia, tổ tiên của Aso đã từng là tù chiến tranh xâm lược Hoa Hạ, mà tổ tiên của gã phụ trách địa khu xâm lược năm đó hoàn toàn là địa khu Đông Bắc.

Nhìn thấy sự cao ngạo và đắc ý của Aso, Ngụy Hoành Lâm lạnh lùng nói:

– Aso tiên sinh, hiện tại tôi đại diện Huyện Uỷ và Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên chính thức tuyên bố với Ngân hàng Suzuki các ông, chúng tôi hoan nghênh phía ngân hàng Suzuki các ông ở huyện Thụy Nguyên tiến hành bất luận hình thức đầu tư hợp pháp gì, nhưng chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý phương án của các ông trên dự án đầu tư đường cao tốc. Phương án của các ông vô cùng bất bình đẳng, cũng không hợp lý. Đối với Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên mà nói, bất kỳ lợi ích hợp pháp của một nhà đầu tư nào đều cần được bảo vệ. Chúng tôi không thể vì lợi ích của ngân hàng Suzuki Nhật Bản mà để lợi ích của các nhà đầu tư khác bị tổn hại. Aso tiên sinh, xin hỏi các ông có thể lùi lại sau một bước không? Trực tiếp đầu tư số tiền 2 tỷ còn thiếu?

Aso nghe được lời nói này của Ngụy Hoành Lâm, lập tức cũng có chút mơ hồ rồi. Bởi vì gã nhớ rất rõ, trước đó cùng nhau ăn cơm với Ngụy Hoành Lâm, Hoàng Lập Hải, Hoàng Lập Hải yêu cầu rõ Ngụy Hoành Lâm ủng hộ phía ngân hàng Suzuki bọn họ đấy, làm sao một lúc như vậy Ngụy Hoành Lâm lại có thể thay đổi. Nghĩ đến đây, Aso có chút tức giận nói:

– Nói như vậy là các ông từ chối phương án đầu tư của chúng tôi? Các ông suy nghĩ kỹ chưa, nếu như không có chúng tôi đầu tư, dự án này của các ông căn bản là khởi động không nổi, lãnh đạo thành phố các ông cũng sẽ cực kỳ bất mãn đối với các ông.

Lúc này, Tôn Húc Dương ở một bên nói:

– Rất xin lỗi, chúng tôi không thể đồng ý với phương án đầu tư của các ông. Phương án đầu tư của các ông là không công bằng, bất bình đẳng đấy, là đơn phương có lợi đấy. Điều này tổn hại đến lợi ích của các nhà đầu tư khác và huyện Thụy Nguyên chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nếu Aso tiên sinh không có ý kiến gì khác, cuộc đàm phán hôm nay đến đây đi. Khi nào phía ngân hàng Suzuki có phương án đầu tư mới thì có thể lại tìm chúng tôi để tiếp tục tiến hành đàm phán.

Nói xong, Tôn Húc Dương trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài, đám người Ngụy Hoành Lâm cũng theo sát ở phía sau đi ra ngoài.

Nhìn thấy thế, Aso sắc mặt giận đến đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn cảnh vài người rời đi tức giận dùng tiếng Nhật mắng:

– Đồ khốn kiếp, lũ người Hoa Hạ chúng mày đều là lũ khốn kiếp.

Lúc này, Tôn Húc Dương vừa mới rời đi không xa, sau khi nghe được tiếng chửi của Aso đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng và nói:

– Aso tiên sinh, Người Nhật Bản các ông có phải là cũng như vậy không?

Nói xong, Tôn Húc Dương xoay người rời đi.

Lúc này, Aso cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra, ý của Tôn Húc Dương là người Nhật Bản cũng là đồ khốn kiếp.

Aso buồn bực rồi. Tự mình dùng tiếng Nhật chửi người, Tôn Húc Dương này làm sao có thể nghe hiểu được.