Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 682




Vừa trở về chỗ ngồi, cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa phòng đã thấy Lưu Tiểu Phi đang đứng đấy.

Lưu Tiểu Phi tay trái cầm theo hai bình rượu Lão Bạch Can, tay phải cầm theo một túi đựng cơm hộp, khuôn mặt đang mỉm cười đứng bên ngoài.

Liễu Kình Vũ cười dẫn Lưu Tiểu Phi bước vào.

Lưu Tiểu Phi đặt rượu và thức ăn lên bàn, cười nói:

– Còn chưa ăn cơm đúng không, đến uống chút nào.

Liểu Kình Vũ gật gật đầu, tìm ra hai cái ly rượu trực tiếp bỏ lên bàn. Lưu Tiểu Phi sau khi đổ đầy ly rượu cho hai người, nâng ly lên nói:

– Nào, Liễu Kình Vũ, ly đầu nâng vì chúc mừng anh, chúc mừng anh tạm thời thoát khỏi quan trường đầy cực khổ.

Liễu Kình Vũ cười khổ giơ chén rượu lên nói:

– Làm sao anh biết?

Lưu Tiểu Phi cười nói:

– Hiện tại toàn bộ huyện Thuỵ Nguyên đang truyền khắp nơi, nói anh trong lúc đàm phán với người Nhật đòi phí lợi ích, người ta không đáp ứng thì anh không chịu hợp tác. Hiện giờ khắp nơi đều có người bàn luận vấn đề này, tôi làm sao không biết chứ, hơn nữa anh tạm thời bị miễn chức, thông tin này đã truyền khắp các con đường lớn đến các hẻm nhỏ. Lieu Kình Vũ à, xem ra, quan trường của các anh thật không phải là nơi để người lăn lộn rồi. Giống như anh làm việc chắc chắn như vậy mà còn bị người ta hãm hại, còn người thực sự lấy lợi ích kia thì có thể ngồi ngoài vòng pháp luật, làm ăn ngày càng phát triển. Không công bằng, không công bằng.

Nói xong, Lưu Tiểu Phi giơ chén rượu lên và cùng Liễu Kình Vũ cụng một cái, uống một hơi cạn sạch.

Liễu Kình Vũ cũng uống một hơi cạn sạch, lập tức cười khổ nói:

– Thân trong quan trường, thân bất do kỷ. Việc này rất là bình thường, còn như anh nói không phải là nơi để người lăn lộn thì không hẳn là vậy. Quan trường là vũ đài danh lợi nhưng cũng là chiến trường. Có người vào quan trường vì danh lợi, có người vì sự sinh tồn của bản thân, vì để phát triển giá trị của mình, vì để thực hiện ước mơ vì Quốc Gia của họ.

Cho dù tại bất kỳ địa phương nào, bất kỳ ngành nghề nào, cũng không thể thuận buồn xuôi gió, càng không thể có việc tuyệt đối công bằng. Công bằng thường chỉ tương đối, giống như tôi lần này bị miễn chức, nếu như đứng với góc độ của nhân dân mà nói, trong quy mô truyền thông và dư luận căng thẳng như vậy, tôi thực sự là tham quan, chắc chắn phải bị loại bỏ. Còn nguyên nhân vì sao lại có tình trạng như vậy là do nhân dân tiếp nhận thông tin không chính xác, do một số người thông qua xử lý gia công thông tin, cố ý nói dối nhân dân và dư luận.

Hơn nữa không thể không nói, lần này đây, phía Nhật Bản đã chơi một chiêu thực sự rất cao minh, ngay cả tôi cũng không nghĩ tới bọn họ còn có thể như vậy. Tôi đã thua một nước cờ này rồi.

Sau khi Lưu Tiểu Phi nghe Liễu Kình Vũ nói, trầm tư một lúc, cười khổ nói:

– Liễu Kình Vũ, xem ra anh đã nhìn thị phị trên quan trường rất rõ ràng rồi. Anh đã biết công bằng trên quan trường chỉ là tương đối, muốn vì nhân dân ra sức thì nhất định chịu áp lực rất lớn, vậy tại sao không dứt khoát rời khỏi? Với tài năng của anh, nếu tham gia thương trường thì nhất định trong thời gian rất ngắn sẽ có thành công rất lớn.

Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên cười, hỏi ngược lại:

– Lưu Tiểu Phi, anh cho rằng ở trên thương trường có công bình tuyệt đối à?

Lưu Tiểu Phi lắc đầu.

Liễu Kình Vũ nói:

– Không phải rồi, bất kể là thương trường hay là quan trường, tất cả đều là lợi ích gút mắc giữa nhiều phương diện. Nơi nào có lợi ích, nơi đó có đấu tranh. Tất cả công bằng đều là tương đối đấy. Một người nếu muốn sinh tồn trên chiến trường như thế này, cách duy nhất là dựa vào trí tuệ của bản thân. Hơn nữa ở hai nơi này, con người luôn luôn phải chấp nhận sự khiêu khích, hãm hại thậm chí là ám sát của người khác. Chỉ cần trong lòng chúng ta luôn có ý chí vĩnh viễn không thỏa hiệp, trái tim vĩnh không chịu thất bại, mới có thể tồn tại tại hai nơi như vậy, mới có thể thực hiện lý tưởng của mình.

Lưu Tiểu Phi lại giơ chén rượu lên:

– Liễu Kình Vũ, nói rất hay. Những lời anh nói cũng chính là những lời trong tâm can tôi. Vốn hôm nay đến là muốn an ủi anh một chút, thật không ngờ anh lại nhìn sự việc rõ ràng như vậy. Một khi đã như vậy, tôi không cần đi nói lời an ủi với anh nữa, hai anh em chúng ta vẫn là không say không về đi.

– Được, không say không về.

Liễu Kình Vũ lại giơ chén rượu lên uống sạch một hơi.

Hai anh em lần này uống liền hai tiếng, uống hết hai bình Lão Bạch Can 52o, cùng đó uống luôn cả một bình rượu Sơn Trang Lão Tửu trong phòng làm việc của Liễu Kình Vũ. Tuy rằng đối với tửu lượng của hai người, mỗi người gần một lít rượu chẳng là bao, nhưng tâm trạng Liễu Kình Vũ không vui, còn Lưu Tiểu Phi cũng vì Liễu Kình Vũ mà khó chịu, cho nên, gần hai lít rượu vào bụng rồi, hai người đều mơ mơ hồ hồ. Uống đến sau cùng, hai người trực tiếp nằm trên đất mà ngủ, tiếng ngáy như sấm.

Lúc này, cửa gian phòng mở ra, Trình Thiết Ngưu từ bên ngoài đi vào. Gã đầu tiên là thu dọn một chút cơm hộp và canh thừa thịt nguội trên bàn, theo sau lại đỡ hai người lên ghế sofa nằm.

Sau khi làm xong hết thảy, Trình Thiết Ngưu đứng ở bên cạnh của Liễu Kình Vũ, nhìn Liễu Kình Vũ nằm ngáy o..o… Trên mặt toát ra một tia thương xót, thở dài một tiếng lẩm bẩm nói:

– Ông chủ à ông chủ, anh thật sự là quá cực khổ. Từ khi đi theo anh trở thành lái xe của anh, tôi phát hiện anh chưa hề có một ngày ngủ vượt qua tám tiếng. Thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, anh cố gắng công tác như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Anh làm như vậy rốt cuộc đáng giá không? Tôi càng nghĩ mà không rõ, vì sao một cán bộ cẩn thận trong công tác như anh lại chịu đả kích lớn như vậy. Mấy ngày nay, vì thu hút đầu tư, anh gần như cả đêm ngủ không yên, hiện tại vấn đề tiền bạc giải quyết xong hơn phân nửa, anh lại bị miễn chức, thế giới này thật sự là quá không công bằng mà. Haizzz, nghĩ mãi mà nghĩ không ra.

Sau khi nói xong, Trình Thiết Ngưu dùng sức lắc đầu, thở dài rời phòng, quay trở về phòng của mình.

Buổi tối 7h, Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi gần như cùng lúc thức dậy, mở mắt say lờ đờ, ngáp ngáp ngồi dậy. Hai người liếc nhau một cái, đồng thời bật cười ha hả.

Lưu Tiểu Phi cười nói:

– Liễu Kình Vũ, chúng ta lần này thật đúng là say mèm mà, thật sự rất sảng khoái.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Đúng vậy, lần này thật đúng là ngủ đến tự nhiên tỉnh, thật hiếm có.

Vừa lúc đó, nơi cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Liễu Kình Vũ đứng dậy, đi dép lê ra mở cửa phòng, liền nhìn thấy năm người sắc mặt nghiêm túc đứng ở bên ngoài, trong đó người đứng đầu là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, đưa ra thẻ công tác của mình, vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Nhâm Vỹ Sâm, còn vị này chính là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Cát Chấn Thiên. Chúng tôi nhận chỉ thị của Thành uỷ thành phố Nam Hoa, đến huyện Thụy Nguyên điều tra việc anh trái pháp luật vi phạm kỷ luật, đòi tiền phí lợi ích từ người Nhật. Mời anh cùng chúng tôi đi một chuyến, phối hợp điều tra.

Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu:

– Được, không thành vấn đề, chờ một lát.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trở về phòng thay bộ quần áo mới, đi giày da, trên mặt lộ ra ánh mắt bất bình, bắt tay Lưu Tiểu Phi nói:

– Tiểu Phi à, chỉ sợ tối nay tôi không có cách nào cùng anh uống rượu với nhau rồi. Anh đi tìm Trình Thiết Ngưu phòng bên uống đi, người này tửu lượng không kém tôi đâu.

Lưu Tiểu Phi cười khổ gật gật đầu, nhìn Liễu Kình Vũ bị vài tên Ủy ban Kỷ luật bao vây rồi dẫn ra khỏi phòng, trên mặt toát ra một vẻ nặng nề.

Lưu Tiểu Phi tuy rằng không phải người trong quan trường, nhưng anh ta biết rất rõ, khi một cán bộ bị người của Ủy ban Kỷ luật nhắm vào, rất khó không bị tra ra vấn đề, không biết Liễu Kình Vũ có tránh được khỏi kiếp nạn này hay không.

Liễu Kình Vũ dưới sự giám sát của Nhâm Vỹ Sâm và Cát Chấn Thiên, được dẫn đến phòng trong của nhà khách Huyện Thuỵ Nguyên.

Bọn họ đã đặt bốn phòng liên tiếp, và hiện giờ đang ở tại một trong bốn phòng đó.

Lúc này, trong phòng khách có đặt một chiếc ghế dài, trước đó có hai chiếc bàn, sau bàn lại có hai chiếc ghế.

Liễu Kình Vũ được sắp xếp ngồi trên ghế chính giữa phòng, Nhâm Vỹ Sâm và Cát Chấn Thiên đều ngồi vào ghế, còn ba người nhân viên còn lại thì một đứng tại cửa chính, một người trước cửa sổ, còn lại một người đứng sau Liễu Kình Vũ.

Làm tốt hết tất cả công tác chuẩn bị, công tác điều tra chính thừc bắt đầu.

Nhâm Vỹ Sâm sắc mặt nghiêm túcnói:

– Liễu Kình Vũ, anh có biết tại sao chúng tôi điều tra anh không?

Liễu Kình Vũ gật gật đầu.

Cát Chấn Thiên đột nhiên hung hăng vỗ bàn một cái, lớn tiếng quát lớn:

– Liễu Kình Vũ, thái độ của anh là sao, Phó chủ nhiệm hỏi anh, anh nhất định phải trả lời, anh gật đầu là có ý gì?

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Cát Chấn Thiên liếc mắt một cái nói:

– Chỉ cần tôi có cách biểu đạt đúng ý với các anh là được rồi, tôi cũng đâu phải không phối hợp điều tra, anh hung hắng vậy làm gì. Ngoài ra, Phó ban Cát, tôi trịnh trọng nhắc nhở anh một câu, tôi Liễu Kình Vũ không phải là đang bị khởi tố, tôi chỉ là phối hợp điều tra. Tôi thậm chí có quyền duy trì im lặng, cho nên, anh tốt nhất đừng nên dùng thái độ thẩm vấn tội phạm với tôi, Huống chi, anh cơ bản không thuộc về Uỷ ban kỷ luật, anh chỉ là thành viên tổ điều tra, anh tốt nhất nên hiểu rõ địa vị của mình.

Liễu Kình Vũ tuy thân đang trong cảnh nguy khốn, nhưng tính khí thì không thay đổi, đối với quyền lợi bản thân một chút cũng không nhường nhịn. Hơn nữa trong lời nói của Cát Chấn Thiên, Liễu Kình Vũ có thể cảm nhận được, tên Cát Chấn Thiên này tuyệt đối là tìm đến mình gây phiền toái.

Cát Chấn Thiên sau khi nghe xong, sắc mặt đỏ bừng, chỉ tay vào Liễu Kình Vũ lớn tiếng nói:

– Liễu Kình Vũ, anh đừng quá kiêu căng. Tôi nói anh biết, hiện giờ chúng tôi đã nắm hầu hết các chứng cứ về các vấn đề nghiêm trọng trọng của anh, việc khởi tố anh chỉ là vấn đề thời gian.

Liễu Kình Vũ khinh thường nói:

– Phó trưởng ban Cát, chúng ta đều đã lớn rồi, không nên chơi trò chơi hù dọa con nít. Nếu anh thực sự cầm chứng cứ chính xác trong tay thì anh sẽ không có lãng phí thời gian ở đây hỏi tôi rồi. Nếu không e rằng tôi đã bị khởi tố từ lâu. Cuối cùng tôi muốn nhắc nhở anh một câu, tôi có thể phối hợp với tổ điều tra của các anh điều tra, nhưng nếu anh muốn sử dụng phương thức hỏi không có lý tính, như vậy đừng trách tôi sẽ im lặng.