Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 678




Điện thoại đã thông, giọng nói của Hoàng Lập Hải từ điện thoại vọng ra:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, phía bên anh thu hút đầu tư đường cao tốc tiến triển thế nào rồi, thuận lợi chứ?

Nghe thấy Hoàng Lập Hải quan tâm đến sự việc này, Liễu Kình Vũ cũng không để tâm, dù sao thân cũng là Chủ tịch thành phố, quan tâm một chút cũng là việc bình thường. Liễu Kình Vũ trực tiếp báo cáo:

– Chủ tịch Hoàng, phía bên tôi hiện giờ tiến triển vẫn khá thuận lợi, đã giải quyết hơn một nửa tiền đầu tư, còn lại đang được giải quyết.

Hoàng Lập Hải sau khi nghe xong, liền khá bất ngờ. Y không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ mới tiến hành chỉ vài ngày, vậy mà đã thu hút được một nửa tiền đầu tư. Tốc độ như vậy thật sự quá nhanh.

Nghĩ đến đây, Hoàng Lập Hải không khỏi giả vờ bộ dạng vô cùng ngạc nhiên nói:

– Ừ, rất tốt, đồng chí Liễu Kình Vũ, nhanh như vậy đã gom được tài chính, thật sự rất đáng khen.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Cảm ơn Chủ tịch Hoàng khen ngợi, đây là việc tôi cần làm.

Hoàng Lập Hải gật gật đầu:

– Ừ, tốt lắm, đồng chí Liễu Kình Vũ, hôm nay tôi gọi cho anh chủ yếu muốn nói với anh một việc, phần còn lại của tiền đầu tư anh không cần lo lắng nữa. Hiện giờ thông qua sự nỗ lực của tôi, đã cùng một ngân hàng Nhật Bản đàm phán, cuối cùng đã thuyết phục được. Bọn họ đã có ý định muốn tham gia vào hạng mục đầu tư đường cao tốc, bọn họ đối với hạng mục đường cao tốc của huyện Thuỵ Nguyên các anh rất có hứng thú, đồng ý đầu tư cho hạng mục này.

Liễu Kình Vũ nghe đuộc thông tin này liền sửng sốt. Hắn trăm lần không ngờ, Hoàng Lập Hải mang tin tốt như vậy cho hắn, hắn có chút cảm động nói:

– Chủ tịch Hoàng, cám ơn ông, cám ơn sự ủng hộ của lãnh đạo thành phố đối với huyện Thuỵ Nguyên chúng tôi.

Hoàng Lập Hải cười nói:

– Liễu Kình Vũ, anh khách sáo rồi, ai bảo tôi là lãnh đạo thành phố chứ. Hơn nữa, tôi cũng là cán bộ huyện Thuỵ Nguyên, để giúp cho đường cao tốc huyện Thuỵ Nguyên nhanh chóng hoàn thành, cũng là khiến cho kinh tế huyện Thuỵ Nguyên ngày càng bền vững hơn, đây cũng là tâm nguyện của tôi. Ngày mai người bên ngân hàng Nhật Bản sẽ đến huyện thảo luận với anh về vấn đề này, anh hãy cùng họ bàn bạc, nhanh chóng giải quyết tiền đầu tư, mau chóng bắt đầu hạng mục này.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Liễu Kình Vũ tốt lên hẳn, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra Hoàng Lập Hải tuy có nhiều khuyết điểm, nhưng có cái nhìn đại cục khá tốt, bản chất cũng tốt, có thể trong lúc Thuỵ Nguyên gặp khó khăn có thể giải quyết được hết tiền đầu tư, thật sự đã lộ ra được khí chất của người cán bộ phải có.”

Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ tiễn hai người Tào Thục Tuệ và Mộ Dung Thiện Tuyết ra xe, đưa hai người về khách sạn Thuỵ Nguyên.

Khách sạn Thuỵ Nguyên có thể nói là khách sạn khá tốt tại huyện Thuỵ Nguyên, đám người Lưu Tiểu Phi, Lưu Tiểu Bàn khi đến huyện Thuỵ Nguyên đều ở nơi này. Liễu Kình Vũ đưa Tào Thục Tuệ và Mộ Dung Thiện Tuyết đến đây, sau khi sắp xếp ổn thoả, liền hẹn ngày mai sau khi làm việc xong sẽ cùng hai cô đi leo núi, sau đó hắn rời khỏi.

Tuy ngày hôm sau là cuối tuần, nhưng thân là Bí thư huyện ủy, Liễu Kình Vũ không thể tuần nào cũng nghỉ ngơi, chỉ cần có công việc, hắn nhất định sẽ đến văn phòng làm việc.

8h30 sáng, toà nhà huyện ủy rộng lớn im ắng, tất cả nhân viên đều nghỉ cuối tuần, chỉ có nhân viên tăng ca mới kiên trì đến làm việc. Mọi người đều biết thói quen của Liễu Kình Vũ, cho nên giống như bình thường, việc ai người đó làm, không có việc làm thì giữ im lặng.

Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa phá vỡ toàn bộ sự yên lặng, phá vỡ hứng thú uống trà của Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ bước đến mở cửa. Cửa mở ra, liền nhìn thấy ba người mặc đồ tây chỉnh tề, đó là thư ký của Hoàng Lập Hải – Lý Nghị và hai người đàn ông bước vào. Sau khi vào, Lý Nghị cười giới thiệu:

– Bí thư Liễu, tôi giới thiệu với anh, đây là ngài Aso, Giám đốc chi nhánh Bạch Vân của Ngân hàng Suzuki Nhật Bản, hai người này là trợ lý của ông ấy. Họ đại diện cho ngân hàng Suzuki Nhật Bản đến bàn việc đầu tư đường cao tốc huyện Thuỵ Nguyên.

Nói xong liền giới thiệu cụ thể từng người cho Liễu Kình Vũ.

Sau khi giới thiệu xong ba người, Lý Nghị lại giới thiệu Liễu Kình Vũ cho bọn họ.

Sau khi giới thiệu hoàn tất, Lý Nghị cười nói:

– Được rồi, đã giới thiệu xong, nhiệm vụ của tôi đã hoàn tất. Bí thư Liễu, cụ thể thế nào anh hãy nói với họ, tôi phải trở về thành phố Nam Hoa đây.

Liễu Kình Vũ cười khách khí nói:

– Thư ký Lý, cơm trưa xong hãy đi.

Lý Nghị cười nói:

– Không cần đâu, Chủ tịch Hoàng còn việc cần tôi đi làm.

Sau khi Lý Nghị rời khỏi, Liễu Kình Vũ dẫn theo ba người đến phòng họp nhỏ, đồng thời gọi Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm, Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân đến. Tống Hiểu Quân phụ trách ghi chép biên bản hội nghị, Ngụy Hoành Lâm và Liễu Kình Vũ cùng nhau tham dự đàm phán cùng người Nhật Bản.

Hai bên ngồi vào chỗ của mình, Aso với tiếng trung khá cứng nói:

– Bí thư Liễu, chúng tôi nghe nói Thuỵ Nguyên các anh đang xây dựng hạng mục đường cao tốc, chúng tôi rất có hứng thú với hạng mục này, chúng tôi có ý định đầu tư vào.

Nói đến đây, Aso đột nhiên dừng lại, không nói thêm gì nữa, ánh mắt mang theo nụ cười nhìn Liễu Kình Vũ và Nguỵ Hoành Lâm.

Liễu Kình Vũ chính là sửng sốt, sau đó liền hiểu rõ, cái người này rất xảo quyệt, ông ta đang muốn chơi trò câu cá, ông ta đang đợi điều kiện đó, nhưng ông ta lại không muốn chủ động nêu ra điều kiện, mà là đợi Liễu Kình Vũ hỏi trước.

Dựa vào bản ý của Liễu Kình Vũ, lúc này biện pháp tốt nhất chính là duy trì im lặng, nhưng bên cạnh hắn Ngụy Hoành Lâm lại không nén được tức giận, nói thẳng:

– Giám đốc Aso, Thụy Nguyên chúng tôi bây giờ còn thiếu 2 tỷ tài chính, không biết các ông có thể đầu tư nhiều như vậy không?

Aso vẻ mặt rất điềm đạm nói:

– Chỉ 2 tỷ thôi mà, đối với chúng tôi chỉ là bữa ăn sáng.

Nguỵ Hoành Lâm lộ vẻ phấn khởi, vội vàng nói:

– Vậy thật là tốt, Thuỵ Nguyên chúng tôi hoan nghênh các ông đầu tư hạng mục này.

Đối với sự phấn khởi của Nguỵ Hoành Lâm, Aso cũng chỉ bình tĩnh, giống như lúc nãy, chỉ cười và nhìn Nguỵ Hoành Lâm, không nói thêm bất cứ điều gì.

Ngụy Hoành Lâm đột nhiên cảm giác mình hưng phấn có chút sớm rồi, hiện trường im lặng khiến y có chút xấu hổ. Tuy nhiên y cũng rất thông minh, lập tức cười nói:

– Giám đốc Aso, theo như ông nói đầu tư là không có vấn đề, tôi nghĩ, các ông đầu tư có điều kiện chứ?

Nguỵ Hoảnh Lâm có thể ngồi trên vị trí Chủ tịch huyện này, chứng tỏ khả năng quan sát của y khá tốt, sự xấu hổ tạm thời lập tức khiến y hiểu rõ được kỹ xảo của người Nhật, trực tiếp mở cửa nhìn núi đưa ra câu hỏi cho đối phương.

Sau khi Aso nghe Nguỵ Hoành Lâm nói, lúc này mới khẽ cười nói:

– Đầu tư nhất định có điều kiện, cho dù 2 tỷ đối với ngân hàng chúng tôi mà nói chỉ là bữa ăn sáng, nhưng nếu đặt tại Hoa Hạ các anh, nhất là tại huyện Thuỵ Nguyên này, sẽ là số tiền lớn. Hơn nữa thân là Giám đốc chi nhánh tỉnh Bạch Vân, chúng tôi đầu tư tất nhiên cần có sự hồi đáp, Cho nên, chúng tôi nhất định cần phải vì số tiền đầu tư này mà đưa ra điều kiện hợp lý.

Ngụy Hoành Lâm gật gật đầu:

– Chắc chắn rồi, điều kiện của các ông là gì?

Trong lúc Ngụy Hoành Lâm nói chuyện, Liễu Kình Vũ vẫn bình tĩnh ngồi một chỗ, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua trên mặt của người Nhật Bản. Hắn phát hiện, ngay tại vừa rồi Aso trong lúc nói chuyện, ba người Nhật Bản tất cả đều toát ra một tia cao ngạo, khóe miệng thậm chí tất cả đều miết lên.

Aso thản nhiên nói:

– Chúng tôi có 3 điều kiện. Thứ nhất, toàn bộ hạng mục đường cao tốc, chúng tôi đồng ý đầu tư 51%, đạt được quyền khống chế toàn bộ cổ phần hạng mục, hơn nữa chúng tôi nhất định phải có được quyền khống chế cổ phần. Nếu như các nhà đầu tư liên hợp vượt hơn 49% cổ phần, vậy thì bọn họ nhất định phải rút một ít tiền đầu tư, để chúng tôi đạt được toàn quyền khống chế.

Thứ hai, sau khi hạng mục hoàn thành, ngay sau khi đưa vào vận hành đường cao tốc, Ngân hàng Suzuki chúng tôi phải được toàn quyền quản lý.

Thứ ba, trong thời gian xây dựng, chúng tôi nhất định phải có quyền chủ động trong việc quản lý các hạng mục công trình kiến trúc, đối với vật liệu xây dựng, chất lượng, đấu thầu, chúng tôi cũng phải có quyền chủ động và làm chủ. Tôi cho rằng, Nhật Bản chúng tôi với hiệu suất cao và chuyên nghiệp mới có khả năng đảm bảo nhân tố thành công cho toàn hạng mục.

Aso nói xong, Liễu Kình Vũ, Nguỵ Hoành Lâm, Tống Hiểu Quân đều phải nhíu mày.

Bọn họ không ngờ rằng, người Nhật Bản lại đưa ra điều kiện hà khắc như vậy, lại còn muốn khống chế cổ phần đầu tư, chịu trách nhiệm hoạt động sau khi xây hoàn thành.

Lúc này, Nguỵ Hoành Lâm và Tống Hiểu Quân đã đưa ánh nhìn về phía Liễu Kình Vũ, bọn họ không thể không xem trước ý kiến của hắn.

Liễu Kình Vũ thoáng trầm tư một chút, thản nhiên nói:

– Tiên sinh Aso, đây là toàn bộ yêu cầu của các ông?

Aso gật đầu.

Liễu Kình Vũ nói:

– Các ông đưa ra điều kiện như vậy thật quá hà khắc rồi, chúng tôi sợ khó chấp nhận. Tôi đồng ý cho các ông đầu tư 49% tài chính, nhưng không thể cho các ông nắm quyền không chế toàn bộ cổ phần, cũng không thể cho ông toàn quyền vận hành hạng mục, càng không thể cho ông quyền chủ đạo kiến trúc hạng mục. Các ông có thể tham dự vào giai đoạn chuẩn bị cũng như khi đưa vào hoạt động, nhưng tuyệt đối không thể làm chủ.

Aso cười lắc đầu nói:

– Thật là xin lỗi, Nhật Bản chúng tôi không thể lui bước với điều kiện đã đặt ra, đây là điều kiện của chúng tôi, nếu các anh không thể đáp ứng, chúng tôi không đầu tư nữa.