Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 671: Áp lực như núi




Lúc này, Hoàng Lập Hải thật sự hơi sợ. Mới ngày hôm qua, ở Hội nghị Thường vụ Thành ủy lão vừa công nhiên bày tỏ quan điểm đối với các tin tức trên trang web của Các bộ và Ủy ban Trung ương chỉ có thể tham khảo. Hiện tại, phía Chính phủ cũng bày tỏ uy tín của mình trên trang web. Như vậy, không phải quan điểm của mình khiến Các bộ và Ủy ban Trung ương phản ững dữ dội ư? Nếu đúng là như vậy thì chỉ sợ chính mình về sau sẽ có phiền toái.



Vừa lúc đó, điện thọai di động của Hoàng Lập Hải vang lên. Lão liếc nhìn thì không ngờ là điện thoại của Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Liêu Nguyên – Lý Vạn Quân, lão vội vàng nghe điện:



– Bí thư Lý, chào ngài.



Điện thoại vừa thông, Lý Vạn Quân liền nổi giận đùng đùng:



– Hoàng Lập Hải, các ông ở Nam Hoa làm cái trò khỉ gì? Các bộ và Ủy ban Trung ương nghe nói Cục Giao thông thành phố Nam Hoa, trong đó có cả ông, ngang nhiên bày tỏ nghi ngờ sự uy quyền của trang web, bọn họ thật sự nổi giận. Một vài lãnh đạo ám chỉ sẽ dùng toàn bộ biện pháp nghiêm khắc nhất để thẩm tra đối với tỉnh Bạch Vân. Chỉ cần trên văn kiện tồn tại một chút tỳ vết đều kiên quyết không chịu buông tha.



Lãnh đạo Các bộ và Ủy ban Trung ương nói, Các bộ và ủy ban Trung ương có mối quan tâm đặc biệt đến huyện Thụy Nguyên, lại thật không ngờ bị các ông làm thành cái dạng này. Hoàng Lập Hải, thân là Chủ tịch thành phố, Ủy viên Thường vụ Thành ủy, cũng là cán bộ cấp Giám đốc cấp sở, tại sao không chịu nhìn thế cục một chút? Việc hôm nay ông làm, sau này tôi làm sao có thể đề bạt ông? Nếu chẳng may có người bắt được nhược điểm này, tôi còn ủng hộ ông thế nào được. Ông ấy, tại sao một chút thời thế cũng không biết?



Bị Lý Vạn Quân giũa cho một trận, sau gáy Hoàng Lập Hải đều là mồ hôi. Lão không nghĩ tới chuyện lần này lại lớn như thế, ảnh hưởng rộng đến vậy, giọng nói có chút nhát gan nói:



– Bí thư Lý, chuyện này… Tôi thật không nghĩ đến…



Lý Vạn Quân cả giận nói:



– Thật không ngờ ông đường đường là Chủ tịch thành phố lại có thể làm việc mà không động não. Mẫu thuẫn giữa Cục Giao thông và huyện Thụy Nguyên ông bị mù nên không nhìn thấy à? Cho dù phải can thiệp cũng không đến lượt ông. Ông ấy, về sau phải động não đi.



Hoàng Lập Hải chua xót cười, bằng giọng nói vô cùng khiêm tốn thỉnh giáo nói:



– Bí thư Lý, ngài nói tôi nên làm gì bây giờ?



Lý Vạn Quân lạnh lùng nói:



– Ông nói phải làm sao bây giờ? Các bộ và Ủy ban Trung ương đã nói như vậy rồi. Trước hết tìm cách bình ổn lãnh đạo Các bộ và Ủy ban Trung ương đi. Thật là, để cho dư luận xôn xao như vậy, ông nói tôi có thể yên tâm để ông đảm nhiệm vị trí công tác trọng yếu sao?



Lý Vạn Quân nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.



Đầu dây bên kia, Hoàng Lập Hải nghe thấy tiếng tút tút, trong lòng rất không thoải mái.



Cú điện thoại của Lý Vạn Quân khiến lão rốt cục ý thức được, vì muốn đối phó với Liễu Kình Vũ mà mình làm có chút hơi quá. Giờ thì tốt rồi, tự bê đá đập xuống chân mình.



Nghĩ đến đây, Hoàng Lập Hải trực tiếp gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục Giao thông thành phố Quách Tăng Kiệt:



– Quách Tăng Kiệt, lập tức đem khoản tiền 500 triệu kia chuyển vào tài khoản của huyện Thụy Nguyên, nhanh.



Quách Tăng Kiệt nghe được tin tức này, lập tức trợn tròn mắt. Ông ta thật không ngờ, việc này lại làm hao tổn nhiều tế bào não đến vậy. Cùng với Liễu Kình Vũ kịch liệt đấu tranh như vậy vẫn bị ăn mấy cái tát, cuối cùng lại không đạt được thành quả mong muốn. Chỉ sợ hạng mục lớn cũng bị lỡ mất rồi, ông ta thật sự có chút không cam tâm.



Cho nên, ông ta thử nói:



– Chủ tịch Hoàng, khoản tiền kia đã chuyển cho huyện Thanh Phong rồi. Tôi chỉ sợ Triệu Chí Cường bên kia…




– Sợ cái gì, khản tiền này căn bản không thuộc về huyện Thanh Phong bọn họ. Hiện tại trên website của Các bộ và Ủy ban Trung ương công nhiên bày tỏ quan điểm rồi. Trước kia Cục Giao thông thành phố các anh bởi vì phán đoán sai lầm mới quyết định sai lầm. Hiện tại biết sai phải sửa, nhất định phải sửa. Nếu Triệu Chí Cường không hài lòng, anh bảo hắn tới tìm tôi.



Nói xong, Hoàng Lập Hải trực tiếp cúp điện thoại.



Lần này, Quách Tăng Kiệt đã nghe rõ ý tứ của Hoàng Lập Hải. Hoàng Lập Hải thay đổi thái độ thì có nghĩa là tán thành tính xác thực của trang web của Các bộ và Ủy ban Trung ương.



Một khi đã như vậy, Quách Tăng Kiệt cũng chỉ có thể chạy nhanh liên lạc với Triệu Chí Cường, đem tình huống bên này nói rõ với gã. Quách Tăng Kiệt thật không ngờ, Triệu Chí Cường là một người sáng suốt, gã nghe xong liền bày tỏ sẽ đem tiền chuyển vào tài khoản Cục tài chính thành phố. Hiệu suất làm việc của gã cực kỳ cao, chưa đầy nửa giờ liền đem 500 triệu trả lại.



Nhìn thấy khoản tiền 500 triệu kia, Quách Tăng Kiệt như trút được gánh nặng. Ông ta biết rằng, khoản tiền đã về đến tài khoản, trên cơ bản việc bảo vệ vị trí của mình đã không thành vấn đề rồi.



Giờ phút này, Triệu Chí Cường đang ngồi trong phòng làm việc của mình, đôi mắt ánh lên hai tia lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:



– Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, thật không ngờ tiểu tử mày lại âm hiểm như vậy, lại giở thủ đoạn này để đòi lại tiền. Mày chờ xem, sớm muộn gì tao cũng sẽ khiến tất cả cố gắng của mày đều uổng phí. Tao sẽ giành hết thành quả mà mày cực khổ mới có được, một chút cũng không lưu lại.



Nghĩ đến đây, Triệu Chí Cường đắc ý cười ha hả.



Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đột nhiên hắt hơi một cái, trong lòng tự nhủ không biết có ai thương nhớ mình.



Liễu Kình Vũ tuyệt đối không ngờ, kẻ thua trong lúc giao thủ với mình là Triệu Chí Cường giờ phút này lại đang ở phòng làm việc bày ra biến đổi kinh thiên động địa. Tới bây giờ Liễu Kình Vũ cũng không nghĩ tới, một Bí thư Huyện ủy nho nhỏ như gã lại có tác dụng khiến thế cục của tỉnh Bạch Vân biến đổi cực lớn. Sau này, loại biến đổi này đánh cho Liễu Kình Vũ trở tay không kịp.




Trên quan trường, đối với bất cứ kẻ nào cũng không thể khinh thường, đối với bất cứ kẻ thù nào cũng đều phải coi trọng. Trên quan trường, lấy quan điểm âm mưu đến suy xét vấn đề cũng là một phương thức logic tốt.



Triệu Chí Cường đang điên cuồng cười, Quách Tăng Kiệt lại buồn bực đi lại trong phòng làm việc, miêng liên tục nhả khói thuốc.



Hiện tại, hai khoản tiền cộng lại là 700 triệu này đều đã trả về tài khoản của Cục Giao thông thành phố. Kế tiếp là phải chuyển cho huyện Thụy Nguyên, nhưng ông ta không biết phải mở miệng thế nào. Trước đó, ông ta vẫn một mực cho rằng khoản tiền này và huyện Thụy Nguyên không có liên quan gì.



Quách Tăng Kiệt nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra biện pháp gì. Đúng lúc này, Kế toán trưởng của Cục Giao thông thành phố Phùng Thành Khải đột nhiên nói:



– Cục trưởng Quách, tôi thấy việc này nói khó cũng khó mà nói dễ cũng dễ. Chúng ta chỉ cần trực tiếp chuyển 700 triệu này vào tài khoản của huyện Thụy Nguyên sau đó thông báo một tiếng. Trước mắt chúng ta duy trì trầm mặc là được. Nếu Liễu Kình Vũ thông minh thì hắn nên im miệng. Nếu không sau này bọn họ sẽ không được hoan nghênh ở Cục Giao thông thành phố.



Phùng Thành Khải nói xong, Phó Cục trưởng thường trực Lư Hiển Quân cũng gật đầu nói:



– Ừ, không tệ, ý kiến của Tiểu Phùng có thể suy xét. Cái gì chúng ta cũng không cần nói, chỉ cần làm thôi. Đến lúc tổ điều tra xuống thấy chúng ta đã đem tài chính cấp cho huyện Thụy Nguyên rồi thì cũng chẳng thể làm gì được.



Quách Tăng Kiệt nghe ý kiến của hai người bọn họ, trầm tư một chút, gật đầu nói:



– Ừ, cũng chỉ có thể như thế, đồng chí Thành Khải, cậu xử lý đi.



Phừng Thành Khải lập tức đi ra làm việc.



20 phút sau, Liễu Kình Vũ nhận được điện thoại của Trưởng phòng Tài chính Vương Ích Dân nói:




– Bí thư Liễu, Cục Giao thông thành phố cấp cho chúng ta 700 triệu.



Liễu Kình Vũ nghe Vương Ích Dân báo cáo liền khinh thường cười, thản nhiên nói:



– Đem khoản tiền này trả lại đi.



Vương Ích Dân lập tức mở to hai mắt nhìn:



– Bí thư Liễu, đây chính là 700 triệu, chúng ta không cần nữa à?



Liễu Kình Vũ cười nói:



– Đương nhiên là cần. Số tiền này vốn là của chúng ta, nhưng không phải lấy theo phương pháp này. Cứ làm theo lời tôi nói, trả lại đi. Sớm muộn gì số tiền này cũng sẽ về thôi.



Vương Ích Dân do dự nói:



– Bí thư Liễu, nếu không tôi hỏi qua Chủ tịch Ngụy một chút.



Liễu Kình Vũ cau mày lạnh lùng nói:



– Cậu tự mình xử lý đi, nhưng tôi nhắc cậu một chút, khoản tiền này tôi muốn trả về.



Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cúp điện thoại.



Vương Ích Dân vẫn báo cáo với Chủ tịch Ngụy Hoành Lâm xin chỉ thị. Ngụy Hoành Lâm sau khi nghe xong cũng có chút chấn động, lại nghe Vương Ích Dân kể lại tỉ mỉ liền thản nhiên nói:



– Theo ý tứ của Bí thư Liễu mà làm đi. Nếu Bí thư Liễu nói khoản tiền này sẽ về thì chắc chắn sẽ về.



Sau khi Vương Ích Dân rời khỏi văn phòng Ngụy Hoành Lâm, khóe miệng Ngụy Hoành Lâm lộ ra một tia cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ ơi là Liễu Kình Vũ, tôi thấy cậu đúng là muốn tìm cái chết. Cục Giao thông đem tiền cho cậu mà cậu cũng không muốn, rõ ràng là muốn đấu với bọn họ, thậm chí là đấu với lãnh đạo cấp trên. Đây không phải là tự tìm cái chết à?”



Nửa giờ sau, Liễu Kình Vũ nghe Vương Ích Dân báo cáo đã trả lại tiền cho Cục Giao thông thành phố.



Liễu Kình Vũ liền gật đầu không nói thêm gì. Ngụy Hoành Lâm đoán đúng, Liễu Kình Vũ đúng là đang cùng Quách Tăng Kiệt đấu trí, cùng Hoàng Lập Hải đấu trí.



Theo Liễu Kình Vũ, Quách Tăng Kiệt và Hoàng Lập Hải lúc trước đem sự việc làm quá lên như vậy, nhưng vừa có áp lực đã muốn đem tiền trả lại. Nào có chuyện tốt như vậy, Liễu Kình Vũ tôi từ trước tới giờ là nhân vật không đụng tôi thì tôi sẽ không phạm người, nếu đụng tới tôi thì sẽ không buông tha.



Rất nhanh, Quách Tăng Kiệt liền nghe tin nói huyện Thụy Nguyên đem tiền trả về.



Lần này, ông ta thật sự đứng ngồi không yên rồi.