Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 661: Đánh cuộc




Anh bạn này tuy rằng đã động lòng, nhưng tính tình cũng hết sức xảo quyệt đấy.



Con mắt của y đảo qua đảo lại, cười nói với các bạn bên cạnh:



– Các bạn, nhìn thấy bên kia không?



Mọi người đã sớm chú ý đến Tào Thục Tuệ sắc nước hương trời, nghiêng nước nghiêng thành, lại nghe bạn mình nói như vậy, tất cả đều dùng sức gật đầu.



Một gã mập trong số đó cười tủm tỉm nói:



– Huy thiếu gia, tôi dám nói như vậy, dù cho là Phương Phi – nữ phát thanh viên xinh đẹp nhất Thành phố Nam Hoa đến trước mặt cô ta, cũng chỉ biết xấu hổ không bằng người ta. Nhưng tôi xem cách ăn mặc của cô ta cũng quá bình thường, vừa thấy cũng biết là loại hàng rẻ tiền rồi, còn người đàn ông bên cạnh kia, đồ mặc trên người hắn quả thực là hàng bày bán bên vỉa hè, vừa thấy là biết hai người này nghèo rớt mồng tơi.



Huy thiếu gia cười gật gật đầu nói:



– Đúng vậy, người đàn ông kia vừa thấy cũng biết là nghèo rớt mồng tơi, thật không biết hắn làm thế nào mà quen được mỹ nhân xinh đẹp như vậy. Thật là có chút lãng phí quá.



Nói tới đây, đôi mắt Huy thiếu gia toát ra một tia mờ ám tươi cười nói:



– Các anh em, chúng ta đánh cuộc được không?



Một người thanh niên trẻ tuổi khác đầu tóc nhuộm đỏ nói:



– Huy thiếu gia, đánh cuộc như thế nào đây?



Huy thiếu gia nói:



– Như vậy đi, chúng ta xem ai có thể làm cho người đàn ông kia bỏ đi, giành được mỹ nhân kia về tay mình. Nếu ai có thể làm được điều đó, những người khác phải đem 20% tiền chia hoa hồng năm nay của Công ty ra đưa cho người thành công đó.



Huy thiếu gia nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc lại.



Bọn người này tất cả đều là cổ đông của Công ty xây dựng Huy Hoàng TP Nam Hoa, mà Huy thiếu gia Quách Chính Huy này lại là cổ đông lớn. Tuy nhiên ngoại trừ Huy thiếu gia ra, hàng năm tiền chia hoa hồng của những người khác nhiều nhất là vài triệu, còn ít nhất là vài trăm ngàn, nếu mỗi người lấy ra 20% mà nói, tổng cộng lại cũng có thể khoảng một, hai triệu.



Cho nên, mọi người không thể không suy nghĩ một chút.



Lúc này, gã mập nói trước:



– Được, tôi đồng ý, tôi cảm thấy dựa vào thân phận của mỗi người chúng ta, sẽ có người có thể giải quyết mỹ nhân kia. Tôi Bàng Thế Hổ luôn luôn tự xưng là anh hùng trong đám phụ nữ, một lát tôi đi khiêu chiến trước.





Mọi người nghe được gã mập nói như vậy, lập tức hào tình vạn trượng. Phải biết rằng, trong đám người họ, trình độ tán gái của gã mập mặc dù không tệ, nhưng mọi người cho rằng bản thân mình bất luận tướng mạo và gia thế cũng không kém so với gã mập, muốn nói đến kỹ xảo tán gái, so với gã mập cũng không kém lắm. Nếu gã mập cũng dám chơi, bọn họ có gì mà không dám chơi đây. Mọi người cũng biết, Huy thiếu gia đã nói như vậy, rõ ràng là y cũng muốn chơi, nhưng y không muốn mình là người đầu tiên ra mặt, muốn quan sát một chút sau đó mới tính, mọi người tự nhiên cũng không thèm để ý đến. Ai bảo người ta là Đại ca đây, Đại ca thì dĩ nhiên phải có đặc quyền của Đại ca chứ.



Tuy nhiên mọi người sở dĩ dám đánh cuộc còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Huy thiếu gia này tuy rằng khá nham hiểm, nhưng nói chuyện cũng là nói một không hai, đặc biệt có uy tín, cũng thích đánh cuộc, khi trả tiền thua cũng vô cùng hào phóng. Hơn nữa vận may của người này khi đánh cuộc không tốt lắm, khi đánh cuộc với mọi người, bình thường đều thua nhiều thắng ít.



Mọi người rất nhanh liền quyết định quy tắc đánh cuộc, đó là mọi người thay phiên tiến lên, thử xem ai cuối cùng có thể đuổi được Liễu Kình Vũ đi, nắm được Tào Thục Tuệ.



Sau khi xác định xong thứ tự, gã mập là người đứng dậy đầu tiên.



Gã mập trong tay cầm một bình rượu Ngũ Lương đi đến bên cạnh bàn của bọn Liễu Kình Vũ.



Giờ phút này, bên cạnh bàn Liễu Kình Vũ đặt một bình rựơu nhỏ Nhị Oa Đầu, còn bên người Tào Thục Tuệ thì đặt một chai nước sâm sản xuất trong nước, hai người vừa vui vẻ trò chuyện, vừa uống rượu dùng bữa, không khí rất là vui vẻ. Bởi vì hai người họ quá chuyên tâm tán gẫu, cho nên đối với động tác và nội dung nói chuyện bên bàn của cả bọn Huy thiếu gia, Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ hoàn toàn không chú ý tới.




Gã mập đi đến bàn của bọn Liễu Kình Vũ, trực tiếp đặt mông ngồi ngay bên cạnh Tào Thục Tuệ, vẻ mặt tràn đầy dâm đãng liếc nhìn Tào Thục Tuệ một cái, lập tức nhìn và nói với Liễu Kình Vũ:



– Anh bạn, nhường lại mỹ nhân này cho anh đây nhé. Chỉ cần em chịu đáp ứng, anh đây có thể đảm bảo với em, khiến cho em có thể đi ngang giữa TP Nam Hoa này, em muốn kiếm tiền tuyệt đối dễ dàng, em muốn làm gì, anh đây có thể giúp cho em thành công.



Gã mập này rõ ràng là đang tán phét rồi rồi, bởi vì gã ta chính là con trai của Phó cục trưởng cục Tài chính thành phố Nam Hoa, cho nên trong vòng con ông cháu cha tại TP Nam Hoa vẫn có vài chút danh vọng đấy. Nhất là trong vòng con ông cháu cha cấp bậc thấp hơn, có khi vì muốn trợ giúp cha mình quen được cha của gã mập, liền thường xuyên thông qua gã mập này mới thực hiện được, cho nên, điều này cũng làm cho tính cách gã mập trở nên mắt cao hơn trán, hơn nữa theo đà cứ thế từng trải thêm sâu sắc, gã mập cũng càng ngày càng thích khoác lác. Bởi vì gã ta phát hiện, thông qua khoác lác, gã ta có thể lừa dối rất nhiều người ưu đãi cho gã, thậm chí có thể lừa dối rất nhiều phụ nữ chủ động hiến thân. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cha gã chính là Phó cục trưởng cục Tài chính thành phố Nam Hoa – Đỗ Sùng Chí.



Sau khi Liễu Kình Vũ nghe được lời nói của gã mập liền nhướng mày, trong lòng tự nhủ ở đâu lại chạy đến một thằng láu cá này vậy, lại dám nói lời đó ngay trước mặt mình, tưởng mình là đồ ngốc hả.



Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn gã mập một cái nói:



– Anh là ai vậy?



Gã mập đứng thẳng sống lưng lên nói:



– Tôi tên là Đỗ Tử Đằng, tại TP Nam Hoa này không có mấy người không biết tôi đâu, chỉ cần em gái đáp ứng điều kiện của anh đây, anh cam đoan về sau em sẽ được ăn sung mặc sướng, vinh hoa phú quý hưởng thụ bất tận.



Tào Thục Tuệ nhìn thấy gã mập này không ngờ nhắm vào mình, không khỏi mỉm cười. Chỉ là nụ cười của cô có chút lạnh lùng, nếu không có Liễu Kình Vũ ngồi ở đối diện mà nói, theo tính tình của Tào Thục Tuệ, trực tiếp một cước đá cho gã mập bay ra ngoài liền.



Hơn nữa Tào Thục Tuệ rất hiểu rõ tính tình của Liễu Kình Vũ, tuy rằng hiện tại Liễu Kình Vũ còn chưa nảy sinh ra tình cảm với mình, nhưng dựa vào tình bạn của hai người, Liễu Kình Vũ cũng sẽ không bỏ qua cho gã mập này đâu.



Quả nhiên, Liễu Kình Vũ đợi sau khi gã mập nói xong, liền nhếch miệng lên nói:



– Nếu bụng của anh bị đau thì chạy nhanh đến bệnh viện khám đi, chớ để liên lụy đến đầu óc cũng bị khùng luôn, chạy khắp nơi nói chuyện bậy bạ, tư tưởng của anh xa bao nhiêu thì hãy theo đó mà cút xéo thật xa giùm tôi đi.




Hôm nay cũng vì sự có mặt của Tào Thục Tuệ tại đây, nên tâm trạng của Liễu Kình Vũ không tệ, cũng không muốn động thủ, nếu không theo tính tình của anh Liễu này, sớm đã cho một bạt tai vào mặt rồi.



Gã mập nghe được và không ngờ Liễu Kình Vũ lấy họ tên của y ra đùa cợt (vì tên của gã nói theo phát âm của tiếng Trung là đau bụng, là đồng âm khác nghĩa), nên lập tức sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:



– Ê cháu trai, nghe cho rõ đây, ông nội đây không phải là đau bụng, ông họ Đỗ, tên Tử Đằng. Tử là Khổng Tử chữ Tử, Đằng là Phi Đằng chữ Đằng, tiểu tử mày tốt nhất hiểu rõ một điều, đắc tội với ông nội mày, ông sẽ làm cho mày muốn đi một bước ở TP Nam Hoa này cũng khó đấy.



Gã mập ghét nhất bị người khác lấy họ tên của gã ra trêu đùa, trước kia có mấy người có mắt không tròng lấy họ tên của gã ra trêu đùa, tất cả đều bị gã chỉnh đốn đến rất thảm hại.



Liễu Kình Vũ ha hả cười:



– Anh không cần giải thích, tôi biết bụng của anh đau, mau về nhà chữa bệnh đi.



Nói xong, Liễu Kình Vũ giống như đuổi ruồi vậy vẫy vẫy tay, ra hiệu Đỗ Tử Đằng nhanh lên rời khỏi.



Sắc mặt gã mập âm trầm xuống liền, lập tức liền muốn nổi nóng.



Lúc này, Quách Chính Huy thản nhiên nói:



– Mập, trở về đi.



Đỗ Tử Đằng nghe được Huy thiếu gia gọi mình, lấy tay chỉ một chút, chỉ có thể trở về bàn rượu của mình.



Và sau khi gã mập trở về, Quách Chính Huy nhìn về phía tên tóc đỏ nói:




– Cậu còn dám đi không, đối phương dường như không dễ trêu đâu.



Tên tóc đỏ tràn đầy khinh thường liếc nhìn Liễu Kình Vũ một cái nói:



– Ở một mẫu ruộng có ba phần đất huyện Thụy Nguyên này, có gì là Ngụy Sinh Tân này không dám làm, mọi người hãy xem tôi tán gái như thế nào nhé.



Nói xong, tên tóc đỏ trực tiếp cất bước đi đến trước mặt của Tào Thục Tuệ, tùy tay từ trong túi áo lấy ra một xấp tiền giá trị lớn, rất khí thế vỗ vào trước người của Tào Thục Tuệ, vênh váo hò hét nói:



– Mỹ nhân, uống một chén với anh, mười ngàn tệ này sẽ là của em, còn nếu hôm nay em chịu qua đêm với anh, anh sẽ cho em một trăm ngàn tệ.



Trong lúc nói chuyện, tên tóc đỏ nghênh đầu ưỡn ngực, sợi dây chuyền vàng thô to trước ngực lộ ra, chỉ là sợi dây chuyền vàng treo trên cổ y cũng trị giá mấy chục ngàn.




Giờ phút này, nhìn thấy người bên bàn số 8 thay phiên lại đây, Tào Thục Tuệ và Liễu Kình Vũ tất cả đều hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra rồi. Xem ra, đám người kia chỉ sợ là đã để mắt đến Tào Thục Tuệ.



Liễu Kình Vũ giờ phút này ngược lại không nóng nảy nổi giận nữa, bởi vì hôm nay hắn vì chuyện liên quan đến mấy trăm triệu đã nhẫn nhịn đầy bụng rồi, hiện giờ những người này dám trêu chọc Tào Thục Tuệ tính tình còn nóng nảy hơn so với mình, Liễu Kình Vũ muốn xem Tào Thục Tuệ dọn dẹp đám người này như thế nào.



Liễu Kình Vũ đoán rất đúng, Tào Thục Tuệ liên tiếp bị quấy rầy, trong lòng vô cùng tức tối, nhìn về phía mười ngàn tệ đặt trên bàn và ánh mắt đắm đuối của tên tóc đỏ, vẻ mặt mỉm cười cầm lấy mười ngàn tệ trên bàn lên.



Nhìn thấy Tào Thục Tuệ cầm lấy mười ngàn tệ kia, tên tóc đỏ ngay lập tức hưng phấn lên. Y biết rằng, cô gái đẹp trước mắt này nhất định đã động lòng rồi, cầm tiền của mình thì phải uống rượu với mình, chỉ cần cùng mình uống vào chén rượu này, lát sau lại có một trăm ngàn tệ làm mồi, khiến mỹ nhân này cùng mình trải qua một buổi tối khẳng định cũng dễ dàng thôi



Giờ phút này, ở bàn số 8, lập tức vang lên một loạt tiếng thở dài:



– Haizzz, đồ ăn ngon vậy xem ra đã bị tên khốn kiếp Ngụy Sinh Tân này ăn rồi.



Nhưng mà, Quách Chính Huy vẫn thờ ơ lạnh nhạt, cũng không có làm ra vẻ gì hết. Theo y, người phụ nữ này tuy rằng cầm tiền của Ngụy Sinh Tân, trên mặt cũng không lộ ra vẻ tham lam, sự việc này phát triển như thế nào còn rất khó nói.



Vừa lúc đó, một cảnh tượng khiến tất cả mọi người đều không ngờ và khiếp sợ đã xảy ra.



Chỉ thấy vừa nãy còn là thiên kiều bá mị, diễm quang tứ xạ, đại mỹ nhân Tào Thục Tuệ đột nhiên mạnh mẽ cầm lấy mười ngàn tệ lên, hung hăng bên trái bên phải quất vào mặt của tên tóc đỏ. Sau khi quất liền 6 cái, lúc này mới lập tức hung hăng cầm xấp tiền kia quẳng vào mặt tên tóc đỏ, tràn đầy khinh thường nói:



– Muốn tìm người uống rượu cùng, về nhà tìm mẹ mày đi.



Xấp tiền kia khi nện vào mặt tên tóc đỏ, sợi dây cột tiền theo đó lập tức đứt ra, mười ngàn tệ kia lập tức như cơn hoa tuyết, ngay trước mặt tên tóc đỏ nhẹ nhẹ từ từ rơi đầy trên đất.



Giờ phút này, tên tóc đỏ mới vừa tỉnh ngộ lại. Y rất là không ngờ, y đường đường là con trai của Ngụy Thành Lâm – Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển TP Nam Hoa, đường đường là một thiếu gia phong lưu vừa trẻ đẹp vừa tiền nhiều, hôm nay lại bị một phụ nữ sỉ nhục như vậy, nội tâm của y hoàn toàn phẫn nộ rồi.



Y dùng tay chỉ mũi của Tào Thục Tuệ tức giận nói:



– Đồ thối tha, xem ra mày thực sự muốn chết rồi, vậy hôm nay ông sẽ chiều lòng mày.



Nói xong, tên tóc đỏ giơ tay về phía ngực của Tào Thục Tuệ, y định xé áo của Tào Thục Tuệ trước mặt mọi người, khiến cho Tào Thục Tuệ phải xấu hổ trước mặt mọi người.



Tên tóc đỏ vì bị Tào Thục Tuệ làm nhục nhã nên đã hoàn toàn mất hết lý trí.



Bên bàn số 8, Quách Chính Huy nhìn thấy sự việc phát triển, trên mặt lộ ra một tia nham hiểm, giả dối, vẻ mặt đắc ý. Y biết rằng, cơ hội của mình đã đến.