Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 659




Nghe xong lời của Quách Tăng Kiệt, Triệu Chí Cường cũng bật cười ha hả.

Gã cười vô cùng sảng khoái.

Chuyến đi đến thành phố Yến Kinh lần này, Triệu Chí Cường tuy rằng luôn là kẻ dẫn đầu nhưng từ lúc ở khách sạn Hoa Hằng, hết lần này đến lần khác đều bị Liễu Kình Vũ đùa bỡn, điều này làm gã vô cùng bực bội khó chịu. Mà một phần nữa là trong tình huống có sự giúp đỡ của chú vẫn bị bại bởi Liễu kình Vũ như thế, để cho huyện Thụy Nguyên lấy được tiền trợ cấp lần này. Việc này khiến gã vô cùng mất bình tĩnh. Gã nghĩ sở dĩ thua Liễu Kình Vũ là bởi vì lúc ở khách sạn Hoa Hằng, Liễu Kình Vũ cố ý đặt bẫy làm gã đắc tội Cổ Chấn Dương. Cuối cùng, tuy đem phương án kế hoạch đưa tới trước một thời gian nhưng lại để cho hắn lấy được tiền trợ cấp.

Cho nên, sau khi nhận được kết quả này, Triệu Chí Cường lập tức đè nén một cục tức, suốt đêm trở về thành phố Nam Hoa âm thầm tính kế.

Gã quay lại ô tô, liền quyết định phải đòi lại khoản nợ này. Gã phải lợi dụng quy tắc ngầm để công khai đem số tiền vốn thuộc về huyện Thụy Nguyên bỏ vào túi của huyện Thanh Phong.

Bên ngoài Ủy ban nhân dân thành phố, Chánh văn phòng huyện ủy huyện Thụy Nguyên – Tống Hiểu Quân nhìn thấy Liễu Kình Vũ vẻ mặt ngưng trọng từ bên trong đi ra, tâm trạng liền dần dần chìm nghỉm.

Sau khi Liễu Kình Vũ lên xe, anh ta khẩn trương hỏi: – Bí thư Liễu, chuyện đó Ủy ban nhân dân thành phố nói thế nào?

Liễu Kình Vũ cười khổ nói: – Chủ tịch Hoàng nói việc này chúng ta phải tự tìm đến Cục Giao thông giải quyết, ông ta chỉ nhìn xem số tiền 500 triệu kia cuối cùng huyện nào giành được. Ông ta chỉ nhìn kết quả mà không cần biết quá trình.

Tống Hiểu Quân sau khi nghe xong lập tức ngã ngồi trên ghế, vẻ mặt vô cùng thất vọng.

Tống Hiểu Quân cũng là người khôn khéo, từ thái độ của Hoàng Lập Hải xem ra ông ta tuyệt đối là đang thiên vị huyện Thanh Phong. Anh ta chỉ là một Chánh văn phòng huyện ủy nho nhỏ, đối với quyết định của lãnh đạo có tức giận cũng chẳng làm được gì.

Lúc này. Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:

– Chủ nhiệm Tống, hiện tại chúng ta đã ở Nam Hoa rồi, kể từ bây giờ, anh bắt đầu tiến hành liên hệ, nghĩ biện pháp giúp tôi gặp được Cục trưởng Cục Giao thông Quách Tăng Kiệt. Chỉ cần gặp được ông ta, chúng ta mới có hy vọng giải quyết được vấn đề. Hiện tại tất cả việc cần làm đều nằm ở ông ta mà thôi.

Tống Hiểu Quân gật đầu, ra sức nắm chặt tay. Trong lòng anh ta thề nhất định phải tận dụng tất cả các mối quan hệ, mau chóng tìm ra Quách Tăng Kiệt, đầu sỏ trong việc này.

Trong phòng VIP của khách sạn Tân Nguyên thành phố Nam Hoa.

Liễu Kình Vũ ngồi hút thuốc, một điếu rồi lại một điếu. Chiếc rèm cửa che đi ánh sáng bên ngoài, căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh sáng của tàn thuốc lúc sáng lúc mờ thỉnh thoảng phát ra trong căn phòng mờ tối. Cả phòng ngập tràn khói thuốc.

Đã 5h chiều, Tống Hiểu Quân đã đi ra ngoài hơn 3 tiếng rồi mà vẫn chưa có manh mối nào về tung tích của Quách Tăng Kiệt. Nhà, cơ quan, tất cả những nơi Quách Tăng Kiệt có thể tới cũng đã tìm nhưng đều không thấy.

Đầu óc của Liễu Kình Vũ cũng theo làn khói mà chuyển động.

Hiện tại hắn thật sự bị vấn đề cần giải quyết trước mắt làm khó rồi. Hắn tuyệt không nghĩ đến trong chốn quan trường, có một số người một khi đã mất hết liêm sỉ thật có thể khiến người ta tức chết, còn có thể nghĩ ra biện pháp ẩn nấp làm cho hắn muốn khóc cũng khóc không được.

Liễu Kình Vũ chưa bao giờ gặp phải tình huống khó giải quyết như bây giờ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Liễu Kình Vũ cảm giác mình giống như con mồi bị đẩy vào vực sâu vô tận, toàn bộ thế giới như một tấm lưới lớn dần dần thít chặt lại, mặc cho mình có giãy giụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi, mà hắn cũng không tìm ra bất kỳ một cách nào để thoát ra.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt đứt dòng suy tư suốt 3 tiếng đồng hồ của hắn. Hắn cầm điện thoại lên, nhìn tên người liên lạc trên màn hình di đông liền ngẩn ra.

Cú điện thoại này không ngờ là Tào Thục Tuệ gọi tới.

Kể từ lần gặp trước chia tay với Tào Thục Tuệ, cô chưa từng gọi lại cho mình một lần, chưa từng nói chuyện với mình một câu nào, giống như Tào Thục Tuệ đã biến mất khỏi nhân gian vậy.

Liễu Kình Vũ vẫn biết chuyện hắn và Mộ Dung Thiện Tuyết gặp mặt có lẽ đã làm tổn thương Tào Thục Tuệ. Nhưng mà không biết vì sao, qua một thời gian dài không gặp, hắn đột nhiên cảm thấy thực ra Tào Thục Tuệ rất tốt, thời điểm có cô bé ở bên, hắn có thể sống vui vẻ như vậy.

Tào Thục Tuệ đột nhiên gọi điện tới làm tâm tình Liễu Kình Vũ trở nên phức tạp, hắn cầm điện thoại lên, giọng điệu có đôi chút rối loạn. – Thục Tuệ…

Gọi lên tên của Tào Thục Tuệ, Liễu Kình Vũ đột nhiên có cảm giác cổ họng như bị cái gì đó nghẹn lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì, chỉ có tiếng hít thở dồn dập trong căn phòng âm u lại càng trở nên rõ ràng.

Mà lúc này, Tào Thục Tuệ ở đầu dây bên kia vẫn không nói gì, cô vẫn đang lẳng lặng lắng nghe, sau một hồi trầm mặc, Tào Thục Tuệ mới ôn nhu nói: – Liễu Kình Vũ, em đang ở Nam Hoa, em muốn gặp anh.

Liễu Kình Vũ sửng sốt: – Em đang ở Nam Hoa sao? Ở chỗ nào? Anh đi đón em.

Tào Thục Tuệ nghe thấy thanh âm dồn dập của Liễu Kính Vũ, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, hàng mi dài nhíu nhíu về phía trước, cười nói: – Em đang ở Cục công an thành phố, anh tới cửa đón em nhé.

Liễu Kình Vũ gật đầu:

– Được, chờ anh khoảng 10 phút.

Cục Công an thành phố cũng không xa khách sạn Tân Nguyên, Liễu Kình Vũ vơ lấy chìa khóa xe trên bàn, ngay cả Trình Thiết Ngưu cũng không gọi liền vội vàng xuống lầu dưới mà đi.

Giờ khắc này, trong đầu Liễu Kình Vũ tất cả đều là bóng hình xinh đẹp của Tào Thục Tuệ.

Tuy hắn và Tào Thục Tuệ đã không gặp nhau hơn nửa năm nay, hơn nữa, trước kia Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ không có tình cảm đặc biệt gì, chẳng qua là cảm thấy hai người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng vui đùa, là bạn bè thân thiết, nhưng chẳng hiểu vì sao giờ phút này, trong lòng hắn lại ngập tràn khát vọng muốn gặp mặt tào Thục Tuệ.

10 phút sau, xe của Liễu Kình Vũ đã tới trước cửa Cục công an thành phố. Từ rất xa, hắn đã nhìn thấy Tào Thục Tuệ đứng ở nơi đó mặt mỉm cười, mặc chiếc váy ngắn liền thân màu xanh nhạt,chân đi đôi tất mầu đen, giày da màu đỏ, làn gió nhẹ nhàng thổi mái tóc dài đen nhánh. Từ xa nhìn lại giống như một đóa hoa diễm lệ vô song màu lam, được ánh chiều tà bao phủ càng xinh đẹp khả ái, lay động bốn phương.

Giờ khắc này, trong ánh mắt của Liễu Kình Vũ, cảnh vật bốn phía tựa hồ biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười thản nhiên của Tào Thục Tuệ, dưới ánh chiều tà càng trở lên rực rỡ.

Liễu Kình Vũ bước xuống xe, đứng nhìn cô gái trước mặt, đột nhiên phát hiện Tào Thục Tuệ dường như gầy đi rất nhiều, hai má vốn đầy đặn trở nên vô cùng gầy yếu, ánh mắt vốn luôn vô ưu vô lo, cao ngạo lại nhiều hơn vài phần kiên nghị, từng trải.

Đột nhiên, trong lòng Liễu Kình Vũ như nhói lên một cái, đối với Tào Thục Tuệ nhiều hơn mấy phần thương tiếc.

Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia ở cùng Tào Thục Tuệ chỉ thấy cô là một cô bé vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn lại cao ngạo giống như một cô nhóc xinh đẹp, nhưng mà sau bao nhiêu ngày gặp lại, hắn đột nhiên phát hiện lúc này trên trán Tào Thục Tuệ ít đi sự cao ngạo của ngày xưa, thay vào đó là một chút tang thương. Cảm giác này Liễu Kình Vũ cũng không biết nói thế nào, chỉ biết nhìn Tào Thục Tuệ lòng hắn liền dấy lên vài phần thương tiếc.

Tào Thục Tuệ nhìn thấy Liễu Kình Vũ đứng sững sờ nơi đó, thản nhiên mỉm cười, đi tới trước mặt hắn, giơ tay khoác lên cánh tay hắn, ôn nhu nói: – Liễu Kình Vũ, còn không nhanh dẫn em đi ăn cơm, em sắp chết đói rồi!

Liễu Kình Vũ vội vàng ngơ ngác gật đầu nói: – Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Nói xong, Liễu Kình Vũ mở cửa xe cho Tào Thục Tuệ ngồi còn mình trực tiếp ngồi vào ghế lái xe đưa Tào Thục Tuệ tới nhà hàng nổi tiếng nhất Nam Hoa – Nhà hàng Nam Hoa.

Nhà hàng Nam Hoa là một nhà hàng có lịch sử lâu đời, dùng các món ăn hương vị vùng Đông Bắc là chiêu bài chính, giá cả tuy xa xỉ nhưng số lượng đồ ăn khá là đầy đủ. Mấu chốt chính là hương vị đồ ăn vô cùng chính tông, sử dụng nguyên liệu cũng tuyệt đối là thực phẩm nông gia chính hiệu.

Trên đường lái xe tới Nhà hàng Nam Hoa, Tào Thục Tuệ đột nhiên nói: – Liễu Kình Vũ, em hiện giờ làm việc ở thành phố Nam Hoa, không đi nữa.

Liễu Kình Vũ nghe xong liền chấn động: – Em làm việc ở Nam Hoa? Trước chẳng phải em ở…

Tào Thục Tuệ thản nhiên nói: – Em đổi nghề rồi.

Liễu Kình Vũ nhất thời ngây ra, không nghĩ đến Tào Thục Tuệ lại chuyển nghề. Phải biết rằng, lúc trước cô làm việc trong quân đặc chủng, mà cô lúc ấy chính là lực lượng trung thành tuyệt đối của đội đặc chủng, cứ tiếp tục phát triển tiếp thì tiền đồ vô cùng xán lạn.

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến em phải chuyển nghề? Liễu Kình Vũ có chút giật mình hỏi.

Tào Thục Tuệ chỉ thản nhiên cười, cũng không có trả lời.

Liễu Kình Vũ cũng không biết, chỉ mới 3 ngày trước, Tào gia xảy ra một chuyện chấn động cả gia tộc.

Buổi tối 3 ngày trước, trong phòng khách Tào gia.

Bên cạnh Tào Thục Tuệ đặt một cái vali, trong đó có chứa quần áo của cô.

Tào Thục Tuệ và cha là Tào Tấn Dương mặt đối mặt ngồi trên ghế sô pha, bầu không khí dị thường ngưng trọng.

Tào Tấn Dương sắc mặt bình tĩnh nói: – Thục Tuệ, nghe nói con tự ý đồi nghề đến thành phố Nam Hoa tỉnh Bạch Vân. Sao lại như vậy? Con cũng biết, các lãnh đạo của con rất coi trọng con, mà con thừa hiểu công việc của con đối với đất nước mà nói quan trọng thế nào đúng không?

Tào Thục Tuệ nhẹ nhàng gật đầu: – Con biết.

– Vậy con vì sao muốn đổi nghề? Tào Tấn Dương tức giận nói.

Tào Thục tuệ thản nhiên cười nói: – Cha, thực ra con vẫn biết, trong lòng cha luôn hiểu rõ con làm như vậy tất cả đều là vì Liễu Kình Vũ. Con thích anh ấy, con yêu anh ấy, tuy nửa năm nay không gặp nhau, con vẫn thử quên anh ấy đi, cách anh ấy thật xa, mang toàn bộ tinh thần tập trung vào công việc. Nhưng nửa năm nay con đột nhiên phát hiện, tất cả những điều con làm đều là phí công vô ích. Trong tim con đã khắc sâu cái tên Liễu Kình Vũ, tuy đã cố quên nhưng hằng đêm tỉnh giấc trong đầu con toàn bộ đều là hình ảnh của anh ấy.