Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 652




Hoàng Phú Quý nhìn Liễu Kình Vũ cũng biết hắn đang vô cùng khó chịu, nhưng trong lòng ông ta lại vui vẻ lên.

Hoàng Phú Quý cố ý bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nói:

– Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi phải nhắc nhở cậu một chút, tôi rất bận, hơn nữa tôi cũng không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu. Mỗi ngày tôi phải phê duyệt hàng chục, thậm chí là hàng trăm bản văn kiện, nếu ai tôi cũng phải giải thích một chút, cậu nói xem, công tác của tôi liệu có thể tiến hành trôi chảy được không? Hôm nay cậu có thể ngồi ở phòng làm việc của tôi, đây là nhờ mặt mũi của đồng chí Chu Hạo Minh, bằng không mà nói, phòng làm việc của tôi cậu căn bản cũng không vào được.

Liễu Kình Vũ nhướn mày, sắc mặt bình tĩnh nói:

– Vụ phó Hoàng, ngài có biết bản kế hoạch của huyện Thụy Nguyên lần này là ai hoàn thành không?

Hoàng Phú Quý thản nhiên nói:

– Tôi không biết, cũng không muốn biết. Chuyện ai làm với chất lượng của bản kế hoạch này không có quan hệ gì với nhau.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

– Vụ phó Hoàng, nếu ngài nói phương án kế hoạch của huyện Thụy Nguyên chúng tôi gặp vấn đề ở những khâu khác, tôi không có ý kiến gì rồi, nhưng nếu ngài nói bản kế hoạch này có vấn đề, như vậy tôi phải phản bác ngài hai câu. Thứ nhất, phần kế hoạch là do vài vị chuyên gia ở cấp bậc cao nhất tự mình tới huyện Thụy Nguyên tiến hành khảo sát thực địa, nghiên cứu, thảo luận, hơn nữa, bản kế hoạch này còn được tập thể viện Quy hoạch thiết kế huyện Thụy Nguyên cùng tranh luận, tôi có thể dõng dạc mà nói, phương diện khác có thể tồn tại vấn đề, nhưng bản kế hoạch này tuyệt đối không có vấn đề gì.

Hoàng Phú Quý khinh thường nói:

– Tôi nói có vấn đề tức là có vấn đề, nếu cậu không đồng ý, có thể đem bản kế hoạch này đi tìm người khác kí tên, tôi kiên trì bảo vệ quan điểm của mình. Được rồi, Liễu Kình Vũ, mời cậu ra ngoài, tôi còn nhiều việc khác.

Hoàng Phú Quý hạ lệnh đuổi khách.

Nét mặt của Liễu Kình Vũ trở nên vô cùng ngưng trọng, hắn đã nhìn ra, Hoàng Phú Quý cố ý gây khó dễ cho mình.

Liễu Kình Vũ đứng dậy, thản nhiên nói:

– Vụ phó Hoàng, ngài thật sự không muốn nhìn lại lần nữa sao?

Hoàng Phú Quý không kiên nhẫn nói:

– Nhìn cái gì, cậu đi nhanh đi, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với cậu. Nếu cậu không đi, tôi sẽ xé bản kế hoạch này của các cậu, thật là…Một bản kế hoạch rác rưởi như vậy mà còn đòi đưa lên xét duyệt, coi Vụ Quy hoạch của chúng tôi là cái gì.

Liễu Kình Vũ đã ẩn nhẫn tới cực điểm, hắn có thể tha thứ cho việc đối phương đối xử với hắn không ra gì, nhưng lại không thể tha thứ cho việc đối phương bất kính với những vị chuyên gia giỏi nhất Hoa Hạ, cho nên, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

– Hoàng Phú Quý, ông tốt nhất nên quản lý cho tốt miệng của mình. Ông mắng tôi, tôi không có ý kiến, nhưng tôi tuyệt đối không tha thứ cho việc ông nói bản kế hoạch này là rác rưởi, ông chuẩn bị mà xin lỗi đi.

– Xin lỗi, xin lỗi cái cọng lông nhà cậu ấy.

Nghe Liễu Kình Vũ cảnh cáo, tính ngang bướng của Hoàng Phú Quý cũng nổi lên. Ông ta vốn không phải là người có tính tình tốt, lại còn ở vị trí cao như vậy, tính tình lại càng không coi ai ra gì. Ông ta không ngờ Liễu Kình Vũ sẽ nói với mình như vậy nên vô cùng tức giận, trực tiếp cầm bản kế hoạch của huyện Thụy Nguyên xé thành từng mảnh nhỏ, hung hăng nói với Liễu Kình Vũ:

– Liễu Kình Vũ, mày cút ngay cho tao.

Hoàng Phú Quý mắng xong, trong lòng vô cùng sung sướng. Hơn nữa ông ta cũng vô cùng rõ ràng, dù mình có xé nát bản kế hoạch này, Liễu Kình Vũ cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, một lần nữa trở lại huyện Thụy Nguyên làm lại một bản kế hoạch khác, rồi xin phê duyệt của từng cấp từng cấp một, sau đó lại đến trên bàn làm việc của mình, ít nhất cũng phải mất nửa tháng. Lúc ấy, khoản bồi dưỡng của Triệu Chí Cường chỉ sợ đã vào túi mình hết rồi.

Theo Hoàng Phú Quý, Liễu Kình Vũ dù sao cũng chỉ là một Bí thư Huyện ủy của một huyện nhỏ xa xôi mà thôi, tuy rằng là cấp Cục trưởng, nhưng cũng chẳng đáng kể tới, chỉ sợ đến cả bảo vệ ở đây cũng chẳng buồn ngước nhìn. Còn về việc ông ta xé bản kế hoạch của Liễu Kình Vũ, ông ta tin Liễu Kình Vũ vẫn phải tiếp tục ẩn nhẫn. Điểm mấu chốt chính là, đêm qua Liễu Kình Vũ không để lại cho mình một chút mặt mũi nào, hôm nay, ông ta muốn dùng phương thức sắc bén nhất hung hắng tát Liễu Kình Vũ một cái. Ông ta muốn hắn hối hận, hối hận vì đã đắc tội mình, ông ta muốn dùng phương thức này để phản kích Cổ Chấn Dương.

Nhưng mà, Hoàng Phú Quý đúng là không hiểu gì về Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ là ai? Từ điển của hắn vốn không có hai chữ ẩn nhẫn, chỉ vì đại cục của huyện Thụy Nguyên, hắn mới không thể không ẩn nhẫn, từ sâu trong xương tủy, hắn là một người tràn đầy ngạo khí.

Hiện giờ, Hoàng Phú Quý lại dám xé bỏ thành quả của mình và rất nhiều đồng chí đã cực khổ không biết bao nhiêu ngày để làm ra.

Giờ phút này, Liễu Kình Vũ giống như một quả bóng bay bị thổi khí quá nhiều, hắn hoàn toàn bạo phát.

Liễu ca giận dữ, long trời lở đất.

Liễu Kình Vũ trực tiếp bước tới trước mặt Hoàng Phú Quý, bắt lấy cổ áo của ông ta, không nói hai lời, kéo ông ta ra ngoài hành lang phòng làm việc.

Hoàng Phú Quý liều mạng giãy dụa.

Nhưng mà, chút lực nhỏ nhoi ấy ở trước mặt Liễu Kình Vũ, không khác trẻ con là bao.

Liễu Kình Vũ sau khi kéo Hoàng Phú Quý ra hành lang, tay trái níu lấy cổ áo ông ta, tay phải không ngừng tát bôm bốp

Bốp! Bốp! Bốp…

Liễu Kình Vũ tát vô cùng có tiết tấu, giống như đang khua chiêng gõ trống.

Một bên tát một bên Liễu Kình Vũ nổi giận nói:

– Con bà nó, lại dám xé bản kế hoạch của tôi, ông thật to gan lớn mật, tôi không tin, thiên hạ này lại có nơi không nói lý lẽ như vậy.

Giờ phút này, đúng là giờ cao điểm, trong văn phòng có không ít người, ngoài hành lang cũng vô số, ai cũng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ cùng Hoàng Phú Quý đột nhiên xuất hiện ở hành lang, hơn nữa còn trình diễn một màn bạt tai vô cùng đặc sắc.

Lập tức, tất cả mọi người đều vây quanh, muốn xem náo nhiệt.

Mà những nhân viên đang ở trong văn phòng cũng vội chạy ra xem có chuyện gì. Trong khoảng thời gian ngắn, trên hành lang toàn người là người, đều nhìn về phía Liễu Kình Vũ và Hoàng Phú Quý.

Giờ phút này, trên mặt của Hoàng Phú Quý tất cả là nóng bỏng cùng đau đớn. Thẳng đến lúc này, ông ta mới ý thức được mình đã bị Liễu Kình Vũ đánh, trong lòng bừng bừng lửa giận rồi.

Ông ta la lớn:

– Liễu Kình Vũ, con mẹ nhà mày dừng tay cho tao, mày có biết mình đang làm gì không, mày còn muốn lăn lộn ở trong quan trường không.

Lúc này, Hoàng Phú Quý vô cùng vội vàng, trực tiếp mở miệng uy hiếp.

Liễu Kình Vũ tạm thời dừng tay, lạnh lùng nói:

– Dừng tay? Ông bảo tôi dừng tay là tôi phải dừng tay à? Vừa rồi lúc xé bản kế hoạch của tôi sao ông không bảo dừng tay, cho dù tôi không ở trong quan trường lăn lộn nữa, cũng phải giáo huấn ông một chút. Đồ khốn kiếp không biết tôn trọng người khác.

Nói xong, Liễu Kình Vũ lại tiếp tục đánh.

Lúc này, những nhân viên đứng xung quanh tất cả đều ngây dại, bọn họ tuyệt đối không ngờ, Vụ phó Hoàng cao cao tại thượng lại bị một người trẻ tuổi níu áo bạt tai. Có rất nhiều người vui sướng khi người gặp họa, tuy nhiên xung quanh văn phòng tất cả đều là nhân viên của Vụ Quy hoạch, trong đó không thiếu người của Hoàng Phú Quý, cho nên rất nhanh đã có người đi tới, hướng về phía Liễu Kình Vũ la lớn:

– Dừng tay dừng tay, ai cho phép cậu đánh lãnh đạo.

– Bảo vệ đâu, nhanh nhanh gọi bảo vệ.

Có người la lớn.

Trong khoảng thời gian ngắn, hành lang trở nên vô cùng lộn xộn, đủ loại âm thanh xôn xao, đủ loại ánh mắt rơi xuống trên người của Liễu Kình Vũ và Hoàng Phú Quý, cũng có người hiểu chuyện lập tức giơ điện thoại di động ra chụp.

Rất nhanh, 6, 7 bảo vệ đã chạy đến gần Liễu Kình Vũ, vươn tay muốn ngăn cản hắn.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ hôm nay thực sự là phát điên rồi.

Hành vi của Hoàng Phú Quý thật quá đáng, hắn đã không thể nhịn nổi nữa.

Liễu Kình Vũ chỉ tay, lạnh lùng nói:

– Các vị, sự tình hôm nay không liên quan gì đến mọi người, tôi hy vọng mọi người đừng bước qua đây. Tên khốn kiếp Hoàng Phú Quý này dám xé bản kế hoạch của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, mọi người nói, ông ta có đáng bị đánh không?

Mọi người nghe Liễu Kình Vũ nói xong, tất cả đều nhíu mày, ai cũng thật không ngờ, lại xảy ra loại chuyện này. Tuy nhiên thân tín của Hoàng Phú Quý tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn lãnh đạo bị đánh, lập tức tiếp tục tới gần Liễu Kình Vũ.

Vừa lúc đó, từ một hướng khác của hành lang, Cổ Chấn Dương cũng từ phòng làm việc đi ra, dùng sức ho khan một tiếng, lớn tiếng nói:

– Sao lại thế này, sao lại lộn xộn thế này, còn muốn làm việc không?

Vừa nói, Cổ Chấn Dương vừa hướng bên này đi tới.

Mọi người thấy Cổ Chấn Dương, lập tức tránh đường cho ông ta đi. Bởi vì tại tầng trệt này, có 2 vị lãnh đạo cao nhất, Cổ Chấn Dương và Hoàng Phú Quý, một người ở hướng đông, một người ở hướng tây.

Hiện tại Hoàng Phú Quý bị đánh, Cổ Chấn Dương xuất hiện, mọi người chỉ có thể để Cổ Chấn Dương xử lý việc này.

Thủ hạ của Hoàng Phú Quý nhìn thấy Cổ Chấn Dương, lập tức lớn tiếng nói:

– Vụ phó Cổ, tên man rợ này không ngờ lại dám đánh Vụ phó Hoàng, ngài xem nên làm gì bây giờ?

Cổ Chấn Dương cố ý sa sầm mặt nói với Liễu Kình Vũ:

– Người trẻ tuổi, sao lại thế này, cậu có biết đây là đâu không?

Liễu Kình Vũ lại bốp bốp bốp đánh thêm mấy cái, sau đó mới nói:

– Tôi đương nhiên biết đây là đâu, là Vụ Quy hoạch, nhựng vị Vụ phó Hoàng này không ngờ lại dám xé bỏ bản kế hoạch của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, loại hành vi này chẳng lẽ được coi là chuyện bình thường, được cho phép sao?