Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 649




Liễu Kình Vũ cười nói:

– Chánh văn phòng Chu, là như thế này, huyện Thụy Nguyên chúng tôi dự định làm một con đường cao tốc, nhưng huyện Thụy Nguyên chúng tôi là một huyện nghèo, cũng là lần đầu tiên làm đường cao tốc, vừa lúc nghe nói ở Bộ có một khoản tiền hỗ trợ đặc biệt, vì vậy muốn đến để xin hỗ trợ, xem có thể hay không xin được một chút tiền hỗ trợ.

Chu Hạo Minh có chút kinh ngạc nhìn đến Liễu Kình Vũ hỏi:

– Huyện Thụy Nguyên các cậu cũng muốn xin tiền hỗ trợ? Huyện Thanh Phong của thành phố Nam Hoa các cậu chẳng phải là vừa mới đệ trình tài liệu xin hỗ trợ sao?

Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:

– Đúng vậy, chúng tôi là chúng tôi, bọn họ là bọn họ, chúng tôi được xem như là quan hệ cạnh tranh.

Chu Hạo Minh nói:

– Xin cho tôi nói thẳng, đến từ huyện Thanh Phong là Bí thư Huyện ủy Triệu Chí Cường, không biết Liễu Kình Vũ cậu là lấy thân phận gì đến đây?

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Tôi lấy thân phận là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên để đến đây.

– Cái gì, Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên?

Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, Chu Hạo Minh thật sự có chút ngạc nhiên. Đối với Triệu Chí Cường – Bí thư Huyện ủy huyện Thanh Phong anh ta cũng biết, biết được một chút nội tình của đối phương, vì vậy đối với Triệu Chí Cường 30 tuổi đã làm Bí thư Huyện ủy huyện Thanh Phong, anh ta cũng không cảm thấy bất ngờ. Nhưng người thanh niên trước mặt này thoạt nhìn không cách biệt tuổi với Lâm Vân bọn họ là mấy, cũng chỉ 23, 24 tuổi, anh bạn này vậy mà lại là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, đường đường là cấp Cục trưởng, điều này quả thực khiến cho anh ta ngạc nhiên.

Thân là Chánh văn phòng Vụ quy hoạch, Chu Hạo Minh đối với quy định hiểu rất rõ. Anh ta hiểu rõ, lấy tuổi đời như vậy của Liễu Kình Vũ nếu muốn giữ một chức vụ cấp Cục hữu danh vô thực, nếu có một chút quan hệ, thêm vào đó hành động thích đáng là không thành vấn đề, bởi vì trong Vụ cũng có một vài người trẻ như vậy, bọn họ chủ yếu là giả mạo cấp bậc.

Những người này mặc dù được thăng cấp, nhưng nếu muốn thực sự có được thực quyền thì cũng không phải là việc đơn giản. Cho dù là có thể có được thực quyền, trước tiên cũng phải bắt đầu từ chức Phó, nhưng mà, Liễu Kình Vũ trước mặt này vậy mà đã giữ chức vụ Bí thư Huyện ủy, hắn cũng quá lợi hại!

Chu Hạo Minh có chút kinh ngạc hỏi:

– Liễu Kình Vũ, có thể hỏi một chút, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Tôi năm nay tính tuổi mụ là 25 tuổi.

– Tròn 24 tuổi?

Mắt của Chu Hạo Minh càng trừng lớn hơn.

Liễu Kình Vũ cười gật gật đầu.

Chu Hạo Minh lần này hoàn toàn sợ ngây người.

Con bà nó, Bí thư Huyện ủy tròn 24 tuổi, mình lúc 24 tuổi hình như mới vừa tốt nghiệp đại học mà thôi, sự khác biệt này cũng quá lớn rồi.

Lúc này Lâm Vân cười nói:

– Lão Chu à, đối với vị Liễu lão đại này của em đạt được những thành tích gì, anh cũng không cần phải ngạc nhiên. Đối với anh ấy, không thể lấy người thường để đánh giá được, anh ấy chính là một nhân vật cấp yêu nghiệt. Bằng không mà nói, anh ấy làm sao có thể trở thành lão đại của bọn em. Anh vẫn là nói xem việc ở huyện Thụy Nguyên rốt cuộc còn có cơ hội không?

Chu Hạo Minh sau khi nghe thấy những lời nói của Lâm Vân, trong lòng một lần nữa lại run lên. Giờ phút này, anh ta đột nhiên ý thức được, có lẽ lần này e rằng mình đã gặp được một nhân vật lớn rồi. Đối với những người ở cấp bậc như anh ta mà nói, mặc dù trong gia đình có mạng lưới quan hệ nhất định nhưng mạng lưới quan hệ này chỉ có thể giúp mình đến được vị trí ngày hôm nay thôi, nếu như về sau muốn tiếp tục phát triển, bản thân duy nhất chỉ có thể dựa vào chính mình. Vì vậy anh ta vô cùng mong muốn tìm được một đoàn đội hoặc tham gia vào một phe cánh có thể giúp cho sự phát triển của bản thân. Vì vậy, anh ta vẫn đang do dự, suy tính, tìm kiếm cơ hội.

Sau khi anh ta nhìn thấy Liễu Kình Vũ, tâm tư của anh ta lập tức sục sôi, anh ta đã ý thức được Liễu Kình Vũ ít tuổi hơn mình nhiều như thế mà đã làm đến chức vụ như hiện nay, tiền đồ của hắn sẽ rất rộng mở. Hơn nữa nhìn tình hình trước mắt, rất rõ ràng, người thanh niên này sớm đã bắt đầu nghĩ đến việc xây dựng một nhóm cho riêng mình, hơn nữa đây tuyệt đối là một nhóm vô cùng trẻ nhưng lại vô cùng quyền lực, cũng không biết bản thân mình có được gia nhập hay không.

Vì vậy, sau khi trong lòng Chu Hạo Minh có suy nghĩ, lúc nói chuyện, ngữ khí lập tức khách khí một chút:

– Bí thư Liễu, cậu và Lâm Vân là anh em với nhau, vậy thì tôi cũng nói thẳng với cậu, theo tôi thấy, kế hoạch của huyện Thụy Nguyên mặc dù làm rất tốt nhưng e rằng rất khó có thể được phê duyệt thông qua.

Liễu Kình Vũ nhướn mày:

– Vì sao?

Chu Hạo Minh cười khổ nói:

– Là như thế này, hai ngày trước, Triệu Khắc Cường – Bí thư Huyện ủy huyện Thanh Phong thành phố Nam Hoa đã đến thành phố Yến Kinh, đã mở tiệc chiêu đãi từ những cán bộ quan trọng cấp dưới đến cấp trung của Vụ quy hoạch chúng tôi. Nghe nói tối nay người anh ta muốn mời tiệc là Hoàng Phú Quý – Phó vụ trưởng thường vụ Vụ quy hoạch của chúng tôi, chỉ cần đi qua cửa này, e rằng kế hoạch của bọn họ ngày mai sẽ được thông qua. Hơn nữa theo tôi được biết, Triệu Chí Cường dường như đã biết được thông tin huyện Thụy Nguyên các cậu cũng muốn xin tiền hỗ trợ, nên lúc mở tiệc chiêu đãi các cán bộ khác đã đưa ra một vài ám chỉ, chỉ cần có thể ngăn cản được việc thông qua phê duyệt của huyện Thụy Nguyên các cậu, đến lúc đó anh ta sẽ dành cho những lợi ích nhất định.

Nói thật ra, hôm nay nếu không phải vì quan hệ với Lâm Vân, tôi cũng sẽ không đến đây, bởi vì tất cả người trong Vụ chúng tôi đều biết, Vụ trưởng Triệu Kính Tùng là chú ruột của Triệu Chí Cường, mặc dù Vụ trưởng Triệu còn một năm nữa là về hưu, nhưng ai muốn tiếp nhận chức vụ của ông ấy thì ông ấy vẫn có quyền được ý kiến. Mà hiện tại Phó vụ trưởng thường vụ Hoàng Phú Quý lại một lòng một dạ trung thành với Triệu Kính Tùng, vì vậy, ai cũng không muốn vào lúc này đắc tội với Triệu Kính Tùng.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong không khỏi chau mày. Hắn thật không ngờ, Triệu Chí Cường xuống tay lại độc ác như vậy, không chỉ tạo mối quan hệ trước, mà còn dùng chiêu thức bất chính như vậy, càng khiến hắn không ngờ là Triệu Chí Cường còn có ông chú Triệu Kính Tùng có chức vụ quan trọng như vậy.

Chu Hạo Minh nói xong, đám người Lâm Vân, Hoàng Đức Quảng chân mày cũng đều chau lại.

Mọi người đều đã ý thức được, hiện nay Liễu Kình Vũ và huyện Thụy Nguyên đang phải đối mặt với tình hình hết sức nghiêm trọng. Lần này Triệu Chí Cường thực sự đã làm quá độc ác, dường như một chút cơ hội cũng không cho Liễu Kình Vũ.

Tuy nhiên Liễu Kình Vũ là một người độ lượng, buồn bực trong lòng chỉ một thoáng là hết, rất nhanh đã khôi phục lại quyết tâm, tiếp tục nâng ly rượu lên bắt đầu uống rượu cùng đám người Chu Hạo Minh.

Nhìn thấy biểu hiện của Liễu Kình Vũ như vậy, trong lòng Chu Hạo Minh không khỏi bội phục. Anh ta không thể không thừa nhận, cái cậu Liễu Kình Vũ này mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng chí khí lại vô cùng cao.

Ngay khi không khí uống rượu có vẻ hơi nặng nề, đột nhiên có người gõ cửa phòng, Trình Thiết Ngưu đi đến mở cửa, nhìn thấy một người đầu trọc đang đứng ngoài cửa, người này mặc một bộ quần áo bình thường vô cùng mộc mạc, trong tay cầm một ly rượu, vẻ mặt mỉm cười đi vào.

Nhìn thấy người nọ, Liễu Kình Vũ vội vàng đứng dậy, mấy người anh em khác cũng vội vàng đứng dậy. Liễu Kình Vũ lập tức kéo ghế bước nhanh đến:

– Chú Hoa, chú đến rồi.

Người tới chính là ông chủ Hoa Hằng của khách sạn Hoa Hằng. Liễu Kình Vũ vẫn vô cùng tôn trọng người chú này, hắn sớm đã nghe cha mình nhắc qua, mặc dù Hoa Hằng năm đó là do cha mình một tay bồi dưỡng nên, nhưng Hoa Hằng cũng đã từng mấy lần lấy thân mình đỡ đạn cho ông, vì vậy, Liễu Kình Vũ vô cùng tôn trọng Hoa Hằng.

Liễu Kình Vũ thật không ngờ chính là, chú Hoa Hằng lại biết mình ở đây, còn mang chén rượu đến.

Hoa Hằng đương nhiên nhìn thấy được Liễu Kình Vũ tôn trọng mình, nhưng trong lòng ông ta cũng có cân nhắc, ông liền cười nói:

– Kình Vũ à, chú nghe cấp dưới nói cháu ở khách sạn của chúng ta, chú rất vui, lập tức ghé thăm cháu, lâu rồi không nhìn thấy cháu, chú rất nhớ cháu.

Hoa Hằng vỗ nhẹ lên vai Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt toát ra một tia yêu thích và vui vẻ nồng đậm.

Hoa Hằng không phải là đang làm ra vẻ, Liễu Kình Vũ cũng là ông ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, Hoa Hằng cũng đã từng để Liễu Kình Vũ cưỡi trên vai mang đi chơi, vì vậy ông ta có tình cảm rất thân thiết với Liễu Kình Vũ.

Liễu Kình Vũ đương nhiên cảm nhận được tình cảm của Hoa Hằng dành cho mình, cười nói:

– Chú Hoa, chú đã đến rồi, cháu họ phải kính chú vài ly.

Hoa Hằng cười khoát tay nói:

– Thôi thôi thôi, chú chỉ ghé thăm một lát, uống với mấy người trẻ các cháu một ly, chú cũng không muốn làm phiền các cháu, chú ở đây thì các cháu lại không được tự nhiên.

Liễu Kình Vũ vội vàng rót cho Hoa Hằng một ly rượu, Hoa Hằng nâng cốc rượu lên rồi cười nói:

– Kình Vũ à, hôm nay mấy người trẻ các cháu ở chỗ chú nhất định phải ăn uống no say, chơi thoải mái đấy. Lần đầu gặp mặt, chú cũng không có gì làm quà gặp mặt, chỉ tặng cho mỗi cháu một tấm thẻ VIP thôi.

Nói xong, Hoa Hằng liền lấy một xấp thẻ VIP từ trong túi áo ra đưa cho mọi người.

Nhìn thấy tấm thẻ VIP được phát trong tay, Chu Hạo Minh lập tức liền ngây dại.

Bởi vì anh ta phát hiện ra, tấm thẻ VIP trong tay lại là tấm thẻ VIP cao cấp của khách sạn Hoa Hằng. Từ bây giờ trở đi, mua bất kỳ sản phẩm gì của tập đoàn Hoa Hằng đều có thể được giảm giá ưu đãi 30%, tấm thẻ này rất ít được nhìn thấy ở bên ngoài. Anh ta đã từng nhìn thấy Vụ trưởng Triệu Kính Tùng cầm tấm thẻ như vậy khoe khoang ở bên ngoài, nhưng tấm thẻ của ông ta cầm là lại là thẻ giảm 20%, thuộc thẻ hội viên bạc, mà tấm thẻ hội viên này là một tấm thẻ hội viên vàng. Theo như Chu Hạo Minh được biết, loại thẻ này ở trong Bộ ít nhất cũng phải là chức vụ Phó bộ trưởng mới có thể có, đây không chỉ đơn giản là một tấm thẻ hội viên, mà là biểu tượng của thân phận.

Chu Hạo Minh từ trước đến giờ đều không nghĩ đến, bản thân vậy mà lại có cơ hội có được một tấm thẻ như vậy, anh ta thật sự có chút hưng phấn, có chút kinh ngạc. Đặc biệt là lúc Chu Hạo Minh nhìn thấy Hoa Hằng, vị thương gia lớn ở thành phố Yến Kinh này, cái loại khiếp sợ trong lòng này là không gì sánh bằng, mà lúc nhìn thấy Hoa Hằng hôm nay đến đây chỉ là để thăm hỏi Liễu Kình Vũ, anh ta lập tức ý thức được, Liễu Kình Vũ vị Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi này rất không đơn giản. Ngay tại lúc này, anh ta đã hạ quyết tâm, bất luận như thế nào cũng phải kiên quyết nghĩ biện pháp gia nhập vào nhóm của Liễu Kình Vũ.

Sau khi uống xong một ly rượu, Hoa Hằng liền xoay người rời đi, Liễu Kình Vũ đích thân tiễn Hoa Hằng ra ngoài cửa. Liễu Kình Vũ không phải là tên ngốc, hắn hiểu rất rõ, chú Hoa Hằng hôm nay đến đây hoàn toàn là để cho mình chút thể diện, tặng thẻ mặc dù là tặng cho mọi người ở đây, nhưng trên thực tế, mục tiêu nhằm vào chỉ có một, đó chính là Chu Hạo Minh.

Tiễn Hoa Hằng xong, Liễu Kình Vũ vừa chuẩn bị xoay người rời đi thì nhìn thấy cửa phòng của căn phòng đối diện mở ra, Bí thư Huyện ủy huyện Thanh Phong Triệu Chí Cường từ trong đó đi ra.

Triệu Chí Cường nhìn thấy Liễu Kình Vũ cũng sững sờ. Gã ta thật không ngờ, Liễu Kình Vũ vậy mà cũng có thể thuê được phòng bao chữ Thiên của khách sạn Hoa Hằng.