Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 625




Carlos nghe những lời này của Phạm Kim Hoa có chút nghi ngờ, liền hỏi:

– Tôi nói này Phạm Tổng, anh đang nghĩ đi đâu thế? Tiểu Nhật Bản có thể làm việc tốt như vậy, lẽ nào họ không sợ làm như vậy sẽ bị quốc tế chê cười sao?

Phạm Kim Hoa cười lạnh lùng nói:

– Suy nghĩ chủ quan, tôi thật ra hi vọng đây là suy nghĩ chủ quan. Nhưng anh nghĩ mà xem, năm đó Tiểu Nhật Bản ngay cả cuộc chiến vi khuẩn ở Hoa Hạ chúng ta cũng dám chơi, ngay cả tàn sát hàng loạt ở Nam Kinh cũng dám làm. Họ còn có gì không làm được chứ? Chuyện đảo Điếu Ngư bây giờ và ở Đông Hải tiểu Nhật Bản cũng đã năm lần bảy lượt khiêu chiến rồi, hầu như kẻ ác thường cáo trạng trước. Anh nói xem, chúng còn có gì không dám làm nữa?

Tôi nói cho anh biết, tiểu Nhật Bản vì cuộc chiến tranh với Hoa Hạ, sớm đã chôn vùi Hoa Hạ ở nhiều phương diện. Trong lĩnh vực ô tô chỉ là một mặt của tiểu Nhật Bản thôi. Nguyên nhân rất đơn giản, xe hơi của Nhật Bản sản xuất phần lớn cũng đều là xí nghiệp sản xuất xe công của Nhật Bản, cho nên cho dù là xe dân dụng của những xí nghiệp này sản xuất cũng ngầm có tính chất quân dụng. Với tính cách điên cuồng của Nhật Bản, một khi tới thời khắc chiến tranh, những chiếc xe này rất có thể trở thành vũ khí chiến tranh của người Nhật Bản đối phó với người Hoa Hạ.

Sau khi Carlos nghe xong trợn trừng hai mắt lên, đầy vẻ kinh ngạc nói:

– Lẽ nào còn có lĩnh vực khác nữa sao? Họ sẽ làm thế nào?

Phạm Kim Hoa cười chua xót nói:

– Tất nhiên, ví dụ nói về mặt mỹ phẩm. Mỹ phẩm của Nhật Bản trên thị trường Hoa Hạ chúng ta đã chiếm lĩnh thị phần tương đối lớn. Nói trắng ra, thị trường mỹ phẩm là kỹ thuật sinh vật chế dược, mà kỹ thuật sinh vật chế dược chỉ khác một chút so với kỹ thuật sinh hóa trong quân sự. Mà ranh giới này chính là đạo đức. Đối với mỹ phẩm mà nói, nhà xưởng hoàn toàn có thể khống chế được phương thuốc, khiến cho khi bình thường sẽ trở thành sản phẩm dân dụng cao cấp của người dân, còn một khi đã tới thời kỳ chiến tranh then chốt quyết định thắng bại, đổi phương chỉ cần kết hợp thêm khống chế thị trường thực phẩm và đồ uống nữa, tăng thêm liều lượng phản ứng sinh hóa trong mỹ phẩm thì có thể kết hợp cả hai vào thành thuốc độc vô địch giết chết con người ta.

Anh cho là số liệu thực nghiệm nhiều như vậy của bộ đội 731 là vô nghĩa à? Còn nữa, anh cho là những năm nay Nhật Bản thông qua hợp tác kinh tế, không ngừng thu mua thị trường, thâm nhập thị trường thực phẩm và đồ uống của Hoa Hạ, đơn thuần là hành vi kinh tế thôi sao? Nếu là như vậy chỉ có thể nói anh quả thực không hiểu gì về những sự điên cuồng tận xương tủy của người Nhật Bản rồi. Cái mà họ thờ phụng chính là triết học giữa cúc và đao. Từ xưa tới nay họ luôn là kẻ điên của chiến tranh, để đạt được mục đích bất chấp thủ đoạn.

Phạm Kim Hoa đang nói, bỗng điện thoại của gã đổ chuông, một tin nhắn của người vô danh:

– Kế hoạch A đã truyền phát tin xong, rất tốt.

Sau khi đọc xong tin nhắn, Phạm Kim Hoa bỗng cười đắc ý, nói:

– Hay lắm, Carlos, Chu Thanh Long đã chết lềnh bà lềnh bềnh rồi.

Carlos nghe xong ngây người ra:

– Chết thật rồi?

Phạm Kim Hoa nói:

– Đúng vậy, chết rồi.

– Vậy, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

– Chờ triển lãm ngày mai khai mạc rồi nghĩ tiếp. Lần này Liễu Kình Vũ xem ra đã sớm có sự chuẩn bị rồi.

Chính trong lúc Phạm Kim Hoa và Carlos nói chuyện với nhau.

Cách họ chưa đầy 600m, Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi mỗi người mặc một bộ quần áo đen che khăn đen đi vào trong một con hẻm hẻo lánh.

Hai người từ từ giật khăn lụa xuống, nhìn nhau, cùng bật cười ha hả.

Lưu Tiểu Phi nói:

– Liễu Kình Vũ, anh đúng là người biết điều, đường đường là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên không ngờ chơi trò hiệp sỹ che mặt đen. Điểm này anh chẳng giống Bí thư Huyện ủy gì cả.

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Ai nói Bí thư huyện uywr không được làm như vậy? Bí thư Huyện ủy cũng là người mà. Mà anh cũng đừng nói tôi, anh bây giờ cũng là Tổng giám đầu tư tập đoàn Tiêu Thị kiêm Chủ tịch hội đồng quản trị công ty dầu thực vật Đằng Phi đấy thôi, chẳng phải anh cũng làm như vậy sao?

Lưu Tiểu Phi cười nói:

– Đúng vậy, đã quen chinh chiến trên sa trường rồi, đột nhiên cuộc sống đời thường bình lặng, là thương nhân, đến giờ tôi cũng vẫn có chút không quen cho lắm. Năm đó làm lính đánh thuê dù mệt một chút, nguy hiểm một chút, nhưng nghĩ lại kiếp sống khi đó vẫn thấy khá hay. Khi đó kẻ địch và mục tiêu đều rõ ràng. Còn bây giờ lại khác, anh không biết kẻ địch của anh ở đâu, thậm chí đôi khi còn bị người ta ngầm tính kế. Chốn quan trường các anh cũng quả không dễ chút nào.

Liễu Kình Vũ cười chua xót:

– Đương nhiên là không dễ gì rồi. Tôi mới bước vào chốn quan trường có vài năm, tôi cũng cảm thấy thoáng chốc mình đã già đi mười mấy tuổi rồi, hầu như hàng ngày đều đặt mình vào vị trí người khác mà nghĩ. Bất cứ chỗ nào anh sơ ý chút là có thể bị rơi vào bẫy của người khác, tới lúc chết vì sao cũng không biết.

Liễu Kình Vũ nói xong, hai người lại nhìn nhau, cả hai đều vẻ mặt chua xót nhớ lại.

Vừa đi về phía trước, hai người bắt đầu nhớ lại chuyện khi mình chinh chiến sa trường năm đó, dù lĩnh vực chinh chiến của hai người khác nhau, nhưng kinh nghiệm của họ lại rất giống nhau, thậm chí họ còn được huấn luyện rất giống nhau, cho nên hai người nói chuyện rất có tiếng nói chung.

Sau 1 giờ, họ đã đi được một vòng lớn, cuối cùng đã trở về cư xá mà Liễu Kình Vũ thuê.

Ngồi trên sô pha, vừa uống trà, Lưu Tiểu Phi bỗng lên tiếng hỏi:

– Liễu Kình Vũ, sự việc tối nay anh thấy thế nào?

Liễu Kình Vũ cười nói:

– Chuyện này rất đơn giản, xét về mặt thủ pháp mà nói, chắc chắn là Phạm Kim Hoa. Phong cách của hắn khá quen thuộc với tôi, chỉ có điều tôi tin hắn tuyệt đối không thể để cho chúng ta nắm được chứng cứ thực sự.

– Vậy anh định đối phó với hắn thế nào?

Lưu Tiểu Phi hỏi.

Liễu Kình Vũ cười ha hả:

– Sao tôi phải đối phó với hắn chứ? Hắn ta là thương nhân của huyện Thụy Nguyên chúng tôi, chỉ cần hắn ta kinh doanh hợp pháp, tôi chẳng có lý do gì đối phó với hắn ta hết.

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Lưu Tiểu Phi không khỏi mỉm cười. Tên Liễu Kình Vũ này quả thực rất xảo quyệt, đến giờ này mà vẫn không để lộ chút tin tức nào với mình. Tuy nhiên lời mà Liễu Kình Vũ nói cũng rất có ý tứ. Hắn nói rất rõ ràng, chỉ cần Phạm Kim Hoa kinh doanh hợp pháp thì không thể đối phó với gã được. Song, vấn đề là Phạm Kim Hoa và tập đoàn Di Hải của gã có kinh doanh hợp pháp hay không?

Khoảng 6h30’ sáng ngày hôm sau, trên quảng trường Dân Tâm đối diện Huyện ủy bắt đầu náo nhiệt hơn.

Các thương nhân giống cây trồng và thương nhân nông cụ sau một đêm nghỉ ngơi đã lần lượt thức dậy, thu dọn gian hàng, điều chỉnh công tác tuyên truyền bắt đầu triển khai chiêng trống rùm beng.

Khi người dân thành phố tập thể dục buổi sáng tới khúc quanh quảng trường Dân Tâm, vô cùng khiếp sợ, dường như trong một đêm quảng trường Dân Tâm đã biến hành diện mạo khác.

7h30’ sáng, năm người Liễu Kình Vũ, Tống Hiểu Quân, Chu Phục Sơn, Trình Chính Mậu, Lỗ Nguyên Hoa dẫn theo một số nhân viên công tác sớm đã tới hiện trường Dân Tâm. Đi lòng vòng trên các khu triển lãm, Liễu Kình Vũ phát hiện thấy các gian hàng đều bày đầy các loại hạt giống và sản phẩm nông cụ, chủng loại vô cùng phong phú, giá cả cũng cao thấp khác nhau.

Nhìn đến đây, trong lòng Liễu Kình Vũ đã thấy dễ chịu hơn nhiều, tập đoàn Di Hải muốn cuộc triển làm nông nghiệp lần này của mình tổ chức thất bại. Họ lại không ngờ mình chơi nước cờ giương đông kích tây, cuối cùng đã giải quyết được chuyện này.

Liễu Kình Vũ đi hết khoảng 10 phút, nhìn đồng hồ, còn cách nhật trình sắp xếp 7h50’ không bao lâu nữa, liền đi vào chính giữa khu triển lãm, tay giơ chiếc microphone vô tuyến lên nói:

– Thưa các bằng hữu thương nhân từ khắp mọi nơi trên cả nước, tôi là Bí thư Huyện ủy huyện Thụy Nguyên Liễu Kình Vũ. Trước tiên tôi thay mặt cho Huyện ủy bày tỏ sự hoan nghênh nhiệt liệt tới các vị, bây giờ là 7h45’ sáng, các vị phụ trách các công ty đều đã tới hiện trường hết chưa? Nếu còn chưa tới, các công ty hãy mau chóng thông báo một chút, đúng 7h50’ chúng ta sẽ bắt đầu triển lãm. Khi đó, tôi sẽ tuyên bố việc quan trọng.

Lúc này, Phạm Kim Hoa và Carlos đều đã tới hiện trường rồi. Họ đang ngồi trong khu nghỉ ngơi của tập đoàn Di Hải, đầy khinh thường nhìn Liễu Kình Vũ.

Carlos nói:

– Phạm Tổng, anh nói tên Liễu Kình Vũ này đang chơi trò gì? Sao mới sáng tinh mơ đã muốn tập hợp chúng ta rồi? Anh nói xem hắn ta muốn tuyên bố chuyện quan trọng gì?

Phạm Kim Hoa cười nói:

– Tôi làm sao mà biết được? Tên Liễu Kình Vũ này khi còn học đại học đã không theo thường lệ rồi, hầu như là thích chơi đùa, du ngoạn. Không ngờ bây giờ lại làm Bí thư Huyện ủy, lại còn là người có đức hạnh, chúng ta xem là được rồi, cứ xem như hắn tìm nhiều công ty tới tham dự triển lãm như vậy, e là người dân cũng không mua của bọn họ, dù sao tập đoàn Di Hải chúng ta ở huyện Thụy Nguyên cũng đã kinh doanh hơn 10 rồi. Bất kể là chúng ta thực chất hay ngoài miệng cũng đều chiếm ưu thế tuyệt đối. Cộng thêm sự phối hợp của hai công ty khác nữa, Liễu Kình Vũ muốn phá địa vị lũng đoạn của chúng ta cũng là điều không thể.

7h50’ Liễu Kình Vũ nhìn quanh một lượt toàn hiện trường, thấy người phụ trách của các công ty về cơ bản đều đã đến đông đủ rồi, liền cầm chiếc microphone lên nói:

– Thưa các vị, Hội chợ triển lãm chính thức của chúng ta sẽ bắt đầu lúc 9h30’, còn khoảng 100 phút nữa. Để đảm bảo hạt giống của các công ty được tiêu thụ thuận lợi ở huyện Thụy Nguyên chúng tôi, tiếp theo đây huyện Thụy Nguyên chúng tôi sẽ tổ chức kiểm tra và đánh giá chất lượng hạt giống của các công ty. Qua việc kiểm tra chất lượng hạt giống, huyện Thụy Nguyên chúng tôi sẽ phát giấy chứng nhận, chỉ có hạt giống đạt được giấy chứng nhận của huyện Thụy Nguyên chúng tôi phát mới được phép tiêu thụ công khai ở huyện Thụy Nguyên chúng tôi. Phàm thì hạt giống nào lần này không được thông qua, từ nay về sau đều được đánh giá là sản phẩm không đạt, huyện Thụy Nguyên chúng tôi sẽ từ chối tiêu thụ trong huyện chúng tôi, đồng thời cũng sẽ tằng cường kiểm tra giám sát sản phẩm không đạt. Đối với sản phẩm không đạt đồng loạt kiểm tra niêm phong, tịch thu, tiêu hủy.

Liễu Kình Vũ nói xong, cả hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đứng ngây người ra, không ai ngờ Liễu Kình Vũ lại chơi như vậy.

Carlos lớn tiếng nói:

– Liễu Kình Vũ, anh thì biết cái gì? Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe nói tới chuyện cái gì mà chứng nhận hiện trường? Làm gì có quy tắc như vậy? Chẳng phải anh quá mù quáng rồi sao?

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Carlos, trầm giọng nói:

– Trước đây chưa có, sau này tôi cũng không biết, nhưng bây giờ bất kỳ đại lý, công ty bán hàng nào nếu muốn tiêu thụ hạt giống ở huyện Thụy Nguyên chúng tôi, phải thông qua kiểm tra kỹ thuật của chúng tôi, nếu không tuyệt đối không thể tiêu thụ ở huyện Thụy Nguyên chúng tôi được. Chỉ có như vậy mới bảo đảm được an toàn lương thực của người dân huyện Thụy Nguyên chúng tôi. Đây chính là quy tắc của Thụy Nguyên chúng tôi.