Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 614




Liễu Kình Vũ tức giận vô cùng. Người nông dân lấy trồng trọt làm công việc chính, nếu như nông dân không trồng trọt nữa, thiên hạ huyện Thụy Nguyên này sẽ ra sao?

Liễu Kình Vũ là một người rất thích đọc sách lịch sử, đối với các sự kiện lịch sử tương đối hiểu biết. Liễu Kình Vũ nhớ rõ, trong lịch sử Hoa Hạ, gần như mỗi lần thay đổi triều đại đều là do nông dân phát động đấy.

Mà nông dân sở dĩ muốn tạo phản, nguyên nhân căn bản chính là do ruộng đất, chính là ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, cuộc sống không được đảm bảo.

Hiện tại chính sách của quốc gia tương đối tốt, trong tay nông dân đều có ruộng đất. Nhưng nếu ruộng đất có trong tay mà không cách nào dựa vào đó để đảm bảo cuộc sống, vậy thì đó cũng sẽ trở thành nhân tố xã hội không ổn định nhất.

Trong hai ngày tiếp theo, Liễu Kình Vũ lại liên tục đón tiếp những người nông dân các xã, thị trấn đến Huyện ủy tìm Liễu Kình Vũ để trách móc. Những người này trách móc chủ yếu vẫn là vấn đề hạt giống với vật tư nông nghiệp quá đắt, cứ như vậy mà tiến hành trồng trọt thì căn bản không thể kiếm tiền. Mà nông dân lúc này sở dĩ trách móc nhiều như vậy, mấu chốt nhất chính là giá cả này so với các thành phố cấp 3 khác thì nhiều hơn gấp đôi. Giá cả cao bất thường như vậy mới chính là nguyên nhân căn bản khiến người dân tức giận.

Cùng một kg hạt giống, các thành phố khác bán 10 tệ/kg nhưng huyện Thụy Nguyên bán tới 20 tệ/kg. Nhưng cho dù giá cả ở các huyện thị lân cận có rẻ hơn 1/3, nhưng nếu chỉ vì mấy kg hạt giống mà phải chạy đến đó mua thì cũng thật mất công. Điều này làm cho nông dân bất mãn hết sức. Tuy nhiên bất mãn thì bất mãn, số người trách móc Liễu Kình Vũ cũng không nhiều. Liễu Kình Vũ cũng đã nói chuyện cẩn thận với những người này, hỏi lý do vì sao, lúc ấy những người nông dân nói với Liễu Kình Vũ:

– Bí thư Liễu, không phải chúng tôi muốn trách móc gì, mà vì đã nhiều năm như vậy vẫn luôn là tình huống này. Huyện Thụy Nguyên là một huyện nông nghiệp lớn, không sai. Nhưng việc chúng tôi phải mua hạt giống với mức đắt hơn các huyện khác nhiều năm rồi cũng là sự thực. Hơn nữa, giá cả hạt giống của toàn bộ thành phố Nam Hoa chúng ta so với mặt bằng tỉnh Bạch Vân cũng đắt hơn không ít.

Liễu Kình Vũ mày lúc ấy liền nhíu lại hỏi:

– Chẳng lẽ các lãnh đạo trước kia của huyện chưa bao giờ quan tâm à?

Nông dân nói:

– Quan tâm, đương nhiên là quan tâm rồi. Chúng tôi phản ánh, bọn họ liền hứa hẹn sẽ lập tức điều tra, nhưng kết quả thường là chờ mãi chẳng có tin tức gì. Cho dù là có tin tức thì cũng là điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, không xử lý được. Bí thư Liễu, tất cả mọi người đều nói ngài là Thanh thiên đại lão gia, ngài có thể ban ơn cho dân chúng huyện Thụy Nguyên chúng tôi một lần không? Nếu không, cứ theo giá cả này thì chúng tôi năm nay trồng trọt cũng không có tác dụng gì. Tất cả mọi người đều muốn bỏ ruộng đất để đi ra ngoài làm công rồi. Nói thật ra, tuy làm công có thể kiếm nhiều tiền, nhưng nếu trồng trọt có thể nuôi sống một nhà chúng tôi thì không ai nguyện ý xa xứ làm ăn cả.

Trong lúc nói chuyện, thanh âm của người nông dân buồn thảm, bi thương.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong cảm thấy vô cùng xúc động

Nếu như mình không phải là Bí thư huyện ủy huyện Thụy Nguyên, việc này nhất định là ngoài tầm với. Nhưng mình lại là Bí thư huyện ủy, nơi mình cai trị phát sinh loại chuyện này, mình sao có thể không nhúng tay.

Nhưng điều thực sự khiến Liễu Kình Vũ cảm giác lạnh người chính là những người nông dân đã phản ánh chuyện này, nhưng mấy vị lãnh đạo Phòng nông nghiệp Huyện và Phó chủ tịch huyện chủ quản nông nghiệp chưa từng có ai báo cáo với mình, chuyện này liên quan đến lợi ích thiết thân của người dân mà.

Tại sao lại xuất hiện tình huống này? Là dân chúng đang nói dối hay là các cán bộ ngành nông nghiệp làm việc không đến nơi đến chốn?

Để điều tra rõ chân tướng sự tình, Liễu Kình Vũ mang theo Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân trực tiếp lại cải trang vi hành, xuống các công ty hạt giống cùng với các công ty vật tư nông nghiệp ở các xã, thị trấn của Huyện để tiến hành điều tra nghiên cứu.

Mà kết quả điều tra nghiên cứu lại làm cho Liễu Kình Vũ chấn động. Bọn họ điều tra phát hiện, toàn bộ các công ty hạt giống lớn trong huyện Thụy Nguyên, tiêu thụ hạt giống tuy rằng có tên khác nhau, nhưng Liễu Kình Vũ là người ngoại đạo cũng có thể nhìn ra được, đại bộ phận các công ty đều đem giống ngô Hoàng Kim 100 của tập đoàn Di Hải thành giống chủ lực để đẩy mạnh tiêu thụ. Hơn nữa tuyên truyền tương đối khoa trương, nào là chống đổ, chống sâu bệnh, sản lượng cao, quả thực là những từ ngữ nào có thể thuyết phục người khác đều được mang ra tuyên truyền. Cho dù là ở các công ty khác nhau dùng những tên khác nhau, nhưng khi Liễu Kình Vũ xem xét cẩn thận, vẫn phát hiện ra những hạt giống này bản chất vẫn là Hoàng Kim 100, chỉ có bao bì nhãn mác khác mà thôi.

Đương nhiên, cũng có một số thương hiệu hạt giống khác, tuy nhiên phần lớn đều do công ty có vốn đầu tư nước ngoài khống chế, còn các sản phẩm trong nước thì ít đến đáng thương. Hơn nữa, những người mua cũng rất ít ỏi, mọi người mua nhiều nhất vẫn là hạt giống của tập đoàn Di Hải.

Liễu Kình Vũ kéo một vài người nông dân lại, hỏi họ một chút xem vì sao không mua các thương hiệu hạt giống trong nước, dân chúng đưa ra lý do khiến cho lòng Liễu Kình Vũ vô cùng đau xót:

– Kỳ thật sản phẩm hạt giống trong nước cũng không kém gì so với hàng nước ngoài, nhưng vấn đề là sau khi chúng tôi trồng ra thì lại không ai thu mua. Huyện Thụy Nguyên chúng ta chính là dựa vào trồng ngô để kiếm tiền, nhưng nếu trồng xong mà bán không ai mua thì há chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao?

Lkc hỏi:

– Chẳng lẽ hạt giống của tập đoàn Di Hải lại có thể bán à?

Nông dân nói:

– Đúng vậy, có thể bán được, chỉ là giá cả thấp hơn một chút thôi. Mà cho dù là thấp hơn một chút thì ít nhất chúng tôi cũng có thể tiêu thụ, kiếm được vài ba trăm. Tuy nhiên năm nay giá thị trường quá sức rồi, không phải bù thêm tiền đã là rất tốt. Tôi trở về phải dạy con mình, làm gì thì làm chứ không được làm nông dân.

Những lời này của người nông dân khiến cho Liễu Kình Vũ ý thức sâu sắc được rằng trong lĩnh vực sản xuất nông nghiệp ở huyện Thụy Nguyên đang tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng.

Cũng không phải là thương hiệu hạt giống trong nước không được, mà là không ai thu mua những sản phẩm này. Sau đó Liễu Kình Vũ biết thêm được một số tin tức. Kỳ thật cũng không phải là không có ai đến thu mua hạt giống thương hiệu trong nước, mà cũng đã từng có một số đại lý bán hàng đến thu mua, nhưng ở huyện Thụy Nguyên này, mỗi khi đến mùa thu mua hạt giống thì sẽ có một số cảnh sát giao thông cùng với một số người thuộc Phòng Nông nghiệp lập trạm kiểm soát tầng tầng lớp lớp. Hễ là xe của đại lý nào thu mua hạt giống trong nước thì sẽ bị viện đủ loại lý do để phạt tiền. Còn nếu mua hạt giống của tập đoàn Di Hải thì sẽ không bị làm khó dễ. Đại lý bán hàng cũng là thương nhân, họ lấy lợi ích làm tôn chỉ hoạt động, nếu mua hạt giống của tập đoàn Di Hải thì vừa có thể kiếm tiền vừa có thể không bị các bộ môn liên quan của địa phương quấy rầy, cho nên tội gì không làm.

Vì thế, với đủ loại thủ đoạn, hạt giống thương hiệu trong nước trên cơ bản đã tuyệt tích ở huyện Thụy Nguyên rồi.

Sau hai ngày nghiên cứu trực tiếp, Liễu Kình Vũ và Tống Hiểu Quân đã thấy được những tình huống khiến cho bọn họ phải giật mình.

Trên đường trở về, Tống Hiểu Quân sắc mặt nghiêm trọng nói:

– Bí thư Lieu, xem ra thị trường hạt giống huyện Thụy Nguyên chúng ta thật là hỗn loạn. Tôi thấy có nghi vấn các phòng ban liên quan của chúng ta câu kết với công ty hạt giống bên ngoài.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu nói:

– Đúng vậy, không nhìn thì không biết, vừa thấy đã giật mình. Tôi đã từng lên mạng tra cứu, ở các địa phương khác, giá cả các loại hạt giống tương tự như huyện Thụy Nguyên chúng ta chỉ rẻ bằng 1/2, 1/3. Huyện chúng ta đẩy giá quá cao rồi.

Tống Hiểu Quân nói:

– Đúng vậy, tôi thấy đây tuyệt đối là có người cố ý thao tác. Theo tôi được biết, tập đoàn Di Hải trên thị trường hạt giống của chúng ta chiếm 60% – 70%. Trên cơ bản, giá cả tiêu thụ hạt giống của bọn họ sẽ trực tiếp quyết định giá cả của thị trường. Còn 20% nữa là của hai thương hiệu có vốn đầu tư nước ngoài, tuy rằng sản phẩm của họ đã được bản địa hóa nhưng giá cả vẫn cao như cũ. Ba công ty này đã tạo thành cơ chế giá cả liên động, thao túng toàn bộ thị trường.

Liễu Kình Vũ trầm giọng hỏi:

– Chủ nhiệm Hiểu Quân, chẳng lẽ Chủ tịch huyện Ngụy chưa từng hỏi qua chuyện này à?

Tống Hiểu Quân cười khổ nói:

– Không có cách nào, bọn họ năm nào cũng hỏi đến một lần, nhưng năm này qua năm khác đều không có bất kỳ tác dụng nào.

Liễu Kình Vũ hỏi:

– Vì sao?

Tống Hiểu Quân thở dài một tiếng nói:

– Tiền có thể sai quỷ khiến ma mà. Hiện tại tiền đút lót của các công ty đó đều vượt xa các doanh nghiệp bản địa rồi. Huống chi ở Tỉnh Bạch Vân người ta cũng có ô dù, cho dù là đám người Ngụy Hoành Lâm cũng không dám mạnh tay.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng dị thường.

Những lời của Tống Hiểu Quân cho dù nói giảm nói tránh, nhưng cũng đã chỉ ra bản chất sự việc. Rất hiển nhiên, Ngụy Hoành Lâm không dám động thủ với đám người đó, chính là lo lắng không giữ được cái mũ của mình.

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ đột nhiên vang lên.

Điện thoại là Lưu Tiểu Bàn gọi tới.

Câu nói đầu tiên của Lưu Tiểu Bàn đã khiến Liễu Kình Vũ sợ ngây người:

– Lão đại, em vừa mới điều tra xong, phát hiện thị trường hạt giống của huyện Thụy Nguyên phát sinh vấn đề quá nghiêm trọng. Huyện Thụy Nguyên gần như đã trở thành nơi khởi đầu của hạt giống biến đổi gen, ở đây muốn tìm một loại nào không biến đổi gen cũng khó.​