Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 606




Liễu Kình Vũ nghe tới đây, nhẹ nhàng cười, nhìn Lâu Vân Phi nói:

– Phó phòng Lâu, nếu Mã Hội Nhân đã nói như vậy. Tôi thấy, người chịu trách nhiệm chính trong vụ này là anh rồi. Vậy thì bây giờ, chúng ta phải bàn bạc kỹ về chuyên án này.

Nói tới đây, sắc mặt của Liều Kình Vũ tối sầm lại, không khí căng thẳng bao trùm căn phòng.

Tất cả mọi người đều cả kinh.

Tất cả đều thấy, cơn giận dữ của Liễu Kình Vũ đã cao ngút trời.

Liễu Kình Vũ tức giận đập bàn, quát:

– Anh Lâu Vân Phi, tôi muốn hỏi anh một câu. Vụ án này, rốt cuộc anh thẩm tra kiểu gì? Từ tập tài liệu này có thể thấy, anh kết luận cha con Ngô gia không có bất kỳ vấn đề gì là vì dựa vào một số thông tin do người dân cung cấp. Hơn nữa, vụ án này là thẩm lý tại phòng công an huyện. Vậy tôi có một nghi vấn, anh đã áp dụng cách thức gì để điều tra người dân thôn Thất Lý Hà? Từ phố huyện tới thôn Thất Lý Hà phải mất một khoảng thời gian, lúc đó là đêm hôm khuya khoắt, muộn như vậy, anh có thể gọi người tới phối hợp với mình để thẩm tra sao?

Lâu Vân Phi vội vàng nói:

– Bí thư Liễu, chúng tôi sử dụng điện thoại để điều tra, hơn nữa những người dân đó cũng là những người bất kỳ chúng tôi gặp.

Liễu Kình Vũ gật đầu:

– Được, nếu anh đã nói là sử dụng điện thoại, vậy tôi hỏi anh, anh sử dụng điện thoại của bộ phận nào?

Lâu Vân Phi nói:

– Chúng tôi sử dụng điện thoại trong phòng thẩm vấn huyện.

Liễu Kình Vũ gật đầu, nói:

– Các anh không sử dụng điện thoại nào khác?

Lâu Vân Phi đảo mắt:

– Đúng vậy, ngoài ra còn có điện thoại của tôi.

Liễu Kình Vũ gật đầu, sau đó quay sang phía chánh văn phòng huyện ủy Tống Hiểu Quân nói:

– Chủ nhiệm Hiểu Quân, phiền anh cử người đi kiểm tra nhật ký điện thoại di động của đồng chí Lâu Vân Phi cũng như nhật ký gọi đi của điện thoại phòng thẩm tra huyện, tất cả in ra và mang lại đây.

Tống Hiểu Quân gật đầu, lập tức quay người bước đi.

Nghe Liễu Kình Vũ nói xong, nhất là khi nhìn thấy Tống Hiểu Quân thật sự bước đi, sắc mặt của Lâu Vân Phi càng trở nên trắng bệch.

Lúc này, Liễu Kình Vũ đột nhiên thay đổi chủ đề, hỏi:

– Anh Lâu Vân Phi, anh thật sự thẩm tra xử lý vụ án này chứ?

Nghe được câu này, Lâu Vân Phi nghĩ rằng Liễu Kình Vũ không truy cứu vấn đề thẩm tra qua điện thoại nữa, trong lòng có chút an tâm, tự nhủ bên phía Tống Hiểu Quân sẽ không tra xét được gì vì dù sao giờ này thì các cơ quan thông tin cũng không làm việc.

Lâu Vân Phi vội gật đầu, nói:

– Đúng vậy, tôi thật sự là có thẩm tra xử lý vụ này.

Liễu Kình Vũ gật đầu:

– Được, vậy tôi hỏi anh. Cha con nhà Ngô gia là anh tự mình dẫn về từ đồn công an thị trấn?

Lâu Vân Phi gật đầu:

– Đúng, là tôi và Mã Hội Nhân cùng dẫn về.

Liễu Kình Vũ nói:

– Vậy tập hồ sơ tài liệu thẩm vấn điều tra trước đó của đồn công an thị trấn đâu?

Lâu Vân Phi nói:

– Cái này tôi thật sự không nắm rõ. Chúng tôi cũng không có tiếp nhận tập hồ sơ đó.

Liễu Kình Vũ nói:

– Anh xác nhận anh không tiếp nhận tập hồ sơ đó?

Lâu Vân Phi gật gật đầu:

– Tôi chắc chắn.

Liễu Kình Vũ đột nhiên tức giận đập bàn, giọng giận dữ:

– Anh Lâu Vân Phi, anh có thể nói một câu đúng sự thật không? Anh luôn miệng khẳng định rằng anh không tiếp nhận tập hồ sơ. Vậy đây là cái gì?

Nói xong, Liễu Kình Vũ bất ngờ lấy ra một chiếc USB, bên trong có chứa một đoạn video, rồi sau đó trực tiếp chuyển tới màn chiếu. Tiếp theo Liễu Kình vũ chỉ tay vào hình ảnh trong đoạn video, giận giữ nói:

– Lâu Vân Phi, anh tự nhìn cho kỹ. Trong đoạn video, rõ ràng là anh và Mã Hội Nhân ôm tất cả tài liệu hồ sơ trong phòng thẩm vấn mang đi. Bây giờ anh lại nói là không có mang đi, rốt cuộc anh có ý gì?

Anh cho rằng, sau này anh cho người xóa bỏ đoạn video này, lúc đó là có thể ung dung tự tại ư? Là có thể không ai biết ư? Anh nhầm rồi, nhầm lớn rồi. Anh quên mất một việc. Mặc dù đồn công an thị trấn Ngô Đông chỉ là một đồn công an nhỏ, nhưng ở đó cũng không thiếu cao thủ máy tính. Tuy rằng các anh đã xóa bỏ đoạn video trong camera máy chủ song đoạn video đó đã sớm truyền tới máy tính của các vị phó trưởng đồn công an và lưu trữ đám mây ở máy chủ rồi. Tuy bản chính đã bị xóa bỏ nhưng trong lưu trữ đám mây lại không bị hủy bó.

Liễu Kình Vũ nói xong những lời đó, sắc mặt của Lâu Vân Phi chỉ có thể miêu tả bằng một từ “ khó coi”, còn đen hơn cả gan lợn. Lúc này, ông ta cũng không dám trực tiếp trả lời câu hỏi của Liễu Kình Vũ mà chỉ nhìn xuống đất.

Lần này, ông ta thật sự đã có chút sợ hãi, ngàn vạn lần không nghĩ rằng trong khoảng thời gian ngắn như vậy Liễu Kình Vũ lại nắm được rõ ràng các thông tin nhiều như vậy.

Kỳ thực, Liễu Kình Vũ cũng cảm thấy bất ngờ khi Nguyễn Hồng Ba trong thời gian ngắn lại có thể tìm được nhiều tư liệu như vậy. Hơn nữa từ sự việc này cho thấy Nguyễn Hồng Ba đúng là một nhân tài. Mặc dù vì việc chơi mạt chược cùng với Triệu Thanh Trụ trong thời gian lâu như vậy, người khác đều đã xóa bỏ hết chứng cứ, nhưng Nguyễn Hồng Ba vẫn có thể tìm thấy tài liệu phản công. Điều đó chứng tỏ người này suy nghĩ rất thấu đáo, là một cán bộ nguồn của bộ công an. Điều làm cho Liễu Kình Vũ càng không thể ngờ tới đó là Nguyễn Hồng Ba chỉ là một phó đồn công an song cũng là cấp phó phòng, trực thuộc phó cục trưởng cấp cao.

Trường hợp như này là vô cùng hiếm. Phải biết rằng, một cấp phó phòng nếu ở thị trấn chỉ có thể là Phó chủ tịch thị trấn hoặc là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn, hoặc là làm Trưởng đồn công an cũng không vấn đề gì. Nhưng Nguyễn Hồng Ba lại chỉ lăn lộn ở vị trí Phó đồn công an. Xem ra, chắc chắn là có có điều phiền muộn. Nhưng sau khi Liễu Kình Vũ xem qua hồ sơ tiểu sử của Nguyễn Hồng Ba mới phát hiện ra, thì ra vị Nguyễn Hồng Ba này và mình giống nhau, cùng xuất thân từ quân đội chuyển sang. Lúc chuyển tới đã là cấp phó rồi nhưng sau này không có bước đột phá, cho nên mới dẫn tới cục diện khó xử như ngày hôm nay. Mà thực sự điều làm cho Liễu Kình Vũ không ngờ tới là trước đây Nguyễn Hồng Ba là đại đội trưởng đội trinh sát, điều này hoàn toàn có thể chứng minh năng lực của Nguyễn Hồng Ba.

Đây cũng là nguyên nhân mà lúc đầu Liễu Kình Vũ đề nghị Khang Kiến Hùng đề bạt Nguyễn Hông Bá đảm nhiệm vị trí Quyền đồn trưởng công an thị trấn Ngô Đông.

Khi Liễu Kình Vũ nhìn thấy Lâu Vân Phi im lặng, trong lòng càng khen thưởng Nguyễn Hồng Bá.

Nhưng cơn bão mà Liễu Kình Vũ phát ra chưa kết thúc ở đây.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Lâu Vân Phi cúi đầu im lặng nói:

– Phó phòng Lâu, nếu các anh đã đem tập hồ sơ này mang đi. Vậy các chứng cứ bên phía đồng chí Nguyễn Hồng Bá thu thập được lúc đó cũng phải có trong tập tài liệu. Tại sao trong tập tài liệu anh đưa cho tôi lại không có số chứng cứ đó? Anh tự hỏi lương tâm của mình đi. Cái gọi là “chứng cứ thu thập được qua điện thoại” thật sự là đủ để làm chứng cứ sao? Phải biết rằng, vụ án của cha con Ngô gia là tôi đích thân hạ lệnh cho đồn cảnh sát thị trấn Ngô Đông thẩm tra kết án, lập tức chuyển thủ tục cho bên tư pháp. Cho dù các anh có lật ngược vụ án, cũng phải đưa ra đầy đủ chứng cứ. Trong đó, có phải có gì đó không muốn cho người khác biết?

Nói xong, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Lâu Vân Phi.

Giờ phút này, Lâu Vân Phi đã sợ tới mức mồ thôi túa ra khắp đầu.

Ông ta sợ thật sự sợ bởi vì những lời Liễu Kình Vũ nói, từng câu từng chữ trực tiếp chạm vào nội tâm sâu kín của ông ta.

Ông ta muốn phản bác cũng khó.

Mấu chốt chính là, ông ta đã nhìn ra mục đích hôm nay Liễu Kình Vũ triệp tập hội nghị nội bộ phòng công an lần này là nhằm vào ông ta.

Lúc này, sợ nhất không chỉ có Lâu Vân Phi mà Trưởng phòng Khang Kiến Hùng cũng sợ.

Kỳ thật, tất cả những sự việc phát sinh ngày hôm qua y đều nắm rõ. Thậm chí, còn nắm rõ một hai chính sách sau khi hạ màn, chỉ có điều y sớm đã được chỉ giáo, phàm là những việc có liên quan tới Liễu Kình Vũ tuyệt đối không thể đích thân ra mặt, chỉ nên đứng đằng sau, sau đó đưa một người ra thay mình chịu trận.

Mà Lâu Vân Phi theo sự chỉ thị ngầm của y, đứng ra chịu trách nhiệm. Sở dĩ Lâu Vân Phi tự nguyện đứng mũi chịu sào là do ông ta nghe nói một vị Phó cục trưởng Cục công an thành phố sắp nghỉ hưu, mà rất có khả năng Lâu Vân Phi sẽ tiếp nhận vị trí của vị Phó cục trưởng này, ông ta muốn vuốt mông ngựa trước. Hơn nữa, sự việc này lại là do Ngụy Hoành Lâm đích thân giao phó. Nếu xử lý tốt, cũng có thể lấy lòng Ngụy Hoành Lâm.

Nhìn thấy tình cảnh hiện nay của Lâu Vân Phi, Khang Kiến Hùng thật sự bắt đầu cảm thấy lo lắng. Y không biết Liễu Kình Vũ có thật sự điều tra sự việc này tới cùng không. Nếu thật sự là như vậy, bản thân y làm không tốt cũng sẽ bị phát hiện.

Lo lắng thì cứ lo lắng, y cũng chỉ có thể nhẫn nại mà thôi.

Sau khi nghe thấy câu hỏi cuối cùng của Liễu Kình Vũ, Lâu Vân Phi càng sợ tới mức bắp chân như có chuột rút, trong nháy mắt mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân. Ông ta cúi thấp đầu tới mức gần như sắp chạm xuống mặt bàn.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Lâu Vân Phi:

– Lâu Vân Phi, bây giờ tôi cho anh một cơ hội giải thích. Đề nghị anh trả lời những câu hỏi đã nêu ra của tôi. Đặc biệt là câu hỏi tập tài liệu thẩm tra vụ án của đồn công an thị trấn Ngô Đông hiện tại đang ở đâu? Nếu anh không thể trả lời những câu hỏi đó, vậy thì tôi sẽ trực tiếp triệu tập hội nghị thường ủy khẩn cấp, đề nghị miễn chức tại chỗ đối với anh, đồng thời sẽ truy cứu việc lơ là nhiệm vụ và đưa cho ủy ban kỷ luật tiến hành điều tra.

Nói xong, Liễu Kình Vũ nhìn thẳng vào Lâu Vân Phi.

Giờ phút này, mọi người mới biết mục đích thật sự Liễu Kình Vũ triệu tập hội nghị ngày hôm nay. Các vị Phó phòng khác, đặc biệt là những người không tham gia vào việc này, tất cả đều tự cảm thấy may mắn. Nhưng cùng lúc, mọi người cũng cảm thấy kiêng nể Liễu Kình Vũ. Bí thư huyện ủy mới nhậm chức thật sự là rất sắc sảo, hắn ta căn bản cũng không có ý thức giữ hòa khí.

Sau khi nghe tối hậu thư trong câu nói cuối cùng của Liễu Kình Vũ, lập tức ruột gan của Lâu Vân Phi lộn tùng phèo.

Bây giờ ông ta thực sự là tiến thoái lưỡng nan, bởi vì ông ta biết rõ, sự việc này vốn dĩ là do Nguy Hoành Lâm ủy thác, nhưng vấn để ở chỗ là ông ta không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh Ngụy Hoành Lâm giao phó. Trong những trường hợp như vậy ai cũng phải làm rất cẩn thận, hơn nữa bản thân ông ta một khi đã khai ra Ngụy Hoành Lâm, chỉ e hậu quả sẽ càng bi thảm. Nhưng bây giờ, nếu không nói sự thật, sợ rằng kết cục cũng giống một vài vị Phó phòng trước.