Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 6




Đêm hôm đó, mưa không ngừng như Đài khí tượng đã dự báo mà vẫn cứ tiếp tục rơi xuống. Sáng ngày hôm sau lại xuất hiện một trận mưa to hơn một giờ đồng hồ, toàn bộ thị trấn Quan Sơn sớm đã trở thành một biển nước. Nhưng do trước đó Liễu Kình Vũ đã phối hợp với Tần Duệ Tiệp chuẩn bị kỹ càng nên tuy rằng nhà cửa, ruộng vườn bị nước bao phủ nhưng cả thị trấn Quan Sơn không có ai tử vong do lũ lụt, tất cả mọi người đều đã rút đến Thiên Vương Lĩnh hoặc các nơi khác an toàn. Mãi cho đến chiều ngày hôm sau, mưa mới hoàn toàn dứt, trời quang mây tạnh.

Hai ngày sau nước rút hoàn toàn, nhưng ở Thiên Vương Lĩnh vẫn tụ tập rất đông người. Bọn họ buộc phải ở lại đây bởi vì nhà cửa đều đã bị nước lũ phá hủy, bọn họ đã không còn nhà để về rồi.

Mà giờ khắc này, Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp lại đang loay hoay đến sứt đầu mẻ trán. Trận đại hồng thủy này quả thực rất mãnh liệt, lương thực dân chúng tích trữ trong nhà gần như đều bị nước lũ cuốn trôi đi. Tuy rằng Tần Duệ Tiệp đã chuẩn bị một ít lương thực nhưng dù sao cũng chỉ có hạn, căn bản không đủ chống đỡ cho mấy vạn dân sinh tồn. Cũng may đường dây liên lạc của thị trấn Quan Sơn không vấn đề gì nên hai người có thể gọi điện lên Huyện và đến các xã, thị trấn xung quanh yêu cầu phối hợp cứu tế vật tư, nhưng sau khi hai người gọi điện đi thì lại nhận được tin tức vô cùng đáng buồn. Lúc này đây toàn bộ huyện Cảnh Lâm không phải chỉ có mỗi thị trấn Quan Sơn, thậm chí có nhiều xã và thị trấn vì sơ tán chậm trễ nên có không ít người chết đuối, càng miễn bàn đến việc cứu tế Quan Sơn rồi.

Ngay lúc hai người đang sứt đầu mẻ trán, Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường và Phó chủ tịch thị trấn Hồ Quang Viễn, Vương Học Văn đi lên Huyện họp một ngày một đêm đã trở lại. Sau khi trở về, Thạch Chấn Cường lập tức bảo Chủ nhiệm Vương Đông Dương thông báo cho Liễu Kình Vũ và Tần Duệ Tiệp lập tức đến tham gia họp Đảng ủy.

Buổi họp diễn ra ở phòng họp tầng ba của Trụ sở Trấn ủy. Trong thảm họa lũ lụt lần này, vì trụ sở mới xây chưa đến ba năm, toàn bộ đều dùng kết cấu thép, cho nên ngoại trừ tầng một bị nước tràn vào, toàn bộ tòa nhà không có vấn đề gì. Sau khi nước rút thì vẫn có thể tiếp tục sử dụng như cũ.

Trong phòng họp, chín vị Đảng ủy viên thị trấn Quan Sơn toàn bộ đã đến đông đủ.

Ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn lướt qua mặt của tám người kia. Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường giờ phút này đang ngồi trên ghế chủ trì, sắc mặt vô cùng âm trầm. Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Tần Duệ Tiệp ngồi đối diện với mình, đang cúi đầu nhìn móng tay. Ủy viên Đảng ủy, Phó chủ tịch thường vụ Hồ Quang Viễn, Ủy viên Đảng ủy, Phó chủ tịch Vương Học Văn, Ủy viên Ban tổ chức Thạch Cảnh Châu, Ủy viên Ban tuyên truyền Khương Xuân Yến, Trưởng ban chỉ huy Quân sự Doãn Xuân Hoa, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Hoan Tắc thì thần thái khác nhau ngồi ở trên ghế, trầm mặc không nói. Toàn bộ trong phòng họp có vẻ vô cùng nặng nề.

Thạch Chấn Cường ho khan một tiếng, trầm giọng nói:
- Các vị, hôm nay là buổi họp Đảng ủy đầu tiên của chúng ta kể từ sau khi Chủ tịch thị trấn Liễu nhậm chức, cũng là một buổi họp vô cùng quan trọng. Tuy rằng Bí thư tôi không muốn phê bình người khác, nhưng lúc này đây, tôi không thể không phê bình đồng chí Liễu Kình Vũ. Trong quá trình chống lũ, cậu quả thực đã làm quá kém. Cậu xem, thị trấn Quan Sơn chúng ta hiện tại đã thành bộ dạng gì? Một Chủ tịch thị trấn như cậu đã làm được gì? Nếu biết cậu sẽ làm ra thế này, tôi hẳn là nên để đồng chí Hồ Quang Viễn ở lại để phụ trách công tác chống lũ lần này. Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu vẫn còn rất trẻ, thật sự là không có kinh nghiệm làm việc, mặc dù có tấm lòng nhưng phương pháp vô cùng không đúng, hiệu suất làm việc vô cùng thấp, khiến cho toàn bộ thị trấn bị thiệt hại thê thảm và nghiêm trọng. Đồng chí Liễu Kình Vũ à, không phải tôi nói cậu nhưng cậu mới tham gia công tác không lâu, có chỗ nào không hiểu thì nên thỉnh giáo, học tập các đồng chí già hơn như Hồ Quang Viễn, Vương Học Văn. Cậu nói xem, thị trấn Quan Sơn đã thành cái bộ dạng này, tôi làm sao có thể báo cáo với Huyện ủy và Ủy bạn nhân dân Huyện đây? Đồng chí Liễu Kình Vũ à, cậu làm tôi và mọi người quá thất vọng rồi.

Thạch Chấn Cường vừa mới nói xong, Hồ Quang Viễn liền lập tức tiếp lời nói:
- Đúng vậy, đồng chí Liễu Kình Vũ, công tác lần này của cậu thật sự là thiếu sót quá rồi, cậu xem thị trấn Thành Quan bên kia, công việc làm đâu ra đấy, lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đều có thái độ khen ngợi. Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi đề nghị cậu nên sang đó học hỏi một chuyến, không thể nhắm mắt làm liều được.

Hồ Quang Viễn nói xong, không khí trong phòng họp thoáng chốc đã trở nên căng thẳng. Rất hiển nhiên tất cả Đảng ủy viên đều đã nhìn ra ý đồ của Thạch Chấn Cường, đây là muốn tìm Liễu Kình Vũ làm người chịu tội thay, chịu trách nhiệm về tình hình thiên tai của Quan Sơn lúc này. Một chiêu này quả thực quá âm hiểm, quá vô liêm sỉ nhưng lại là chiêu có lợi cho y nhất, cũng có lợi cho tất cả mọi người. Dù sao cũng đã thiệt hại lớn như vậy, nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm. Lấy Liễu Kình Vũ ra làm tấm bia đỡ đạn thì tất cả mọi người đều sẽ thoát tội, cho nên tất cả Ủy viên có mặt trong hội trường đều trầm mặc không nói. Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều dừng trên người Liễu Kình Vũ.

Tần Duệ Tiệp nghe xong những lời của Thạch Chấn Cường thì sắc mặt có vẻ hết sức khó coi. Đối với tâm lý của Thạch Chấn Cường, cô vô cùng rõ ràng, nhưng cô cũng biết thế lực của Thạch Chấn Cường vô cùng to lớn, nói một thì không ai dám nói hai, cho nên mặc dù rất kính nể Liễu Kình Vũ một lòng vì dân, nhưng suy xét đến thân phận mình, cô tạm thời chưa muốn cùng hội cùng thuyền với Liễu Kình Vũ, chỉ có thể duy trì trầm mặc cho dù trong lòng vô cùng tức giận.

Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Liễu Kình Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt loang loáng chợt lóe, đột nhiên vỗ mạnh mặt bàn, chỉ thẳng vào mặt Bí thư đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường, lạnh lùng nói:
- Đồng chí Thạch Chấn Cường, tôi không thể không nói, ông thật âm hiểm, thật vô liêm sỉ. Nhưng tôi mặc kệ ông có âm hiểm, có vô liêm sỉ như thế nào, tốt nhất đừng đụng đến Liễu Kình Vũ tôi, bằng không tôi sẽ không để yên. Vừa rồi ông luôn miệng nói tôi làm công tác cứu lũ không có hiệu quả, vậy tôi hỏi đồng chí Thạch Chấn Cường một câu, ông biết tôi đã làm như thế nào không? Ông biết tình hình thiệt hại của thị trấn Quan Sơn chúng ta hiện như thế nào không? Thị trấn Quan Sơn chết bao nhiêu người? Thiệt hại về tài sản là bao nhiêu? Còn thiếu bao nhiêu vật tư? Bí thư Thạch đáng kính, đồng chí Thạch Chấn Cường, ông có biết không? Ông dám đưa ra một câu trả lời khẳng định không?

Nghe xong những lời của Liễu Kình Vũ, Thạch Chấn Cường chỉ có thể duy trì trầm mặc. Y thật không ngờ người thanh niên trẻ tuổi này đột nhiên nổi bão, dám lấy tay chỉ thẳng vào mặt mình. Mấu chốt chính là những việc Liễu Kình Vũ vừa nói, y căn bản không biết gì cả, y không thể trả lời được, nhưng y cũng không thể để khí thế của Liễu Kình Vũ làm cho kinh sợ, bằng không uy vọng của chính y sẽ bị đả kích trầm trọng, điều này y không thể tha thứ được. Cho nên y đứng dậy, tức giận nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu làm cái gì vậy? Đập bàn là có thể chứng minh công việc đã làm tốt sao? Nếu như vậy thì cần họp Đảng ủy làm gì? Cậu ngồi xuống cho tôi, có gì từ từ nói.

Liễu Kình Vũ chậm rãi thu tay lại, nhưng vẫn đứng yên lạnh lùng nhìn Thạch Chấn Cường:
- Bí thư Thạch, không cần phải giả vờ tảng lờ, vô ích thôi, xin mời ông trả lời câu hỏi của tôi. Ông có biết tình hình hiện tại của thị trấn Quan Sơn chúng ta không?

Theo Thạch Chấn Cường, một cán bộ thành thục thì sau khi tức giận sẽ cố gắng kiềm chế cơn giận của mình để bình tĩnh ngồi xuống tiếp tục thảo luận, nhưng y lại nhìn lầm Liễu Kình Vũ rồi. Liễu Kình Vũ xuất thân từ lính, làm việc thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng, cho nên ngữ điệu phê bình của y đối với Liễu Kình Vũ hoàn toàn không có tác dụng gì, Liễu Kình Vũ đối với y vẫn là truy sát không tha. Đối mặt với tình huống này, Thạch Chấn Cường cũng đã nhìn ra, nếu mình không trả lời vấn đề của Liễu Kình Vũ, chỉ e hắn sẽ quyết không bỏ qua. Tuy nhiên vấn đề này cũng không làm khó được y, y thản nhiên nói:
- Tôi vừa mới đi họp từ Huyện về, cậu còn chưa báo cáo công tác với tôi, tôi tất nhiên là không biết tình hình thị trấn thế nào rồi.

Thạch Chấn Cường một lời thốt ra, lời chất vấn của Liễu Kình Vũ liền mất đi hiệu lực. Sau khi nói xong, khóe miệng của Thạch Chấn Cường toát ra một tia cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng: “Liễu Kình Vũ, một thằng nhóc con như mày lại dám đấu với bố mày sao, còn non lắm. Quan trường đâu phải là chỗ cứ có đạo lý là lăn lộn được”.

Nhưng Thạch Chấn Cường tuyệt đối không ngờ, ngay sau đó Liễu Kình Vũ lại xuất chiêu.

Liễu Kình Vũ sau khi nghe Thạch Chấn Cường nói xong, chỉ thản nhiên cười nói:
- Bí thư Thạch, nếu ông đã nói như vậy, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận lý do này. Nhưng tôi muốn hỏi ông, ba ngày trước, lúc trận mưa lớn này vừa mới bắt đầu, tôi có tự mình gọi điện thoại cho ông báo cáo thị trấn Quan Sơn chúng ta có thể sẽ có mưa to liên tục, nhắc ông mời dự họp để thảo luận việc phòng chống lụt lội, có hay không? Ông trả lời tôi! Nếu lúc đó ông theo lời đề nghị của tôi tổ chức cuộc họp, toàn thể Đảng ủy viên cùng thảo luận đưa ra phương án, liệu công tác phòng lụt của chúng ta có bị động như thế không? Mắt nhìn thấy đập nước Cảnh Lâm sẽ mở cửa xả, vậy mà ngài Bí thư Thạch lại mang theo vài vị Đảng ủy viên nói là lên Huyện họp, họp cái gì? Cuộc họp đó có quan trọng không? Là dân chúng quan trọng, chống lũ cứu tế quan trọng hay cuộc họp kia quan trọng hơn? Không cần phải nói lý do với tôi, đồng chí Thạch Chấn Cường, tôi cho rằng các ông căn bản chính là lo sợ, lo sợ mình bị nước lũ cuốn đi. Hơn nữa, tôi đã có được một tin tức chuẩn xác, người nhà của các ông đã sớm rời khỏi thị trấn Quan Sơn rồi. Đồng chí Thạch Chấn Cường, tôi hỏi ông, các cán bộ chọn nhẹ sợ nặng giống như ông thì có tư cách gì chỉ trích Liễu Kình Vũ tôi? Nói lời khó nghe, đồng chí Thạch Chấn Cường, các ông căn bản không đáng làm đàn ông. Ông cũng đã biết, trong ba ngày này, ở đập nước là do tôi phụ trách, còn việc dựng lều trại và chuẩn bị lương thực cho dân chúng ở Thiên Vương Lĩnh là do đồng chí Tần Duệ Tiệp phụ trách. Đồng chí Thạch Chấn Cường, các vị Đảng ủy viên, các vị nhìn một chút đi, đồng chí Tần Duệ Tiệp là một đồng chí mới hơn 20 tuổi, cô ấy phải nhận một trọng trách nặng nề như vậy, có dễ dàng không? Nhưng cô ấy không có một câu oán hận. Mà các đồng chí ngồi ở đây, thân là đồng chí lão làng, các vị không cảm thấy xấu hổ sao? Các vị không thấy làm thất vọng hai chữ “đàn ông” sao? Các vị có còn là đàn ông không?