Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 589




Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, cười khinh thường nói:

– Theo anh nói như vậy, có cảm giác Trời là Đại vương, anh là Nhị vương rồi.

Lưu Hải Sinh cười đắc ý:

– Đúng vậy, địa bàn của tôi tôi làm chủ. Chàng thanh niên, tôi khuyên anh một câu, nếu muốn không chịu khổ về da thịt, tốt nhất nên thành thật một chút, cho anh nói gì thì nói đấy, nếu không anh sẽ vô cùng hối hận.

Liễu Kình Vũ cười thản nhiên:

– Hối hận, từ trước đến giờ tôi chưa từng hối hận, ngược lại là anh, tôi thực sự có chút lo lắng thay cho anh. Con người này à, dù làm bất kỳ chuyện gì cũng sẽ phải trả giá, có nhiều người thường là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, người càng nghiêm trọng có lẽ còn tiền mất tật mang nữa.

– Phì phì phì, anh Liễu, anh có thể đừng nói như vây không? Nhìn anh kìa, anh nghĩ rằng em không nhìn thấy lão già này có ý không tốt với mình sao?

Nói tới đây, Hàn Hương Di mặt tươi như hoa, rạng rỡ diễm lệ, không gì sánh được.

Lúc này, Lưu Hải Sinh nhìn mà ngây dại.

Cô gái xinh đẹp hoạt bát sáng sủa như vậy gã chưa gặp bao giờ, quan trọng nhất là sự tự tin của cô gái này quả thực rất mạnh mẽ, càng những người con gái như vậy càng khiến cho lòng gã dâng lên khao khát muốn chinh phục mãnh liệt. Gã đang nghĩ đến cảnh đè xuống cơ thể Hàn Hương Di sẽ thích thú thế nào.

– Dài dòng cái gì, mau dẫn đi đi.

Nói xong, Lưu Hải Sinh vung tay với mấy người cấp dưới. Rất nhanh, đám người Liễu Kình Vũ, Lưu Tiểu Bàn liền được dẫn tới phòng thẩm vấn, còn Hàn Hương Di lại được dẫn tới phòng làm việc của Lưu Hải Sinh.

Lúc này, Lưu Tiểu Bàn hạ giọng nói với Liễu Kình Vũ:

– Lão đại, tiểu ma nữ bị đưa về phòng đồn trưởng liệu có xảy ra chuyện gì không? Chúng ta có nên xử lý chuyện này không?

Liễu Kình Vũ lắc đầu nói:

– Đừng vội, tiểu ma nữ rất thông minh, đừng nói là một Lưu Hải Sinh, cứ xem như mười Lưu Hải Sinh cũng chưa chắc đã chiếm được cô bé dễ dàng. Cậu nghĩ xem, chúng ta và tiểu ma nữ nếu thực sự đấu trí đã thắng được lần nào. Con bé này lần đó không phải đem chúng ta biến thành mặt xám mày tro sao, nếu không sao lại đặt cho con bé biệt danh “tiểu ma nữ” chứ?

Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Lưu Tiểu Bàn trong lòng không khỏi run lên. Anh ta nhớ lại khi đó quả thực đúng như lão đại đã nói, tiểu ma nữ này hình như từ nhỏ đã có tâm nhãn hơn người rồi, thủ đoạn siêu cấp khiến cho người ta không tưởng được. Cho dù là anh và Liễu Kình Vũ có chỉ số thông minh, thỉnh thoảng cũng bị tiểu ma nữ này đánh lén.

Cứ như vậy, Lưu Tiểu Bàn cũng thấy yên tâm hơn, cùng Liễu Kình Vũ và Trình Thiết Ngưu được đưa vào phòng thẩm vấn.

Sau khi bước vào phòng, sáu tên cảnh sát đó liền chia ra thành hai người một tổ phân ba người Liễu Kình Vũ, Trình Thiết Ngưu và Lưu Tiểu Bàn lần lượt tới các tổ. Sau đó, mỗi người tự mang một chiếc bàn, hai chiếc ghế đặt trước mặt ba người, một người cảnh sát trong đó chỉ tay vào mặt ba người nói:

– Ba người các anh nghe rõ đây, bây giờ cho các anh 5 phút, mau chóng suy nghĩ xem các anh nên nói những gì. Ví dụ như nói vì sao các anh lại muốn ăn cơm chùa, vì sao lại gây sự. Nếu các anh nói thành thực có thể bớt bị nỗi đau thể xác, nếu các anh không nói gì hoặc trong lòng may mắn muốn lừa dối qua cửa, vậy tôi nói cho các anh biết, các anh xem như đã nhầm chỗ rồi. Nhìn thấy ba hệ thống sưởi hơi ở sau các anh chưa? Những thứ đó sẽ trở thành ác mộng của các anh.

Nói xong, những tên này cười đầy thâm hiểm.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn hệ thống sưởi hơi, thấy phía sau mỗi hệ thống đều có một kẹp sắt, trên kẹp sắt còn có đinh ốc, trong lòng cũng đã đoán được đến bảy, tám phần rồi. Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn tên cảnh sát đó, khóe miệng lộ rõ vẻ chán ghét và căm hận.

Tuy nhiên, giờ phút này Liễu Kình Vũ không nói lời nào, hắn muốn xem xem rốt cuộc những người này kiêu ngạo tới mức nào.

Lúc này, bên phía đám người Liễu Kình Vũ thì nguy hiểm trùng trùng, còn phía bên Hàn Hương Di thì không khí lại kiều diễm hơn nhiều.

Sau khi Hàn Hương Di được đưa tới phòng làm việc của Lưu Hải Sinh, được đưa thẳng tới phòng ngủ của Lưu Hải Sinh, Hàn Hương Di bị còng tay lên giường của Lưu Hải Sinh.

Hai tay Hàn Hương Di bị còng ở đầu giường, cơ thể nằm trên giường, chiếc gối được đệm dưới đầu Hàn Hương Di.

Kể từ đó, dáng người yểu điệu của Hàn Hương Di được phân khúc ra, cặp đùi ngọc thon dài, bầu ngực cao cao như một bức tranh hiện ra trước mắt Lưu Hải Sinh.

Đẹp, quả là rất đẹp.

Đặc biệt là đôi giày của Hàn Hương Di đã bị cởi ra, để lộ bắp chân trắng trẻo, mịn màng, hoàn mỹ không tỳ vết.

Thấy tư thái này của Hàn Hương Di, Lưu Hải Sinh gần như cảm thấy nhiệt huyết trong người mình đều trào lên. Gã hưng phấn, gã thật không ngờ, người con gái có tư thái đẹp đến vậy đang hiện lên trước mắt mình. Gã đã quyết tâm, hôm nay bất luận thế nào cũng phải chiếm bằng được người con gái này. Đó chính là hình tượng nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng mình. Đây là người tình trong mộng mà mình ngày đêm tìm kiếm. Trong lòng Lưu Hải Sinh đồng thời suy nghĩ, liệu có cách nào để giữ người con gái này lại làm người tình của mình, để mình được chăm sóc cô ấy, chăm sóc cô ấy suốt đời. E là người con gái nào có sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp cũng sẽ thỏa mãn. Một người con gái yêu kiều bá mị, tràn đầy sức sống đang hiện ra trước mắt, gã cảm thấy cái con mụ vợ luống tuổi kia của mình quả đúng là thứ cặn bã.

Nghĩ tới đây, Lưu Hải Sinh bất giác trong lòng thầm nhủ, đã bao lâu rồi mình chưa sinh hoạt vợ chồng với con mụ vợ luống tuổi của mình, cũng không biết bình thường con mụ vợ luống tuổi đó sống thế nào.

Nhưng ý nghĩ này vừa lóe lên đã vụt tắt, Lưu Hải Sinh nhanh chóng quay sang chú ý tới Hàn Hương Di, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bầu ngực căng tròn cao cao kia của Hàn Hương Di, ngắm nhìn làn da trắng trẻo nõn nà của Hàn Hương Di, đôi chân trắng mịn, từng luồng nhiệt liên tiếp sôi lên ở bụng dưới.

Chính lúc này, đôi môi đỏ mọng của Hàn Hương Di khẽ hé ra, bầu ngực tròn hơi hếch lên nói:

– Anh chết đi, anh còng tay người ta lại làm gì? Như vậy chẳng có chút tình cảm gì cả, có bộ đồng phục nữ cảnh nào không, cho em một bộ, em mặc vào xem thế nào.

Lưu Hải Sinh nghe giọng nói ngọt ngào đó của Hàn Hương Di, cảm thấy xương cốt như sắp vỡ vụn ra rồi, nhưng Lưu Hải Sinh vẫn là người rất thông minh. Mặc dù trước sự cám dỗ của người con gái này trước mắt, nhưng những lời mà cô đã nói trước đó gã vẫn còn nhớ, cho nên gã không thả Hàn Hương Di ra, mà gọi điện thoại cho nữ cảnh sát phòng hồ sơ Triệu Tuyết Phần:

– Tuyết Phần à, cô đi lấy một bộ đồng phục nữ cảnh mới ở bên hậu cần tới đây, cứ lấy theo số đo của cô là được.

Triệu Tuyết Phần nghe lời dặn của Đồn trưởng, khi đó trong lòng cảm thấy sốt ruột, cô biết e là đồn trưởng muốn có mình rồi, cho nên sau khi lấy xong đồng phục liền phấn khởi đi tới phía ngoài phòng làm việc đồn trưởng, gõ cửa phòng.

Cửa phòng nhanh chóng được mở hé ra, Triệu Tuyết Phần cầm cảnh phục muốn chen vào bên trong, nhưng lại bị Lưu Hải Sinh ngăn lại:

– Tuyết Phần, đưa đồng phục cho tôi, lát nữa có việc tôi sẽ gọi cô.

Triệu Tuyết Phần nghe thấy bên trong, bỗng nhiên hai mắt trợn tròn, phẫn nộ nhìn Lưu Hải Sinh với vẻ mặt không vui.

Lưu Hải Sinh liền giải thích:

– Ừ, bên tôi có chút việc riêng, chờ sau khi xong việc sẽ tìm cô.

Nghe Lưu Hải Sinh giải thích như vậy, Triệu Tuyết Phần căm hận nhìn Lưu Hải Sinh, quay người lắc mông bỏ đi.

Nhìn chiếc mông kia của Triệu Tuyết Phần uốn éo, bất giác Lưu Hải Sinh nhớ tới ngày xưa hai người cùng vui vẻ ân ái với nhau, điều này khiến cho lòng gã càng thêm hưng phấn. Nếu mình lên giường với nàng Lolita mặc bộ đồng phục này, cùng mình tiêu dao khoái lạc, đó sẽ là sự hưởng thụ tuyệt vời.

Cầm bộ đồng phục bước vào trong phòng ngủ, Lưu Hải Sinh bỗng thấy bộ quần áo này không dễ mặc chút nào.

Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Hàn Hương Di cất lên:

– Anh chết đi, anh đối xử với người ta như vậy sao? Còng hai tay, anh cho em mặc quần áo thế nào?

Lưu Hải Sinh thấy tình hình trước mắt, trong lòng vừa hưng phấn vừa hồi hộp, cộng thêm vài phần lo lắng, gã lo Hàn Hương Di gây sự.

Lúc này, Hàn Hương Di liền nói:

– Anh chết đi, mau tháo còng tay ra cho em, đưa quần áo đây, sau khi mặc xong quần áo sẽ gọi anh, tới lúc đó anh hãy vào, người ta sẽ cho anh mặc sức ức hiếp, nhưng anh phải có trách nhiệm với em đấy.

Nghe câu trách nhiệm cuối cùng, trong lòng Lưu Hải Sinh như sôi sục lên, liền gật đầu nói:

– Được rồi, được rồi, tôi bảo đảm sẽ có trách nhiệm với em.

Vừa nói vừa đưa tay ra như ma xui quỷ khiến tháo còng tay ra cho Hàn Hương Di, sau đó cẩn thận lùi ra phía sau vài bước, tránh để cô nàng này gây sự. Kết quả lại không ngờ Hàn Hương Di căn bản không chú ý gì tới gã, mà sau khi hoạt động cổ tay một chút, cầm bộ cảnh phục khoa tay múa chân một chút, nhìn kích thước cũng tương đối, liền bắt đầu làm bộ cởi đồ của mình xuống, vừa cởi xuống vừa gắt giọng:

– Anh nhìn cái gì mà nhìn, đi ra ngoài trước chờ người ta mặc xong rồi vào.

Lần này, Lưu Hải Sinh cuối cùng đã tin người con gái đó không có ý lừa dối gì, xem ra đây là một cô gái thông minh, biết không thể phản kháng được chỉ còn cách hưởng thụ. Nhìn lại phòng làm việc của mình trên tầng 3, cô gái này cứ xem như muốn đi cũng không đi được, hơn nữa cô ta có muốn đi cũng phải đi qua phòng làm việc phía ngoài, mình chỉ cần trấn thủ ở phòng làm việc là có thể kim ốc tàng kiều rồi.

Nghĩ tới đây, gã mới yên tâm bước ra ngoài.

Nhưng gã cũng vô cùng khôn khéo, vẫn không yên tâm về Hàn Hương Di, liền đứng ở cửa nghe ngóng động tĩnh ở cửa phòng.

Bên trong tiếng cởi và mặc quần áo vọng ra, hơn nữa dường như vừa mặc Hàn Hương Di còn vừa lầm bầm nói:

– Bộ quần áo này sao mà rộng thế, mặc thế này thì xấu lắm.

Nghe tới đây, Lưu Hải Sinh mới yên tâm hoàn toàn, ngồi trên ghế sô pha ghếch chân lên bắt đầu uống trà. Trước tiên gã phải hạ hỏa dần, nếu không lát nữa máu mũi sẽ trào ra.

Một lát sau, chính lúc Lưu Hải Sinh không còn kiên nhẫn chờ được nữa, trong cửa phòng bỗng vang tới một giọng nói khiến người ta xao lòng:

– Anh, anh vào được rồi.

Nghe giọng nói này, Lưu Hải Sinh bỗng hưng phấn lên, đẩy cửa bước vào, lộ rõ một con cáo già đầy nanh vuốt nói:

– Thỏ ngoan, cuối cùng em cũng đã mở cửa rồi, sói già xấu xa đến đây.

Nhưng, chính lúc này một cảnh khiến gã không ngờ tới đã xảy ra.​